Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1112


- -----
Chương 1115: Thượng Quan Miểu xuất hiện.

Cẩm Dung tức hồng hộc hừ lạnh một tiếng: “Tôi mà thắng cô một trăm ván, thì tôi đi tìm em gái ngực to đầu tiên của máy chủ, chứ đến lượt cô sao?”
“Ô, dựa vào anh? Không sợ ngực to người ta ép chết anh sao?”
Cô ấy châm biếm một cách vô tình.
“Được chết dưới hoa mẫu đơn thì làm quỷ vẫn phong lưu.”
“Tôi thấy anh không phải phong lưu, mà là hạ lưu!”
“Hạ Mạt, một ngày cô không chống lại tôi, thì trong lòng cô khó chịu?”
“Không chống anh thì tôi chống ai? Nhìn cái bộ dạng khó trị của anh, xì, đúng là nhàm chán.”
Hạ Mạt nhai cây kẹo mút, quay người đi đến phòng khách biệt thự.
Cẩm Dung nhìn hai người đang đi dạo ở vườn hoa bên kia, anh ta cũng ngại đến làm phiền hai người nên quay người đi theo Hạ Mạt.
“Đại thần, không phải cô nói muốn solo sao? Cô chỉ nói thắng cô một trăm ván mà không nói chơi bao nhiêu ván.

Có bản lĩnh thì chúng ta chơi một nghìn ván, tôi không tin là không có một phần mười tỉ lệ thắng.”
Không thể không nói, Cẩm Dung thật sự rất tệ trong việc chơi game, đúng là không phải đối thủ của Hạ Mạt.
Phải biết là cô ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp trong game, còn anh ta chỉ là tay dỏm trong game Vương Giả.
“Được.

Nhưng mà một nghìn ván mà không thắng nổi năm mươi ván thì từ nay về sau anh gọi tôi là chị!”
“Xí, gọi cô là chị? Nằm mơ đi.”
Vẻ mặt Cẩm Dung đầy khinh thường.
Người phụ nữ muốn cưới về nhà, mà gọi là chị thì sau này làm sao mà cưới về?

“Đừng nhiều lời nữa, bắt đầu đi!”
Lúc hai người đang chế giễu nhau thì Hạ Mạt nhắc nhở một câu.
Sau đó bắt đầu một trận đấu kịch liệt.
Bên này, mọi thứ đều đang hòa thuận và hạnh phúc, nhưng ở một bên khác thì là sự bắt đầu của một cuộc âm mưu.
Ở bệnh viện nào đó.
Trận đấu lần trước ở vùng duyên hải, Cẩm Điềm Điềm với Mặc Viên đều bị thương, nhưng mà hai người bị bắt nhốt riêng.
Vì trong bụng Cẩm Điềm Điềm còn có hai đứa bé cho nên Mộ Thiển không ra tay với cô ấy, mà giam lỏng cô ấy trong bệnh viện, có người canh giữ.
Một bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng, đeo kính và khẩu trang, đẩy xe đẩy đi đến.
“Bệnh nhân cần phải tiêm thuốc rồi.”
Người đàn ông nói với hai người vệ sĩ.
“Sao lại là một người nam?”
Một vệ sĩ nhìn anh ta chằm chằm, hỏi.
“Hôm nay Tiểu Băng nghỉ.” Người đàn ông nói với hai người vệ sĩ một cách điềm tĩnh.
Vì thế, hai người vệ sĩ không nghĩ ngợi nhiều, đầy cửa đi vào.
Phòng bệnh là phòng bệnh VIP, một phòng một sảnh.
Lúc người đàn ông đẩy xe đẩy vào thì Cẩm Điềm Điềm đang ngồi trước cửa sổ trong phòng, ôm một cuốn vở vẽ tranh.
Tranh vẽ không phải người khác, từ đường nét phác họa không khó để nhận ra người đó là Mặc Viên.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Cô ấy đối với Mặc Viên có thể gọi là tình yêu sét đánh.
Nhưng kiểu thích này khiến một mình cô ấy ra sức yêu nhiều năm nay, âm thầm bên cạnh Mặc Viên nhiều năm như vậy.
“Phải tiêm thuốc rồi.”

Người đàn ông nói.
“Ừm.”
Cẩm Điềm Điềm rất bình tĩnh, cô ấy bỏ bản vẽ xuống, đứng dậy đi đến giường bệnh.

Nhưng vừa ngước mắt nhìn người đến, mi mắt cô ấy khẽ giật, có chút căng thẳng lùi về sau.
Người đàn ông nhìn cô ấy, sau đó liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, anh ta tháo khẩu trang ra: “Là tôi.”
“Anh...?”
Cẩm Điềm Điềm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm người đến: “Thượng Quan...”
“Xuỵt!”
Thượng Quan Miểu giơ ngón tay lên miệng, làm động tác im lặng.
Cẩm Điềm Điềm lập tức đi đến bên cạnh anh ta, lòng như lửa đốt nắm chặt lấy tay áo của anh ta: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, Mặc Viên bị họ đánh bị thương rồi, có điều vẫn còn sống, không biết bây giờ bị nhốt ở đâu rồi.

