Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1172


Sau cuộc điện thoại của Thích Ngôn Thương vài tiếng đồng hồ, Thích Ngữ Anh lái xe chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Thích.

Xuống xe xong, cô nặng nề đóng cửa xe lại, chạy vào phòng khách.
“Cô chủ, cô về rồi...”
Người giúp việc thấy Thích Ngữ Anh trở về thì vội vã chào hỏi, nhưng chưa nói hết câu, Thích Ngữ Anh đã lao thẳng vào trong.
“Anh? Anh ơi? Anh đang ở đâu?”
Thích Ngữ Anh quét mắt khắp phòng khách, không thấy bóng dáng Thích Ngôn Thương đâu thì lên lầu, vừa vịn lan can vừa gọi tên Thích Ngôn Thương.
“Cô chủ, cậu chủ ở phòng sách.”
Người giúp việc nhắc nhở một câu.
Thích Ngữ Anh lập tức chạy tới phòng sách, đá văng cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, cô liền nhìn thấy Thích Ngôn Thương đang ngồi trước bàn sách.

Cô bước tới, hỏi: “Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thích Ngữ Anh vô cùng tức giận, hai tay nắm lấy vạt áo của Thích Ngôn Thương, kéo anh ta dậy, sau đó đánh mấy cái lên ngực anh ta, đỏ mắt, như phát điên nói: “Dù thế nào thì đó cũng là ba và ông nội, sao anh lại nỡ làm vậy với họ?”
Từ luc Thích Ngôn Thương nhớ được mọi chuyện tới nay, anh ta chưa bao giờ thấy Thích Ngữ Anh tức giận như vậy cả.
Anh ta đứng thẳng, mặc kệ Thích Ngữ Anh đấm lên ngực mình hết lần này đến lần khác, không hề phản kháng.
“Nói, nói đi, anh nói đi!”
Ồn ào một lát, Thích Ngôn Thương vẫn ngậm chặt miệng không nói gì, khiến Thích Ngữ Anh muốn bùng nổ: “Bây giờ công ty xảy ra vấn đề rất lớn, bị người ta âm thầm điều khiển cổ phiếu.


Ba đến công ty thì bị người chơi cổ phiếu vây lấy, hành hung một trận.”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, khiến người ta đau lòng.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Nói xong chưa?”
Sắc mặt Thích Ngôn Thương không chút thay đổi, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Thích Ngữ Anh nắm chặt hai tay, đứng trước mặt anh ta, tức giận đến mức cả người phát run, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
“Em biết những chuyện này đều là do anh làm, nhưng anh làm vậy có phải tuyệt tình quá hay không? Chỉ vì ba và ông nội không cho anh cổ phần công ty? Hay là bởi vì họ ngăn anh và Phương Nhu ở bên nhau?”
Cô gào lên như phát điên.
Giờ phút này, tất cả những sự tốt đẹp trước đó của hai anh em như biến mất, thay vào đó là sự tức giận không thể nào hiểu được.
“Ha ha.”
Thích Ngôn Thương cười lạnh lùng, thậm chí còn không muốn giải thích: “Đúng, đều là anh làm.”
Bốp!
Thích Ngữ Anh nhìn chằm chằm anh ta rất lâu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, một lát sau, cô đột ngột đưa tay, tát thật mạnh lên mặt Thích Ngôn Thương.
Cái tát đó rất mạnh, mặt Thích Ngôn Thương nghiêng sang một bên, mấy sợi tóc trên trán bay theo, che lại đuôi mày.
“Em...”
Thích Ngữ Anh hơi kinh ngạc hít vào một hơi, nhìn vào bàn tay vừa đánh Thích Ngôn Thương của mình, mấp máy môi, ánh mắt lóe lên: “Xin lỗi, em xin lỗi, em...!em...!em thật sự không cố ý, là em quá nóng nảy.

Anh à, anh có đau không, để em xem nào...”
Cô đưa tay kéo cánh tay đang che má của Thích Ngôn Thương xuống, lúc này mới phát hiện trên mặt anh ta đã in hằn mấy ngón tay.
“Anh à, em xin lỗi, em thật sự không cố ý.”
Cô càng nói càng cuống lên, cuối cùng khóc òa: “Hu hu...!Hu hu...!Anh à, sao lại thành ra như vậy, tại sao? Hu hu...!Chúng ta vốn là người một nhà hạnh phúc, ngày nào cũng cười cười nói nói, tại sao bây giờ nhà chúng ta lại tan vỡ, tự giết lẫn nhau thế này, tại sao? Hu hu...”
Thích Ngữ Anh khao khát một mái nhà hạnh phúc hoàn hảo, người một nhà ngập tràn tiếng nói cười ấm áp.
Nào ngờ bây giờ lại thành ra thế này.
Thích Ngôn Thương xoay xoay cổ, đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị ngai ngái, biết khóe miệng mình đã rớm máu.
Anh ta đưa tay lau vết máu bên môi đi, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có bất kì biểu cảm gì: “Đây là chuyện giữa anh và bọn họ, em không cần tham dự.”
Có rất nhiều chuyện Thích Ngữ Anh không hiểu, cũng không thể hiểu, Thích Ngôn Thương không muốn tốn sức giải thích.
Thay vì để cô ấy đau lòng rơi lệ thì thà để cô ấy đứng ngoài nhìn còn hơn.
Thích Ngữ Anh không kìm được rơi lệ đầy mặt, lắc đầu, che miệng nói: “Anh à, anh thật sự làm em thất vọng quá, em cứ tưởng rằng anh là người anh trai tốt nhất trên thế giới này, không ngờ anh lại vì tiền mà cái gì cũng làm.”

