Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1106


- -----
Chương 1109: Đừng trách tôi không khách khí với Thượng Quan Uyển Nhi.

Mặc Cảnh Thâm đứng yên tại chỗ, liếc mắt nhìn sang Mặc Vân Kính hỏi: “Chú ba còn gì muốn nói nữa không?”
Anh không phải người kiên nhẫn.
Nhưng vì Mộ Thiển, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
“Muốn giúp Thiển Thiển thoát khỏi đau khổ thì cũng không phải là không có cách.” Mặc Vân Kính thở dài một hơi.
Mặc Cảnh Thâm cau mày, xoay người nhìn ông ta: “Vậy nên?”
Anh đã rửa tai lắng nghe rồi đây.
Sắp đến ngày mười lăm âm rồi, lại là ngày mà bệnh phát tác.
Mặc Cảnh Thâm đã sắp khỏi bệnh rồi, lúc phát bệnh cũng không thấy quá đau nữa, nhẫn một chút là ổn thôi, nhưng Mộ Thiển thì lại không như vậy.
Cơ thể cô vốn đã yếu ớt, hơn nữa còn là kỳ đầu phát bệnh, cơn đau nghiêm trọng đến mức không thiết sống nữa.
Anh đã từng trải qua sự đau đớn như vậy, sao có thể trơ mắt đứng nhìn Mộ Thiển giống mình chứ? Một người đàn ông như anh đã đau đến không nhịn nổi rồi chứ đừng nói đến cô chỉ là con gái.
“Chuyện này...”
Mặc Vân Kính kẹp một điếu thuốc lá trên đầu ngón tay, một luồng khói dài theo điếu thuốc bay lên.

Ông ta khẽ động đầu ngón tay cho lớp tro tàn rớt xuống đất.
Ông ta nhìn chằm chằm vào đám tro thuốc dưới đất, mi tâm nhíu chặt, muốn nói lại thôi.
“Có gì cứ nói thẳng ra, Mặc Cảnh Thâm tôi vốn không ưa vòng vo.

Chỉ cần có thể giúp A Thiển không cần chịu đau đớn, ông muốn tôi giúp gì, cứ việc nói.”
Mặc Cảnh Thâm ẩn nhẫn nói.

“Giúp đỡ sao?”
Mặc Vân Kính khẽ hừ một tiếng: “Vấn đề mà đến Uyển Nhi còn không giải quyết nổi thì cậu thấy bản thân có thể giải quyết được hay không?”
Câu nói của ông ta chứa đầy sự chê cười, khinh thường đối với Mặc Cảnh Thâm.
Dường như là ông ta đã xem thường năng lực của anh.
Nghe vậy, cánh môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, chỉ cười không nói.
“Thượng Quan Uyển Nhi đang ở đâu?”
Sau một hồi im lặng, anh lên tiếng hỏi.
“Không biết.”
Mặc Vân Kính lắc đầu: “Khắp cả trời nam đất bắc, từ trước đến nay chẳng người nào nắm rõ được hành tung của Thượng Quan Uyển Nhi.”
“Vậy sao?”
Mặc Cảnh Thâm mỉm cười rút điện thoại ra, ngón cái trượt trên màn hình một cái, sau đó anh ngước mắt nhìn chằm chằm Mặc Vân Kính: “Xem điện thoại di động của ông đi.”
Mặc Vân Kính thực sự làm theo lời nhắc nhở, cầm điện thoại di động lên.
Trên điện thoại di động là một tin nhắn ngắn gọn.
Mở ra thì thấy đó là một bản đồ định vị, mà mấy điểm định vị trên đó đều là nơi Thượng Quan Uyển Nhi đã từng đi qua.
“Tôi có thể thời thời khắc khắc nắm giữ vị trí của Thượng Quan Uyển Nhi.

Chú ba, không ngại nói cho ông biết, nếu trước chiều mai mà còn không có cách thì tôi sẽ làm Thượng Quan Uyển Nhi lập tức biến mất.”
Anh cất điện thoại di động đi, lạnh lùng nhìn ông ta: “Đừng hoài nghi năng lực của tôi.”
Nói xong anh cũng xoay lưng rời khỏi.
Mặc Vân Kính cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Lúc này ông ta lại cầm điện thoại lên gọi một cuộc cho Thượng Quan Uyển Nhi.


Sau khi nối thông máy, ông lập tức hỏi thăm những nơi mà Thượng Quan Uyển Nhi đã từng đi qua, những địa chỉ mà đối phương nói hoàn toàn trùng khớp với tin nhắn hình ảnh mà Mặc Cảnh Thâm vừa gửi tới.
Mặc Vân Kính cúp mắt, mắt chuyển đến đại sảnh, rơi vào trầm tư.
Xem ra Mặc Cảnh Thâm quả thực không đơn giản như tưởng tượng.
Biệt thự Bạc Dạ.
Sau khi dùng xong bữa trưa, hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm lập tức lên đường đến nhà Bạc Dạ, họ còn mua rất nhiều thứ trên đường đi.
Chỉ vừa mới đầu năm mới, đến tận nhà thăm hỏi thì không thể đi tay không được.
Lúc đến trước cửa biệt thự, Mộ Thiển ấn chuông.
Chỉ một lúc sau người giúp việc đã đi ra: “Cô Mộ sao?”
“Chào cô, Bạc Dạ có ở nhà không, tôi cùng chồng...!đến thăm Bạc Dạ đây.”
“Có đó, có đó.

