Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1131


- -----
Chương 1134: Lý Nhã “vô tội”.

Người thích hít hà drama như Mộ Thiển không nhịn được phải thêm mắm dặm muối.
Mộ Thiển ngày xưa không hề như vậy.
Nhưng ba người trước mặt đều có mối thâm thù với cô, có người cô từng yêu, có người cô từng tin tưởng, có người cô oán hận nhưng không thể chống lại.
Mỗi một người, đều làm cô tổn thương sâu sắc.
“Cái gì...!mang thai?”
Sắc mặt của Lý Nhã rất khó coi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn bụng của Cẩm Điềm Điềm, tức đến mức siết chặt nắm tay.
“Mộ Thiển, cô cố ý phải không?”
Cẩm Điềm Điềm quay đầu trừng mắt nhìn Mộ Thiển, tức đến mức nổi trận lôi đình.
“Mộ Thiển, cô cố ý đúng không?”

Mộ Thiển cười nhạt, nhún vai nói: “Tức tối như vậy làm gì hả Điềm Điềm, dù sao chúng ta cũng từng là chị em tốt, coi như có tình cảm, cần gì phải tức giận lại ảnh hưởng đến thai nhi.”
Cô nở một nụ cười thản nhiên, khiến người nhìn có cảm giác xa cách.
Nào ai hay, giờ này phút này, nhìn thấy hai người “chó cắn chó” trông mỉa mai biết bao.
Nói xong, cô nhìn Lý Nhã, thở dài một tiếng: “Lý Nhã, cô nói xem nhìn cô bình thường trông có vẻ sáng suốt sao bây giờ lại ngu như vậy? Cô đoán xem, con của cô và đứa con trong bụng Điềm Điềm, ai mới là con ruột của Mặc Viên?”
Mộ Thiển cố gắng châm ngòi ly gián, sau đó nhìn Mặc Viên đang nằm trên giường bệnh: “Tôi phải công nhận Mặc Viên anh thật sự có năng lực đấy, tự tay giết chết vợ trước, ngủ với Lý Nhã và Mộ Điềm Tư, cuối cùng còn khiến cả hai người một lòng một dạ với mình.

Bái phục!”
“Hừ, cô chỉ là một kẻ thua cuộc, lấy đâu ra tư cách mà lên mặt ở đây.”
Mặc Viên nằm ở trên giường, ngọ nguậy một lúc khiến các dây xích ở tay chân va đập loảng xoảng.
Mộ Thiển không hề tức giận, nhàn nhã đứng tựa khung cửa phòng khách, lạnh lùng nói: “Nhưng hôm nay kẻ bị giam giữ không phải là anh sao?”
Giọng nói cô lạnh lùng: “Hôm nay Lý Nhã đã đến rồi, anh cũng phải cho cô ta một câu trả lời chứ nhỉ? Tôi rất là tò mò, giữa Lý Nhã với Cẩm Điềm Điềm, anh thích ai hơn?”
‘Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau’ Mộ Thiển đã đề cập đến vấn đề nhạy cảm nhất, cô muốn khiến lửa cháy dữ dội thêm.
“Tất nhiên là tôi.”
Nghe cô nói xong, Cẩm Điềm Điềm lập tức đứng ra, dáng vẻ tự hào xoa xoa bụng: “Dù sao con của tôi mới là con ruột của Mặc Viên.”
Khi nhìn cảnh cô ta đắc ý xoa bụng khiến người nhìn có cảm giác như đang xem cảnh ‘Hậu cung tranh sủng, con của ta sẽ kế thừa giang sơn’ vậy.
Loại chuyện nhảm nhí này vậy mà vẫn còn tồn tại.
Nghe thấy lời nói của Cẩm Điềm Điềm, trong lòng Lý Nhã không hề thoải mái, cô ta ngẩng đầu nhìn Mặc Viên đang nằm trên giường bệnh: “Vậy sao? Hiện tại tôi cũng rất thắc mắc, đối với anh con của tôi là gì? Nó có phải là con ruột của anh không?”
Đây mới là mục đích của Lý Nhã khi đến đây ngày hôm nay.
Dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch.
Con của anh ta không thể sống trong bóng tối, là mẹ của đứa trẻ, cô ta dù gì cũng phải cho con trai một câu trả lời, cũng như cho bản thân một câu trả lời.
Mặc Viên nằm trên giường bệnh, không thể động cựa, bởi vì bị thương nặng nên mới tỉnh, cả người vẫn còn rất yếu.
Đôi mắt đen láy của anh ta khi nhìn Cẩm Điềm Điềm còn lộ ra chút ánh sáng, nhưng khi nhìn Lý Nhã thì chỉ thấy vẻ lạnh nhạt vô cùng.


N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Không phải.”
Trước mặt Cẩm Điềm Điềm, Mặc Viên sẽ không nói dối.
Bởi vì, từ đầu tới cuối, người anh ta thật sự yêu chỉ có Cẩm Điềm Điềm.
“Ha ha...”
Lý Nhã lặng người mất mấy giây, phá lên cười, ngâng đầu cười nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ không thể tin nổi đưa tay lên vén tóc mái.
Cô ta xoay người đi qua đi lại trong phòng bệnh, ánh mắt đảo tứ phía.
Rồi cô ta xông đến một cái bàn trà thấp, cầm một cái ly thủy tinh ném về phía Mặc Viên.
“Đi chết đi, đồ khốn!”
Cô ta phẫn nộ gào lên.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cẩm Điềm Điềm nhào tới, chắn trước người Mặc Viên bảo vệ anh ta.
Chiếc ly thủy tinh đập vào lưng Cẩm Điềm Điềm, khiến cô ta đau đến nỗi kêu lên: “A...”

“Lý Nhã, cô điên rồi, dừng lại!”
Mặc Viên giận điên người, măt đỏ lên trừng Lý Nhã: “Cô có việc gì thì cứ nhằm vào tôi, Điềm Điềm vô tội.”
Anh ta kích động dãy dụa, nhưng hồi lâu mà chẳng nên cơm cháo gì.
Bản thân vẫn bị giữ ở trên giường, không thể động cựa.
“Ha ha ha...vô tội à? Anh nói vô tội với tôi à?”
Lý Nhã cười sằng sặc: “Anh bảo Cẩm Điềm Điềm vô tội phải không? Được, vậy món nợ này sẽ do anh trả.”
Cô ta xông đến, cầm cái ly định đập vào người Mặc Viên, nhưng bàn tay giơ lên còn chưa hạ xuống đã bị Cẩm Điềm Điềm giữ lấy, quay đầu nhìn cô ta nói: “Lý Nhã, chuyện này không liên quan đến Mặc Viên, có gì cứ đến tìm tôi.”
“Tình cảm của hai người cũng sắt son đấy nhỉ, còn show ra trước mặt tôi hả?”
Nhìn thấy hai người bảo vệ lẫn nhau, đáy lòng Lý Nhã nhỏ máu.
Rõ ràng cô ta mới là người hạnh phúc nhất, tại sao cuối cùng lại đóng vai nhân vật phản diện?
Lý Nhã cười diễu..

Bình Luận (0)
Comment