Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1163


- -----
Chương 1166: Thích Ngôn Thương làm khó dễ chú Ngụy.

Nhìn cái sân cũ, mọi thứ vẫn như thường ngày.
Trong đầu anh ta hiện lên từng cảnh Phương Nhu bị giam cầm lúc trước, đột nhiên anh ta cảm thấy lo âu.
Trước đây anh ta đã làm quá nhiều chuyện sai, có rất nhiều chỗ có lỗi với Phương Nhu.

Anh ta rất muốn bù đắp cho cô ấy, nhưng bây giờ… rõ ràng là cơ hội vẫn chưa đến.
Nghĩ đến sự dứt khoác của Phương Nhu khi rời đi, trong lòng Thích Ngôn Thương hiện lên một suy nghĩ…
Cô ấy, có khi nào dứt áo ra đi là không bao giờ quay về nữa không?
Người đàn ông nắm chặt bàn tay đang bỏ trong túi, tâm trạng càng trở nên nặng nề.
Một lát sau, Thích Ngôn Thương điều chỉnh lại tâm trạng, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Yên.
Tô Yên là người được sai đi theo Phương Nhu.
Mặc dù tài nghệ của cô ta không bằng Tô Từ, nhưng cũng không thể xem thường được.

Dẫu sao cô ta cũng là lính đặc chủng, tài nghệ có thể kém đi đâu được?
“Tìm được cô ấy chưa?”
“Lúc nãy đã gặp qua rồi.

Nhưng mà…”
“Nói!”
“Bên cạnh cô ta có một người đàn ông, hơn nữa có quan hệ với Phương Nhu vô cùng thân mật.


Đứa bé hình như cũng rất thích người đàn ông đó.”
Tô Yên nói hết tình hình cho Thích Ngôn Thương biết.
Chưa hết, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, loại phụ nữ như Phương Nhu không xứng với anh đâu.

Chỉ mới rời khỏi anh thì bên cạnh đã xuất hiện một người đàn ông, vốn dĩ không phải là người phụ nữ tốt lành gì.”
“Im miệng!”
Thích Ngôn Thương khẽ quát lên một tiếng: “Tô Yên, cô đừng quên trách nhiệm của mình.

Việc bây giờ mà cô cần làm chính là bảo vệ Phương Nhu, ngoài ra thì cô không cần làm gì khác nữa.”
“Anh hung dữ gì cái chứ?”
Tô Yên có chút khó chịu, oán giận nói lại một câu: “Lúc nào cũng cảm thấy cô ta tốt, thật sự tôi không biết cô ta tốt chỗ nào.

Vốn dĩ không muốn nói cho anh biết đâu, nhưng bây giờ cũng không cần thiết phải giấu anh nữa.

Nói thật với anh, bây giờ Phương Nhu đã ở chung một biệt thự với người đàn ông đó rồi.”
Lời cô ta vừa dứt, đầu dây điện thoại bên kia rơi vào trầm tĩnh.
“Anh… Tút tút tút…”
Tô Yên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị đối phương cúp ngang điện thoại rồi.
Thích Ngôn Thương cầm điện thoại, đứng nguyên tại chỗ, nhìn tòa lầu phía trước mặt giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Nhu vậy.
Trong đầu vọng lại những lời mà Tô Yên nói lúc nãy…
Cô ấy ở chung với một người đàn ông trong biệt thự, hơn nữa đứa bé cũng thích anh ta vô cùng.

“Đi tìm cô ấy, đi tìm cô ấy!”
Trong đầu đột nhiên nhảy ra một âm thanh, ép anh ta điên cuồng và nôn nóng muốn xuất hiện bên cạnh Phương Nhu.
Sắc mặt Thích Ngôn nghiêm nghị lạnh lùng, cảm xúc phức tạp.
Cuối cùng lựa chọn tin tưởng Phương Nhu!
Anh ta lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tô Yên: Lập tức đi điều tra người bên cạnh cô ấy rốt cuộc là ai, tôi cần thông tin chi tiết.

Còn nữa, không có mệnh lệnh của tôi, không được xuất hiện trước mặt Phương Nhu!
Một tin nhắn thoại được gửi đi xong, Thích Ngôn Thương mới cất điện thoại, xoay người đi ra hướng trước sân.
Anh ta quá hiểu tính cách nóng nảy thẳng thắn, cách đối nhân xử thế của Phương Nhu, nhìn thấy chuyện không vừa mắt mình là liền xông lên, gầm gừ một trận.
Mặc dù anh ta không yên tâm về Tô Yên lắm, nhưng bây giờ Tô Yên bên cạnh Phương Nhu mới là lựa chọn tốt nhất.
“Thích thiếu, người đã đến nhà cũ bên kia rồi.”
Anh ta vừa mới đi đến trước sân, thì nhìn thấy Tô Từ đi lại.
“Biết rồi.”
Thích Ngôn Thương đáp lại một tiếng, rồi cùng với Tô Từ đi vào phòng khách.
Người ngồi trong phòng khách là lão Ngụy, người đáng được trong dụng bên ông cụ.
“Cậu chủ.”
Nhìn thấy Thích Ngôn Thương đi vào, lão Ngụy đứng dậy, cười với anh ta.
Nụ cười đó, tràn đầy sự giả dối.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"

