Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1146


- -----
Chương 1149: Anh cho em tự do.

Khi đó anh còn trêu ghẹo Mặc Cảnh Thâm, nói vì một người phụ nữ mà anh ấy giao hết sản nghiệm mấy chục năm phấn đấu của mình, đúng là vì yêu mà tẩu hỏa nhập ma
Mãi đến lúc này đây, anh mới hiểu được hóa ra khi yêu một người lại khó kiềm chế đến như thế, vì cô, anh có thể từ bỏ tất cả.
“Được rồi, em không phải là cô gái ngây thơ ngờ nghệch lúc trước đâu, em không muốn nghe anh nói nữa.”
Phương Nhu phất tay, nhưng lại bị người đàn ông nọ giữ chặt lấy, giãy thế nào cũng không giãy được.
Sau vài lần giãy dụa, rốt cuộc cô cũng chịu thua, đành nhượng bộ: “Anh Thích à, rốt cuộc phải thế nào anh mới đồng ý thả em đi?”
“Anh sẽ không để em đi đâu.”
“Cho nên anh muốn đưa em về, giam cầm trong căn phòng không thấy ánh mặt trời đó nữa sao?”
“Anh sẽ không đối xử với em như thế.”
“Thế rốt cuộc anh muốn phải làm sao?”
Lại một lần nữa, Phương Nhu thấy rõ Thích Ngôn Thương cố chấp như thế nào.
Trong lòng cô càng cảm động bao nhiêu thì lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Giữa hai người đã chôn giấu quá nhiều đau xót, chẳng khác nào cái bát vỡ tan tành, cho dù gắn lại bằng nhựa cao su đi nữa thì vẫn còn vết nứt, không thể nào khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Em phải đi thật sao?”
Thích Ngôn Thương hỏi.
“Phải, em muốn đi, muốn rời khỏi thế giới của anh.


Không muốn gặp lại anh nữa.”
“Được, vậy anh thả em đi.

Nhưng mà anh chỉ để em đi một thời gian cho em tỉnh táo lại mà thôi, qua một thời gian nữa em hãy về được không?”
Một người đàn ông tôn quý từng kiêu ngạo là thế, vì Phương Nhu mà lại phá vỡ giới hạn của mình thêm lần nữa.
Anh biết, gần đây Phương Nhu phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, áp lực trong lòng cô cũng lớn.
Nếu cứ cưỡng ép giữ cô lại bên cạnh cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng bây giờ anh lại không thể đi cùng cô được.
Dù sao anh còn chưa điều tra được rõ ràng cái chết của Tiểu Thang Viên.
Nếu bỏ đi lúc này thì anh không đáng lầm cha, không thể cho đứa con đã chết của mình một câu trả lời.
“Thích Ngôn Thương, anh cứ điên khùng như vậy sao?”
Phương Nhu dở khóc dở cười: “Em nói là...!rời đi, rời đi, rời đi mãi mãi.

Anh nghe không hiểu à?”
“Anh hiểu, nhưng anh sẽ không để em rời đi đâu.”
“Được rồi, em không muốn dây dưa cùng anh nữa.

Anh buông tay đi, cho em một con đường sống, có được không?”

Khuôn mặt gày gò, vàng vọt của cô ngập nỗi cô đơn và bi thương.
“Anh nói, anh có thể để em rời đi, nhưng nhất định anh phải sắp xếp một người ở lại bên cạnh em.”
“Ha ha ha...”
Phương Nhu nở nụ cười gằn, đôi môi tái nhợt: “Anh đổi cách khác hả? Không giam lỏng em nữa mà giờ muốn tìm người giám sát em?”
“Anh chỉ không yên tâm khi để em ở bên ngoài một mình thôi.”
“Vậy em sẽ nói cho anh biết.

Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là em đi, hai là em chết trước mặt anh.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Cô đang đánh cuộc, lấy tình cảm của Thích Ngôn Thương với mình ra đánh cược.
Đánh cược anh sẽ thả cô ra.
Cô vừa dứt lời thì Thích Ngôn Thương bỗng siết chặt tay cô lại, thậm chí cô có thể cảm giác được anh đang run lên.
Dù Phương Nhu đã chuẩn bị sẵn tinh thần làm tổn thương Thích Ngôn Thương, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng cao quý trước kia giờ lại đau đớn trước mặt mình như vậy, lòng Phương Nhu cũng tan nát cả.
Anh ấy yêu cô.
Cô cũng yêu anh ấy.
Nhưng Tiểu Thang Viên chết, mẹ chết và cả vấn đề giữa ông cụ Thích và hai người không cách nào xóa bỏ.

