Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1149


- -----
Chương 1152: Nghe lời cô ấy răm rắp.

“Mặc dù nói bây giờ anh ăn ở đều là nhờ bà chủ cho, nhưng mà những thứ này không phải là đồ của anh đưa cho bà chủ lúc hai người kết hôn sao.”
Hàn Triết cực kỳ khó hiểu.
Boss của trước đây biết nhìn ra trông rộng, bình tĩnh, vô tình, chín chắn.
Cho dù hơi không có tình người, hơi xa cách không dính khói bụi trần gian, nhưng Hàn Triết vẫn cảm thấy boss lúc đó là người anh ta yêu thích nhất, hâm mộ nhất.
“Cậu nói đúng rồi, bọn tôi đã kết hôn, tôi và cô ấy là người một nhà.

Hiểu không?”
“Vậy...!Vậy anh không sợ bà chủ sẽ thay lòng đổi dạ sao? Đời người còn rất dài, nếu như có một ngày nào đó bà chủ phản bội anh, lẽ nào anh còn muốn để thuộc hạ trơ mắt nhìn cô ấy ra tay với anh sao?”
Lời của Mặc Cảnh Thâm làm Hàn Triết có hơi khó chịu, anh ta bèn tức giận chế giễu một câu.
Hàn Triết tức giận là vì Mặc Cảnh Thâm không hề có chút phòng bị nào đối với Mộ Thiển cả.
Lúc anh còn trẻ, cụ cố nhà họ Mặc đã bao lần nhắc nhở anh rằng đừng nên sa vào tình cảm nam nữ, sẽ ảnh hưởng đến tương lai, trở thành uy hiếp trí mạng của anh.
Song bây giờ, thế mà boss lại yêu say đắm Mộ Thiển, bằng lòng từ bỏ cả mạng sống của mình!

Đối mặt với vấn đề của Hàn Triết, Mặc Cảnh Thâm chỉ im lặng trong vòng hai giây.
Nhưng trong phút chốc im lặng thì ánh mắt của anh vẫn rất kiên định, gằn từng chữ: “Nghe cho kỹ đây, từ bây giờ các cậu đều là người của A Thiển, phải nghe lời cô ấy răm rắp! Đừng nói có chuyện gì đó khiến các cậu giấu diếm tôi, cho dù là các cậu dùng súng chĩa vào tôi thì cũng không sao cả.”
“Boss, anh điên rồi?”
“Điên hay không điên thì tự trong lòng tôi biết rõ.”
“Anh có mấy cái mạng? Tuy rằng bà chủ có ơn với anh nhưng nếu không có bà chủ thì anh sẽ rơi vào bước đường như bây giờ sao? Đều do cô ấy hại anh.”
“Hàn Triết!”
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh lẽo, đôi mắt chứa đầy hơi thở lạnh lùng nghiêm khắc bắn thẳng về phía anh ta: “Cút xuống đi nhận năm mươi gậy, bị giam ba ngày!”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Lần sau nếu còn để cho tôi nghe thấy những lời tương tự thế nữa thì cẩn thận cái đầu của cậu!”
“Boss, tôi...”
Hàn Triết không ngờ là boss sẽ nổi giận, hé miệng muốn nói thêm gì đó, song lại bị ánh mắt đáng sợ của Mặc Cảnh Thâm trừng câm miệng, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, vậy thuộc hạ sẽ đi nhận phạt.”
“Kêu Hàn Đống lên đây!”
“Dạ.”
Hai người Hàn Đống và Hàn Triết là anh em tốt của nhau, hai người chênh lệch nhau hai tuổi, nhưng tính tình của Hàn Đống cực kỳ nhiệt tình, hay nói dông dài, vì thế Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn không cho anh ta đi theo bên mình.
Sau khi giải quyết xong công việc trong phòng sách, rồi lại mở một cuộc họp qua video với mấy người nhân vật quan trọng, Mặc Cảnh Thâm liền trở về phòng phủ.
Trong phòng ngủ, Mộ Thiển đang nằm trên giường chơi điện thoại di động.
Anh đi đến ngồi ở bên giường, duỗi tay nhẹ nhàng xoa lên gò má của cô: “Anh đã dạy dỗ Hàn Triết rồi, sau này sẽ không còn ai chống đối em nữa.”