Nhất định anh phải giúp tôi tìm ra anh ấy, cầu xin anh đấy.”
Thời gian ở trong bệnh viện, bọn người Mộ Thiển nhẫn tâm cắt hết mọi liên lạc bên ngoài của cô ấy, giam lỏng cô ấy trong bệnh viện, sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết.
“Nằm xuống trước đã.”
Thượng Quan Miểu chỉ chỉ cái giường.
Sau đó nâng cao giọng, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, tiêm xong tôi còn bệnh nhân tiếp theo nữa đấy, mau lên, lề mề cái gì?”
“Ồ, được được được.”
Cẩm Điềm Điềm rất phối hợp với anh ta, cũng lớn tiếng nói.
Hai người phối hợp, diễn cho hai người vệ sĩ bên ngoài nghe.
Cô ấy nằm xuống giường, Thượng Quan Miểu vừa tiêm thuốc cho cô ấy vừa nói: “Bên phía Mặc Viên tôi sẽ nghĩ cách, nhưng điều bây giờ cô cần làm là chính cô.”
“Thượng Quan Miểu, tôi cầu xin anh, nhất định phải giúp tôi.


Bây giờ tôi mang thai rồi, thai sinh đôi, là con của Mặc Viên.

Nhất định phải giúp tôi bảo vệ hai đứa bé.”
Cô ấy đau buồn khóc không ra nước mắt.
“Cô cứ ở bệnh viện chuyên tâm điều dưỡng sức khỏe.

Tôi điều tra qua rồi, thuốc mà bọn họ tiêm cho cô đều là thuốc giữ thai, họ không có ý làm hại cô.”
“Thật sao? Tốt, thế thì tốt.”
Cẩm Điềm Điềm cảm động không thôi.
“Cô cầm lấy cái này, giữ để liên lạc.” Thượng Quan Miểu đưa cho Cẩm Điềm Điềm một chiếc điện thoại, còn có một viên thuốc màu trắng được gói trong một cái túi dán kín: “Cô cầm lấy thuốc này, nghĩ cách đi gặp Mặc Viên, đưa thuốc cho anh ta, anh ta sẽ biết nên làm thế nào.”
“Được, cảm ơn anh, Thượng Quan Miểu, nhất định anh phải cứu anh ấy ra.”
“Cố gắng hết sức.”
Thượng Quan Miểu không cho cô ấy một đáp án chính xác, nhưng đã đồng ý sẽ cố gắng hết sức.
Từ lúc đầu, Thượng Quan Miểu chính là người liên lạc của Mặc Viên trong Ẩn tộc.
Từ khi Mặc Viên rời khỏi Ẩn tộc, anh ta đi theo phối hợp với Thượng Quan Miểu, một người trong Ẩn tộc, một người ở bên ngoài phụ trách tìm thiếu chủ Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng đến cuối không tìm thấy Thượng Quan Uyển Nhi mà lại tìm thấy Mộ Thiển.
Cho dù nói thế nào thì Mộ Thiển cũng xem như là thiếu chủ nhỏ, vốn dĩ muốn kiểm soát Mộ Thiển nhưng không ngờ lại nhiều lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện tiến triển không được thuận lợi như thế.
“Còn có thuốc này.”
Thượng Quan Miểu lại lấy ra một viên thuốc, là viên thuốc màu đỏ được bỏ trong bao con nhộng trong suốt: “Nghĩ cách để Mộ Thiển uống vào.

Chỉ cần cô ta uống viên thuốc này, thì...”
“Chết?”
Cẩm Điềm Điềm hỏi.
“Không phải.

Bây giờ Mộ Thiển không được chết, nhưng cô ta bắt buộc phải quay về Ẩn tộc, nếu không thì kế hoạch nhiều năm nay của tôi với Mặc Viên sẽ thành công cốc.”
“Thế tại sao chỉ cần một viên thuốc là được?”
Cẩm Điềm Điềm cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Sức khỏe bây giờ của Mộ Thiển rất yếu, nhưng chỉ thiếu một ngọn lửa.

Rất nhiều người nghĩ đủ mọi cách để ngăn cô ta quay về Ẩn tộc, nhưng Mộ Thiển buộc phải quay về.

Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, tôi chỉ có thể nói chừng này với cô.”
Thượng Quan Miểu đeo khẩu trang vào, đẩy xe đẩy quay người rời đi, ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta vừa mới bước đi khỏi thì hai vệ sĩ canh cửa đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người cẩn thận đi xuống cầu thang, gọi điện thoại.
“Boss, quả nhiên là như vậy, anh ta đến rồi.”
Người nhận điện thoại là Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm đang đi dạo trong vườn hoa, nghe vậy thì khóe môi anh cong lên: “Được, tiếp tục giám sát.”
“Vâng.”
Đối phương đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Sao thế?”
Mộ Thiển hỏi một câu.
Mặc Cảnh Thâm cất điện thoại, nói: “Đương nhiên là có những người không kiềm được mà ra tay rồi.” Nhìn dáng vẻ thắc mắc không hiểu của Mộ Thiển, anh liền nói tiếp: “Không phải em rất hứng thú muốn biết rốt cuộc thân phận của em có tác dụng gì sao? Rất nhanh là có thể biết được rồi.”
“Nếu như anh đã biết Thượng Quan Miểu không phải người tốt, thế thì tại sao lúc anh ta phong ấn kí ức cho em, thì anh lại đồng ý?”
Đây mới là chỗ khiến cho Mộ Thiển vô cùng khó hiểu.
“Bởi vì thân phận của em, tạm thời sẽ không có người muốn em chết.

Bao gồm lần trước Mặc Viên bảo Dương Liễu giết em, đều không phải thực sự muốn giết em.

Mà là mượn em để dụ Thượng Quan Uyển Nhi ra, sau đó trừ khử Thượng Quan Uyển Nhi.

Kết quả kế hoạch lần đó thất bại, bọn họ chỉ nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi chứ không trừ khử được bà ta.

Cho nên kể từ khi đó, người của em đang tìm Thượng Quan Uyển Nhi và người của Mặc Viên cũng đang tìm.”.

Bình Luận (0)
Comment