Phương Nhu càng không muốn bởi vì tình yêu của mình dành cho Thích Ngôn Thương mà lại khiến cô bé trong lòng mình trở thành tiền đặt cược.
Cũng như cô không muốn vì sự tồn tại của chính mình mà Thích Ngôn Thương phải ăn nói khép nép trước mặt người khác, không muốn anh trở mặt thành thù với ông cụ Thích.
Cô không còn tình thân nữa, nên cô biết tình thân tốt đẹp đến nhường nào.
Nếu anh có thể ở bên cạnh người thân, sao cô có thể ích kỷ phá vỡ những điều tốt đẹp thuộc về anh?
Cô nhớ Thích Ngôn Thương từng nói với cô là, sau khi mẹ anh qua đời, anh thiếu đi tình yêu thương gia đình, mặc dù bên ngoài anh lạnh lùng là thế, nhưng thực ra trong lòng anh rất khao khát được người nhà yêu thương.
Cho dù đường đường là người đàn ông sức dài vai rộng, nhưng họ cũng sẽ có những khát vọng như người thường.
Quả nhiên, cô nói vậy khiến Thích Ngôn Thương trầm mặc.
Hai người đối mắt nhìn nhau, trở nên yên tĩnh.
Chỉ là hai người đều có suy nghĩ riêng, đôi mắt Phương Nhu đầy ý lạnh, mà đôi đồng tử đen như mực của Thích Ngôn Thương cũng dần mất đi ánh sáng rực rỡ, trở nên ảm đảm vô thần.
Anh nắm chặt lấy tay cô, bàn tay dần mất đi sức lực, cuối cùng thì buông lỏng tay cô ra.
“Anh hỏi em một câu cuối cùng? Em muốn đi thật sao?”
“Đúng vậy.”
Phương Nhu nói như đinh đóng cột, không hề nghĩ ngợi.
“Được, em muốn đi thì anh sẽ cho em tự do.”
Rốt cuộc Thích Ngôn Thương cũng không cưỡng cầu được người phụ nữ trước mặt, gương mặt đẹp trai vô cùng nở nụ cười gằn ý vị sâu xa, anh xoay người lại, rời đi không quay đầu nữa.
Ngay lúc người nọ quay người, giống như một bộ phim quay chậm, nó vô hình mang theo sự thương cảm tràn ngập xung quanh, khiến cho cảm giác đau lòng khuếch đại lên nhiều lần, đau đến co quắp.
Anh đi rồi, đôi môi không còn màu máu của Phương Nhu cong lên cười, đôi mắt nhòe nước, nước mắt đọng lại rồi tràn mi.
“Ngôn Thương, xin lỗi anh...”
Trong lòng cô yên lặng nói xin lỗi Thích Ngôn Thương, sau đó cầm vé máy bay đi về phía cửa lên.
Sân bay khôi phục lại trật tự bình thường, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là việc hai người cãi nhau đơn giản, không ai để ý lắm.
Phương Nhu ôm lấy cô bé lên máy bay, cầm vé tìm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Chỗ ngồi của cô vừa lúc dựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể che giấu được viền mắt ửng hồng.
Dần dần, người trong khoang máy bay bắt đầu tăng lên, cô lau nước mắt bình tâm lại.
Lúc quay đầu mới nhận ra cô bé vẫn ngước mắt nhìn mình, sau đó bé vươn bàn tay mũm mĩm ra lau sạch nước mắt trên mặt cô.
Cô bé không biết nói chuyện nên chỉ đưa tay ôm lấy cổ cô, thân thiết dán vào gò má cô, gọi: “Mẹ, mẹ”.
Chỉ một chữ “mẹ” đã vượt qua thiên ngôn vạn ngữ, phá hủy hết pháo đài kiên cường của cô, phút chốc nước mắt lại dâng lên, rơi như chuỗi ngọc.
Cô khóc một hồi, không muốn bị người ta chế giễu nên cầm khăn lau nước mắt.
Bên trong khoang máy bay, người lục tục ngồi vào chỗ của mình, các chỗ trống dần lấp đầy, chỉ có chỗ bên cạnh Phương Nhu là còn trống.
Cô cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ đúng lúc đó có một người đàn ông đẹp trai mặc áo caro trắng, quàng khăn quàng cổ màu nâu nhạt, mang kính mác màu xám bạc, đeo một chiếc túi màu đen, một tay cầm quai túi, một tay cầm vé máy bay nhìn quanh tìm chỗ.
Cuối cùng anh ta đi tới trước mặt cô: “Số 37...!chỗ này.”
Người nọ bỏ túi xuống, để lên ngăn trên, sau đó anh ta cởi áo khoác nỉ bên ngoài rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Nhu.
“Chào bạn nhỏ, trông đáng yêu quá.”
Người đàn ông này rất thân thiện, còn chủ động hỏi thăm cô gái nhỏ.
Theo sự lễ phép, Phương Nhu nghiêng đầu nhìn về phía anh, hơi gật đầu nở nụ cười, giữa lúc cô đang chuẩn bị đáp lời lại thì nhìn thấy gương mặt sau khi người đàn ông gỡ kính râm xuống.
Cô mở to hai mắt, đôi mắt vô thần nhìn anh ta chằm chằm: “Anh...!anh...!sao lại là anh?”
Phương Nhu kinh hãi đến biến sắc, khó mà tin nổi.
Người đàn ông nọ nghe tiếng gọi thì nhìn qua.
Người đàn ông nọ nhìn thấy gương mặt của Phương Nhu, đôi mắt cũng mở lớn: “A Nhu? A Nhu, là em sao?”
Người đàn ông mừng rỡ như điên, đưa tay chỉ vào cô: “Em đúng là A Nhu sao?”
Anh ta hào hứng lắm, khiến người ta có cảm giác anh ta đang rất vui mừng, nhưng trong đôi mắt màu nâu lại lóe lên ánh sáng.
Nhanh đến mức Phương Nhu không hề phát hiện ra..

Bình Luận (0)
Comment