Mộ Thiển bĩu môi, trong lòng thật sự có hơi không vui: “Em biết Hàn Triết trung thành tuyệt đối với anh, nhưng chuyện nhỏ xíu như thế này...”
“Anh hiểu.”
Không đợi Mộ Thiển nói xong, Mặc Cảnh Thâm đã nắm lấy tay của cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa.

Buổi tối muốn ăn chút gì không, anh đi nấu cơm cho em nhé?”
Khoảng thời đó khi anh bị bệnh nặng, một mình Mộ Thiển đã chịu đựng quá nhiều quá nhiều rồi, nhưng khi đó lúc Mộ Thiển ngấp nghé bên bờ vực sống chết, Hàn Triết vì không muốn để cho anh biết Mộ Thiển đã chịu đựng khó khăn nên bằng lòng im lặng giữ kín không nói bất cứ điều gì với anh.
Song bây giờ, chỉ là một ít chuyện nhỏ thế mà Hàn Triết cũng không chịu nghe theo mệnh lệnh của Mộ Thiển, trái lại còn chống đối Mộ Thiển, nói chuyện đó cho anh biết.
Mặc Cảnh Thâm biết chuyện Mộ Thiển để ý đó chính là cô cảm thấy mình bị đối xử không công bằng từ bên phía của Hàn Triết, làm cô cảm thấy từ tận đáy lòng Hàn Triết vẫn không chịu tiếp nhận cô đây, vô duyên vô cớ làm trái tim của cô bị tổn thương.
Reng reng reng――
Ngay lúc Mặc Cảnh Thâm đang hỏi Mộ Thiển muốn ăn cái gì thì chuông điện thoại di động của Mộ Thiển bỗng nhiên reo lên.
Cô nhìn màn hình điện thoại, hàng mi như lá liễu chau lại, sau đó quơ quơ màn hình điện thoại di động trước mặt Mặc Cảnh Thâm, trên đó hiện rõ ghi chú tên của Tư Cận Ngôn.
Bắt máy lên, Mộ Thiển nói: “Anh Cận Ngôn?”
“Thiển Thiển, đang ở đâu đấy, có thể gặp em được không?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.


com"
“Được, gửi địa chỉ cho em đi, một lát nữa em đi tìm anh.”
Mộ Thiển biết nếu như Tư Cận Ngôn gọi điện cho mình thì tất nhiên là anh ta có chuyện muốn nói với cô, hơn nữa cũng không muốn Mặc Cảnh Thâm đi chung với cô.
Nếu không Tư Cận Ngôn sẽ không gọi điện thoại cho cô, mà đã gọi thẳng cho Mặc Cảnh Thâm.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển nói với Mặc Cảnh Thâm: “Có lẽ Cận Ngôn có chuyện gì đó muốn nói riêng với em, nghe giọng điệu của anh ấy...!Có hơi nặng nề.”
“Đi đi, kêu ông Vương chở em đi.”
Mặc Cảnh Thâm cực kỳ thoải mái, không hỏi bất cứ gì cả.
Dáng vẻ ấy của anh thật sự chọc Mộ Thiển không nhịn được cười: “Thoải mái thế à? Anh không sợ anh ấy nối lại tình xưa với em sao?”
Cô trêu chọc.
“Vậy chỉ có thể chứng minh là A Thiển của chúng ta quá có sức hấp dẫn.