“Hôm nay chú Ngụy qua đây là vì việc gì?”
Thích Ngôn Thương đi đến ngồi xuống sô pha, người dựa vào ghế, hai chân đang chéo, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão Ngụy.
“Hôm nay cậu chủ không xem tin tức sao?”
“Chú Ngụy có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với ông.”
Thích Ngôn Thương rút một điếu thuốc ra, kẹp vào miệng, châm lửa hút một hơi.
Đôi môi anh ta phả ra một làn khói nhàn nhạt, làn khói nhẹ vương vấn trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến cho khí thế anh ta càng trở nên khiếp người.
Ngày trước, ở trước mặt ông cụ hay là ở trong nhã cũ, Thích Ngôn Thương đối xử với ai cũng đều kính trọng, cho dù quân hàm từng lá thiếu tá xuất hiện ở nhà cũ, thì anh ta đều gỡ bỏ vẻ kiêu ngạo, đối với người ta vô cùng hòa thuận.
Thế nhưng bây giờ anh ta đã trở mặt với ông cụ Thích, cả người anh ta khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cái khuôn mặt cứng nhắc đó chỉ thiếu bốn chữ ‘người lạ chớ vào’.
“Ờ…”
Đột nhiên tính tình của Thích Ngôn Thương thay đổi, lão Ngụy khó mà chấp nhận được.

Lão nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha với tư thế cao quý, tự nhiên cảm thấy không khí xung quang thật là áp bức.
“Tập đoàn Như Anh xảy ra chuyện, hôm nay bị tung tin xấu, cổ phiếu rớt giá trầm trọng.

Ông cụ gọi điện thoại cho cậu rất nhiều lần nhưng cậu không bắt máy, làm ông ấy tức đến huyết áp tăng cao, bây giờ đang nằm ở nhà nghỉ ngơi đấy.”
“Cho nên, chú Ngụy đến là muốn bảo tôi về thăm ông nội?”
Hai ngón tay như ngọc của Thích Ngôn Thương kẹp điếu thuốc, búng vào gạt tàn thuốc, lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, tôi rất bận, không rảnh.”
Một câu nói nhẹ nhàng bình thản, giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy.
Nhưng cớ sao anh ta càng nhẹ nhàng thì khiến lão Ngụy càng căng thẳng.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão có cảm giác áp bức trước mặt Thích Ngôn Thương.
“Đây… Đây là ý của ông cụ.

Ông ấy có vài chuyện muốn nói với cậu.”
“Tôi với ông nội hình như không có gì đáng nói cả.

Huống hồ, tập đoàn Như Anh có liên quan gì đến Thích Ngôn Thương tôi? Đừng có nói là cổ phiếu rớt giá, mà dù có phá sản thì Thích Ngôn Thương cũng sẽ không thương xót.”

Bàn tay kẹp thuốc của anh ta khẽ nâng lên, làm ra động tác tay với Tô Từ: “Tiễn khách.”
Tô Từ hiểu ngầm trong lòng.
Anh ta đi đến trước mặt lão Ngụy, thái độ không lạnh không nhạt: “Lão Ngụy, mời.”
Thích Ngôn Thương đuổi khách như vậy, lão Ngụy cũng không giữ thể diện nổi, liền nói: “Cho dù nói thế nào, tập đoàn Như Anh cũng là một tay cậu quản lý.

Bây giờ công ty gặp nguy, cũng là một tay cậu gây nên, cậu nhẫn tâm nhìn vậy sao? Không có được tập đoàn Như Anh, thì muốn hủy nó sao?”
“Hừ.

Bây giờ biết tập đoàn Như Anh là do tôi quản lý rồi à? Nhưng mà thế thì có làm sao? Cổ phần của tôi vẫn ở chỗ của ông nội.

Có hay không có, về bản chất không có gì khác biệt cả.

Chỉ có điều những người của bộ phận tập đoàn Như Anh là người của Thích Ngôn Thương tôi mà thôi.

Đừng nói là hôm nay cổ phiếu của tập đoàn Như Anh bị rớt giá, ông có tin chỉ cần một câu nói của tôi, thì tất cả đoàn đội chủ chốt của công ty sẽ từ chức hết không? Đến lúc đó đợi con đường của tập đoàn Như Anh chỉ có một.”
Đó chính là… Con đường chết!
Từ trước nay Thích Ngôn Thương không phải là người không có tài năng, chỉ có điều anh ta không thèm tranh giành với người nhà họ Thích mà thôi.
Như hôm nay, thân phận của anh ta đã sáng tỏ.
Cuối cùng Thích Ngôn Thương cũng hiểu nguyên nhân về thái độ lạnh nhạt của ông cụ Thích bà ba mình đối với anh ta.
Cho dù anh ta là con nuôi, nhưng nhiều năm qua như vậy, cũng sẽ có một tình cảm tồn tại, sao bọn họ có thể máu lạnh, bạc tình như vậy?
“Cậu chủ, đây là cậu có ý gì? Cố ý đúng không?”
“Rất rõ ràng, không phải sao?” Người đàn ông xòe hai lòng bàn tay ra: “Chú Ngụy biết rồi còn cố ý hỏi.”
Một câu nói chẹn họng khiến lão Ngụy không biết nói gì nữa.
Lão nhất thời cứng họng, không biết nên nói gì với Thích Ngôn Thương, chỉ ngây người nhìn anh, hồi lâu vẫn không nói gì..

Bình Luận (0)
Comment