Hai người ông cụ Thích và Thích Đông Thành đã đủ khiến Thích Ngôn Thương đau lòng rồi, nhưng đối với anh ta mà nói, Thích Ngữ Anh chính là người thân cuối cùng mà anh ta có thể tin tưởng.
Cho tới giờ phút này, đánh giá của Thích Ngữ Anh về anh ta đã hoàn toàn khiến lòng Thích Ngôn Thương vỡ vụn.
Anh ta cười lạnh, nụ cười điên cuồng ẩn chứa sự tuyệt vọng: “Đúng vậy, Thích Ngôn Thương tôi chính là một kẻ hám lợi.

Thế nào, giờ cô hối hận vì là em gái tôi rồi sao? Cô có thời gian ở đây nói nhảm với tôi, chẳng thà đi xử lý chuyện của tập đoàn Như Anh đi.

Nếu một ngày nào đó hai người kia qua đời, cô không còn chỗ dựa nữa, vậy chẳng phải tập đoàn Như Anh sẽ dễ dàng rơi vào tay tôi sao? Có điều cô cứ yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ để lại cho cô một đường lui.”
“Anh...!Anh, anh...!Sao anh lại như vậy...”
Thích Ngữ Anh càng khóc lớn hơn, lắc đầu như trống bỏi: “Tôi nhìn lầm anh rồi, thật sự nhìn lầm anh rồi, anh không xứng làm anh của tôi.

Từ nay về sau, Thích Ngữ Anh tôi không còn người anh như anh nữa.”
Nói câu độc ác đó xong, Thích Ngữ Anh xoay người, đóng sập cửa rời đi.
Rầm một tiếng, cả phòng sách rung lên.
Thích Ngôn Thương vịn tay vào bàn, hơi cúi đầu, nhìn chăm chú xuống đất, nét cười nơi khóe miệng càng sâu.
Anh ta...
Lại làm sao chỗ nào?
Cùng lúc đó, bên ngoài rộ lên một tin.
[Nóng! Thích Ngôn Thương không phải là con nối dõi của nhà họ Thích.]
[“Nuôi ong tay áo” phiên bản đời thật, Thích Ngôn Thương cướp cổ phần, bức ép ông Thích.]
[Thích Ngôn Thương vì tiền không tiếc giá nào “bức tử” ba nuôi.]...
Tin tức về Thích Ngôn Thương nổ tung.
Nhất thời, Thích Ngôn Thương biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vô số anh hùng bàn phím chửi bới điên cuồng.
“Anh ta không xứng làm người.”

“Gì thế chứ, sao lại có loại cặn bã thế này nhỉ, tên này có chết cũng phí đất!”
“Mịa nó, khai sáng đầu óc luôn, giờ đã là thời đại gì rồi, vẫn còn loại súc sinh này sao?”
“Muốn giết quách tên này đi cho xong.”
“Dao của tôi đã để không lâu lắm rồi.”...
Tin tức huyên náo sôi sùng sục, đương nhiên hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm cũng đều nhìn thấy.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Lúc Mộ Thiển cầm điện thoại đến phòng sách tìm Mặc Cảnh Thâm thì anh cũng đang lướt web, trên mạng là một bức ảnh, là ảnh chụp của Thích Ngôn Thương bị chuyển thành màu đen trắng, photoshop thành di ảnh.
“Anh cũng thấy rồi sao?”
Mộ Thiển đứng sau Mặc Cảnh Thâm, không nhịn được hít vào một hơi: “Chuyện lần nào bùng lên lớn quá, nhưng đến giờ Thích Ngôn Thương vẫn không đứng ra giải thích.”
Tuy trước đây Mộ Thiển không thích Thích Ngôn Thương, nhưng sau đó Thích Ngôn Thương đã làm rất nhiều chuyện vì Phương Nhu, từ từ thay đổi cách nhìn của cô về anh ta.
Thời gian dần qua, cô nghĩ anh ta cũng không đến mức đáng ghét lắm.
“Chuyện này anh không thể nhúng tay vào được.

Đây là mâu thuẫn nội bộ nhà họ Thích, “oan hận chất chứa” đã sâu lắm rồi, dù thế nào thì Ngôn Thương cũng phải tự xử lý.”.

Bình Luận (0)
Comment