Nếu như...!Cận Ngôn muốn nối lại tình xưa với em thì vừa hay anh sẽ có một cơ hội chính thức theo đuổi em, có thể bù đắp lại tiếc nuối trước đây, là chuyện tốt.”
Tỉ mỉ nhớ lại chuyện ngày xưa giữa anh với Mộ Thiển, hai người đã trải qua quá nhiều chuyện, tuy rằng quanh đi quẩn lại vẫn về bên nhau, nhưng từ xưa đến nay vẫn chưa từng được tận hưởng những chuyện ngọt ngào chỉ có giữa những người yêu nhau.
Vốn dĩ Mộ Thiển chỉ định chọc ghẹo Mặc Cảnh Thâm một tí mà thôi, ai ngờ anh cũng không nói theo kịch bản đã sắp xếp trước, trái lại nói mấy lời làm cô cảm động vô cùng.
Cô cọ cọ bên người của Mặc Cảnh Thâm, ôm eo của anh, gối đầu lên đùi anh, ngẩng đầu lên ngước mắt nhìn người đàn ông: “Đợi sau khi tất cả mọi chuyện ổn định trở lại, chúng ta đi du lịch được không?”
Tất cả những người phụ nữ đểu có mơ mộng đẹp đẽ với tình yêu, cũng muốn cảm nhận được cảm giác và mùi vị khi được người yêu mình cưng chiều.
“Được.”
Bàn tay của Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng che mặt cô lại, ngón tay cái vuốt ve bờ môi cô, phút chốc cúi người khẽ hôn, sau đó thả lỏng cô ra: “Đi đi, đợi lát nữa sẽ muộn mất.”

“Được rồi.”
Mộ Thiển rời khỏi giường, qua loa dọn dẹp một chút sau đó tự mình lái xe rời khỏi biệt thự.
Ngày tuyết rơi, đường rất trơn, tốc độ Mộ Thiển lái xe rất chậm, ba mươi phút sau mới đến chỗ hai người đã hẹn.
Trong phòng VIP trên lầu hai quán cà phê, cô nhìn thấy Tư Cận Ngôn.
“Anh Cận Ngôn?”
Mộ Thiển chào hỏi anh ta một cái, tháo khăn choàng cổ trên người xuống, ngồi ở phía đối diện: “Năm mới vui vẻ, gần đây cứ luôn bận rộn, cũng không thể hẹn anh cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Tạm biệt Tư Cận Ngôn đã mấy tháng nay, ngoại trừ lần đó cô đến nhà Bạc Dạ ở, sau đó Tư Cận Ngôn trở về, lần đó anh ta đến nhà Bạc Dạ tìm cô, hai người cũng chưa từng gặp lại.
Lần trước ở nhà Bạc Dạ, cô và Mặc Cảnh Thâm hai người cãi nhau um sùm một trận, hai người suýt chút nữa cãi đến ly hôn, vì thế nên tâm trạng của cô không tốt lắm, cũng không nhìn Tư Cận Ngôn cho kỹ.
Bây giờ mới phát hiện ra, so với anh ta da thịt trắng nõn của trước đây, bây giờ đã đen hơn nhiều rồi, tăng thêm không ít hương vị đàn ông, ngoại hình càng thêm trưởng thành.
“Em không liên lạc với anh, anh đây không phải liên lạc với em rồi?”
Tư Cận Ngôn nhếch môi nở nụ cười, nụ cười kia không khác chút gì so với năm xưa, nhưng vẫn ấm áp, như thế, mang đến cho người khác một loại cảm giác thân thiết như tắm trong gió xuân.
“Thế à, trái lại em cảm thấy chắc chắn anh có chuyện gì đó muốn nói với em nhỉ.”
Cô cầm tách trà ấm trước mặt uống một ngụm, sau đó phất phất tay: “Có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong nói tiếp được không?”
Mộ Thiển không muốn phá hỏng cơ hội gặp mặt Tư Cận Ngôn hiếm có này, lo rằng chuyện Tư Cận Ngôn muốn nói với cô sẽ phá hư bầu không khí.
“Anh cũng nghĩ như vậy.

Nhìn thử xem, em muốn ăn gì thì chọn đi!” Tư Cận Ngôn đưa thực đơn cho Mộ Thiển..

Bình Luận (0)
Comment