Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1104


- -----
Chương 1107: Mẹ vô dụng.

“Đừng trách mẹ, là mẹ vô dụng.

Kiếp sau, con nhất định phải ở trong một gia đình bình thường, sống một cách đơn giản, hạnh phúc là được rồi.”
“Lúc đầu có con, mẹ không nên quay về, nếu như mãi không quay về thì sẽ không xảy ra những chuyện phía sau, con sẽ không rời xa mẹ.”
“Là do mẹ không tốt...”
Phương Nhu nhớ lại tất cả những gì đã qua, tim cô ấy đau đến mức không thở nổi.
Cô ấy cảm thấy, bây giờ không có ai có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, càng không có ai biết nỗi đau trong lòng cô ấy.
Mặc dù thời gian ở bên con rất ngắn, nhưng đối với cô ấy đó đều là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc.
Đứa con giống như một cây cầu nối giữa cô ấy và Thích Ngôn Thương, bây giờ đứa con mất rồi, cầu nối giữa hai người cũng mất rồi.
Cho nên…
Cô ấy quỳ trước mộ rất lâu, mãi cho đến khi không chịu đựng nổi nỗi đau mất con, trước mắt tối sầm lại rồi cô ấy ngất đi.
Ba người vội vàng đưa Phương Nhu đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe xong thì bảo không có gì đáng ngại, chỉ là nỗi đau đến đột ngột đã gây ra áp lực lớn về tâm lí cho cô ấy, cộng thêm việc không nghỉ ngơi và ăn uống đàng hoàng, nên cơ thể yếu đi, thiếu máu mà thôi.
Sau khi sắp xếp truyền nước cho Phương Nhu xong, Thích Ngôn Thương mới nói với Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người mau về đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Người phụ nữ của mình đương nhiên là cần mình chăm sóc, nếu như ngay cả Phương Nhu mà anh ta cũng chăm sóc không được thì sau này sao có thể cho cô ấy một gia đình?
Chỉ là chuyện của Thang Viên lần này đã đả kích quá lớn với cô ấy, trong thời gian ngắn cô ấy khó có thể mà chấp nhận hiện thực được.

“Phương Nhu đau buồn, tôi có thể hiểu được, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nói thêm nhiều cũng vô ích.

Những ngày tháng tiếp theo, anh chuyên tâm ở bên cô ấy, nhất định không được để cô ấy nghĩ ngợi lung tung.”
Mộ Thiển nhìn Phương Nhu nằm hôn mê trên giường, không kìm được mà chau mày, lắc đầu thở dài.
Quen biết Phương Nhu đã lâu, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối và tiều tụy như bây giờ của cô ấy.
Phương Nhu đã mất đi hai đứa con, Mộ Thiển thật sự không biết tiếp theo cô ấy sẽ đối diện với cuộc sống như thế nào.
Nếu như có thể nghĩ thông suốt, thì đương nhiên là tốt.
Ngược lại…
Đó mới là tình trạng Mộ Thiển lo lắng nhất.
“Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Vẻ mặt Thích Ngôn Thương buồn rầu, trên trán không tránh khỏi sự lo âu, dường như tất cả mọi chuyện chồng nhất lại một lần, khiến cho anh ta có chút bất lực.
“Có chuyện gì thì nhớ nói với tôi.”
Mặc Cảnh Thâm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho anh ta: “Cầm lấy.”
“Không cần đâu!”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đưa thẻ ngân hàng cho anh ta, đáy lòng Thích Ngôn Thương kháng cự lại.
Mặc dù bị nhà họ Thích đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà bây giờ anh ta cũng không đến nổi đi lấy tiền của Mặc Cảnh Thâm, đúng là khiến anh ta cảm thấy mất hết danh dự.
“Lúc đầu tôi nói với cậu rồi, nên để ý chút, bây giờ gặp chuyện, thẻ ngân hàng của cậu cũng bị khóa rồi, cậu phải làm thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ ngẩng đầu nhìn Phương Nhu một cái, anh nói ẩn ý: “Số tiền này là để cậu mua ít đồ bồi bổ cho cô ấy, nâng cao chất lượng cuộc sống.


Nếu như Phương Nhu sống không tốt thì Mộ Thiển cũng không yên tâm, đương nhiên tôi cũng sẽ lo lắng theo.”
Rất lâu về trước, Mặc Cảnh Thâm đã nhắc nhở Thích Ngôn Thương, phải vạch kế hoạch cho tương lai của mình, đừng có quá tin tưởng vào ông cụ nhà họ Thích, nếu không sau này xảy ra sai sót thì tất nhiên sẽ có chuyện.
Giống như bây giờ, thẻ ngân hàng của Thích Ngôn Thương bị ông cụ Thích khóa rồi, anh ta bị đuổi ra khỏi công ty, thậm chí ngay cả cấp dưới của anh ta cũng bị ông cụ Thích kiểm soát, đây đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường sống của anh ta.
Ý định ban đầu của Mặc Cảnh Thâm không phải bảo Thích Ngôn Thương đề phòng ông cụ Thích, mà là con đường giàu sang quyền thế sâu như biển, nhiều lúc phải giữ cho mình một con đường lui.
Nhưng mà Thích Ngôn Thương cứ tin tưởng nhà họ Thích tuyệt đối, trước giờ cũng chưa từng có suy nghĩ gian dối, càng không có việc lấy tiền chiếm của riêng.
Nếu không thì anh ta cũng không rơi vào con đường khốn cùng như hôm nay.
“Cầm lấy đi, số tiền này đến lúc trả anh phải trả gấp đôi đó.”
Mộ Thiển vội vàng phụ họa thêm một câu.
Mấy người đều hiểu tính khí của Thích Ngôn Thương, biết anh ta hiếu thắng, sĩ diện, sẽ không nhận ân huệ của người khác một cách dễ dàng.
Nếu như Mộ Thiển không nói như vậy, nói không chừng Thích Ngôn Thương sẽ không nhận sự giúp đỡ của bọn họ.
“Cảm ơn.”
Thích Ngôn Thương do dự một hồi rồi nhận lấy thẻ ngân hàng.
Thẻ ngân hàng mỏng tanh nằm trong tay, rất nhẹ, nhưng ở trong lòng anh ta lại rất nặng.
Mộ Thiển với Mặc Cảnh Thâm rời khỏi bệnh viện, suốt đường hai người không nói gì cả, về đến nhà thì đi ngủ sớm.
Thời gian đã rất trễ rồi, cho nên sáng hôm sau Mộ Thiển tỉnh dậy đã mười giờ sáng rồi.
“Mười giờ rồi?”
Mộ Thiển mở mắt, sờ sờ điện thoại xem giờ, rồi ngồi bật dậy.

Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên sô pha ôm máy tính làm việc, nhìn thấy cô dậy thì anh gấp máy tính lại, đi lại phía cô: “Muốn ngủ thì ngủ, cũng không có việc gì, em dậy sớm như vậy làm gì?”
“Không phải đã nói là hôm nay đi thăm Bạc Dạ sao?”
“Cũng không đi ngay được.”
“Đã mười giờ rồi, sáng này chắc chắn đi không được rồi, thế thì chiều đi vậy.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Mộ Thiển thở dài một tiếng, có hơi bất lực.
Lúc trước rất ít khi cô ngủ dậy trễ như thế này, chắc hẳn là vì mang thai.
“Dậy rửa mặt đi, có đồ ăn dưới bếp đó, em mau ăn đi.”
Tối qua bận rộn đến tối khuya, bây giờ Mộ Thiển lại mang thai, ngủ dậy trễ cũng rất bình thường.
Mặc Cảnh Thâm còn lâu mới để ý đến việc Mộ Thiển ngủ dậy sớm hay muộn, anh chỉ mong sức khỏe của cô có thể tốt hơn chút thôi.
“Ừm.”
Cô đáp lại một tiếng, vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay đồ rồi mới xuống lầu cùng với Mặc Cảnh Thâm.
“Anh ăn chưa?”
Cô hỏi Mặc Cảnh Thâm.
“Chưa.”
Người đàn ông nắm tay cô, nhìn cô một cách chân thành, tình cảm nồng nàn: “Đương nhiên là đợi bà Mặc dậy cùng ăn rồi.”
“Đợi em làm gì, anh có thể ăn trước mà.”
“Không có em, một mình anh ăn không có ý nghĩa.”
Mộ Thiển: “...”
Nghe giọng điệu và thái độ anh nói chuyện, cô ngạc nhiên không thôi, chính xác là cảm thấy người đàn ông này so với anh ngày thường như hai người khác nhau.
Nhưng mà không thể không nói, anh thật là dịu dàng.

Mặc Cảnh Thâm biết mình bắt đầu dần dần thích cái cảm giác này.
Bữa sáng rất đơn giản, cháo thịt bò rau củ, sủi cảo, bánh rán, sữa bò.
“Ăn chút cháo đi.”
Mặc Cảnh Thâm đẩy cháo đến trước mặt Mộ Thiển: “Dinh dưỡng trong người em bây giờ không đủ, cần phải ăn nhiều chút.”
“Vâng.”
Mộ Thiển gật gật đầu, cầm muỗng, múc cháo ăn từng miếng từng miếng.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ, may mà bây giờ đứa con trong bụng vẫn còn nhỏ, nghĩ đến sau này sẽ nôn nghén, quả thật là giày vò người ta quá rồi.
Nhưng mà đứa con này...
Cô rất muốn giữ lại, chỉ là sợ không dễ qua cửa ải của Mặc Cảnh Thâm.
Ăn cơm xong, Mặc Cảnh Thâm dắt tay Mộ Thiển đi dạo trong sân biệt thự.
Hai người không nhắc một từ nào đến chuyện của Phương Nhu, không phải không muốn nhắc, mà là nói đến những chuyện đó sẽ thấy cảnh sinh tình, khiến người ta đau lòng.
Đặc biệt là Mặc Cảnh Thâm, biết tình chị em của Mộ Thiển và Phương Nhu, thì anh càng thêm thương xót cô.
Bởi vì trời lạnh, tuyết mùa đông năm nay đặc biệt nhiều, băng tuyết ngập tràn, Mặc Cảnh Thâm lo cho sức khỏe của Mộ Thiển, hai người đi một lúc rồi vào nhà.
“Em có muốn xem tivi một lát không?”
“Không, không có gì đáng xem cả.”
“Thế em muốn làm gì?”
“Anh làm gì thì em ở bên cạnh làm cái đó.”
Mộ Thiển nghiêng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe môi cong lên cười, nụ cười ngọt ngào động lòng người, chỉ là sắc môi của cô lại nhợt nhạt thiếu sức sống.
Mặc Cảnh Thâm khẽ chau mày, đáy mắt thoáng qua tia bất an.
Từ mùng năm Thang Viên mất tích đến nay cũng đã đúng một tuần rồi, hôm nay đã là mười ba âm lịch, sắp đến mười lăm rồi..

Bình Luận (0)
Comment