Cô Mộ màu vào đây đi.”
Người giúp việc biết Mộ Thiển, cũng biết sức nặng của Mộ Thiển trong lòng Bạc Dạ nên sẽ không chặn cô lại.
Mộ Thiển nắm một bên tay của Mặc Cảnh Thâm, tay còn lại anh xách theo quà, cả hai cùng nhau vào nhà.
Lúc đến phòng khách, bên trong có tiếng người vọng ra.
“Anh Dạ, anh đang làm gì vậy? Mấy hôm nay, anh cứ ngồi đây nghịch ghi ta làm gì?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Giọng nói quen thuộc này nếu không phải là Nghê San San thì còn có thể là ai nữa?
Sao cô ta lại ở đây?
Mộ Thiển chẳng nghĩ ngợi gì đã kéo Mặc Cảnh Thâm vào trong.
Trong phòng khách, Bạc Dạ đang ngồi trên ghế sô pha ôm ghi ta, nhưng lại chẳng buồn đàn hát gì, cũng chẳng biết anh ta đang nghĩ ngợi gì nữa.

Nghê San San thì đang ngồi bên cạnh nói chuyện với anh ta.
Sự xuất hiện bất ngờ của hai người khiến bọn họ cùng nhìn sang.
“Thiển Thiển? Em...”
Thấy hai người đến, Bạc Dạ có hơi bất ngờ.

Anh ta nhìn Mộ Thiển rồi lại nhìn sang Mộ Cảnh Thâm, buông ghi ta xuống, đứng lên nói: “Ngồi đi.”
Tính cách anh ta vốn lạnh lùng, không thích nhiều lời.
Tất nhiên, trước mặt Mộ Thiển dường như anh ta cũng có những lời nói chưa hết.
“Anh Mặc, cô Mộ.”
Lần gặp mặt này, Nghê San San có phần khách sáo, sự hiểu chuyện, lễ độ đột xuất khiến Mộ Thiển có chút khó hiểu.
“Bạc Dạ, không phải anh bị thương sao, đã khá hơn chút nào chưa?”
Mộ Thiển đặt đồ đạc trong tay qua một bên, lôi Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống sô pha.
Có trời mới biết Mặc Cảnh Thâm này cả đời cao cao tại thượng, lần này chủ động đến thăm Bạc Dạ, nghĩ lại hiểu lầm hồi trước với anh ta mà trong lòng vô cùng rối rắm, khó nghĩ, thậm chí còn có phần...!mất tự nhiên.
“Không sao.”
Bạc Dạ lạnh lùng đáp lại hai từ sau đó nhìn sang Nghê San San: “Cô...”
“À, phải rồi, tôi đột nhiên nhớ ra mình phải đi mua chút đồ.

Tôi đi trước nhé.”
Nghê San San thông minh, vừa nhìn đã hiểu, lập tức kiếm cớ chạy ra ngoài thay giày rồi đi mất.
“Sao cô ta lại ở chỗ anh?”
Mộ Thiển khó hiểu đặt câu hỏi.
Lần trước cô đến, Nghê San San đã ở đây rồi mà lần này đến, Nghê San San vẫn ở đây.
Cô cũng không hiểu Bạc Dạ đang nghĩ cái gì trong đầu, tại sao lại muốn giữ Nghê San San lại bên cạnh.
“Sao hai người lại đến đây?”
Bạc Dạ chỉ mặc áo ngủ ở nhà, dáng vẻ lười biếng nhưng đầy tuấn lãng, cho dù chỉ là bộ đồ ngủ bình thường cũng không thể che lấp sự điển trai của anh ta.
Có điều ẩn trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy luôn là chút buồn vương khiến người ta thấy...!đau lòng.

“Chuyện này...”
“A Thiển, em đi mua hộ anh gói thuốc đi.”
Mặc Cảnh Thâm lên tiếng.
Mộ Thiển ngầm hiểu ý, gật đầu đáp: “Ừ, hai người nói chuyện trước đi, em đi mua thuốc cho anh.”
Cô biết Mặc Cảnh Thâm có rất nhiều điều muốn nói với Bạc Dạ nhưng lại thấy ngại ngùng vì cô đang ở đây.
Lúc đứng dậy, Mộ Thiển vỗ nhẹ lên vai Mặc Cảnh Thâm như muốn nhắc nhở anh đừng cãi nhau với Bạc Dạ.
“Đi đi.”
Mặc Cảnh Thâm nở nụ cười nói.
“Ừ.”
Mộ Thiển khẽ gật đầu, vừa liếc nhìn Bạc Dạ lại bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của anh ta.

Ánh mắt buồn rầu đầy khát khao khiến cô thấy...!không quen.
Thay vì nói không quen thì đúng hơn là khiến cô thấy mất tự nhiên và áy náy.
Cô hiểu rõ tâm ý của Bạc Dạ dành cho mình nhưng một trái tim đâu thể cùng trao cho hai người được.
Cô xoay lưng bỏ đi.
Trong chốc lát cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn sót lại hai người Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ.
Hai người đàn ông ngồi trong cùng gian phòng yên lặng một lúc rất lâu.
Cuối cùng, Mặc Cảnh Thâm rút ra một bao thuốc, đưa một điếu cho Bạc Dạ, bản thân cũng châm lửa hút một điếu.
Trong làn khói mờ vờn quanh, gương mặt cả hai lại càng thêm nét âu sầu.
“Anh...!sao rồi, vết thương ổn chưa?”
Mặc Cảnh Thâm chủ động hỏi chuyện.
Bạc Dạ kẹp thuốc lá trong tay, lưng dựa vào ghế, lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại.”
“Tôi nghe nói hiện giờ Bạc Diệc Chu đã nắm toàn bộ tập đoàn Thịnh Trì trong tay.

Anh...!có tính toán gì chưa, có cần tôi giúp gì không?”.

Bình Luận (0)
Comment