Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1174


- -----
Chương 1177: Thích Ngữ Anh đến rồi.

“Ba, con tạm thời có chút chuyện cần đi xử lí, ba nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt nhé.


Thích Đông Thành bị thương ở công ty, vì để tránh các phóng viên đến phỏng vấn, Thích Đông Thành gọi bác sĩ tư nhân đến, trực tiếp dưỡng bệnh tại nhà.

Thích Ngữ Anh không yên tâm về Thích Đông Thành, vẫn luôn ở nhà chăm sóc ông.

Nhưng bây giờ có một chuyện còn quan trọng hơn cả Thích Đông Thành, đó chính là hai người Mộ Ngạn Minh cùng Cố Nhụy đính hôn.

“Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”
Thích Đông Thành hỏi.

“Ai da, một chốc một lát không thể nói rõ cho ba được, quay về con sẽ kể cho ba.


Thích Ngữ Anh vẫy vẫy tay, đứng dậy cầm cái túi chạy mất.

Một đường chạy đến gara để xe, cô lái xe, lái như bay.

“Cố Nhụy? Cố Nhụy lại là ai chứ? Mộ Ngạn Minh khốn khiếp, lại dám ở sau lưng mình kết hôn cùng người phụ nữ khác!”
Cô lầu bầu cả một đường, tốc độ xe rất nhanh, dường như lấy kĩ thuật lái xe của cả đời ra, xe điên cuồng chạy.

“Bim bim bim! ”
“Con mẹ nó cô mù à, lái xe kiểu gì vậy?”
“Lái xe nhanh như vậy, đợi đi đầu thai à?”
“Cái quái gì vậy, lái xe Ferrari thì lợi hại lắm à, phi!”
Dọc đường đi, Thích Ngữ Anh lái qua những đâu cũng bị chửi thành đống.


Nhưng Thích Ngữ Anh căn bản không thể quan tâm nổi những tiếng chửi bới của những người kia nữa, chỉ mong mau chóng đến khách sạn Ngự Cảnh, chỉ sợ chậm một bước, anh Ngạn Minh của cô sẽ trở thành chồng chưa cưới của người khác rồi.

Xe con phóng nhanh như gió, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Mộ Ngạn Minh.

Một cuộc điện thoại, tắt máy.

Cuộc điện thoại thứ hai, vẫn tắt máy.

Cuộc điện thoại thứ ba!
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.


Sau đó, bất luận Thích Ngữ Anh gọi như thế nào, đối phương đều trong trạng thái không thể kết nối, Thích Ngữ Anh biết, cô nhất định đã bị chặn rồi.

“Tên khốn khiếp chết tiệt, khốn khiếp.


Cô lo lắng không thôi, tay đập lên vô lăng, cả người đang có chút nóng nảy.

Nửa tiếng đồng hồ sau, xe của cô cuối cùng cũng tới khách sạn Ngự Cảnh.

Chiếc xe đắt tiền dừng lại bên ngoài khách sạn, trực tiếp đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa, rồi bước vào khách sạn.

Địa sảnh khách sạn là nơi đặt ảnh chụp chung của hai người Mộ Ngạn Minh cùng Cố Nhụy, dưới sự chỉnh sửa, hai người đứng cạnh nhau vô cùng hợp mắt, nam thanh nữ tú.

Nhưng Thích Ngữ Anh nhìn thấy bức ảnh đó càng thêm tức đến xanh mặt.

Nắm tay nắm chặt, tức tới mức giậm chân: “Cái ánh mắt gì vậy, bị ghỉ mắt làm mờ rồi à, tìm được một người phụ nữ xấu như vậy?”
Trên miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì đang thầm thì, rốt cuộc cô có chỗ nào không bằng Cố Nhụy, tại sao Mộ Ngạn Minh cùng Cố Nhụy đính hôn, lại không thể đồng ý ở cùng cô?

Lên tầng hai nơi đại sảnh yến tiệc, cửa lớn đặt một tấm biển nhắc nhở: “Lễ đính hôn của Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy.


Chạy lên trên tầng, Thích Ngữ Anh mệt đến thở dốc, cô đẩy cửa lớn đại sảnh, trực tiếp bước và trong.

Người vừa bước vào đã nhìn thấy phía trên sân khấu, hai người Mộ Ngạn Minh và Cố Nhụy đứng ở trên đó, trong giai điệu cảm động lòng người, hai người thâm tình nhìn vào mắt nhau, người dẫn chương trình cầm mic không ngừng nói gì đó.

“Mộ Ngạn Minh, em không cho phép hai người kết hôn!”
Thích Ngữ Anh không quản những người trên đó đang nói cái gì, cô điên cuồng hét lên với người đàn ông đang đứng trên sân khấu một tiếng, giọng nói trong giai điệu du dương không nhỏ chút nào, ngược lại khiến từng người trong yến tiệc đều có thể nghe rõ mồn một lời của cô.

Theo tiếng nói vừa dứt của cô, hiện trường trở nên ồn ào.

Ánh mắt tất cả mọi người đều bỗng chốc nhìn qua hướng của cô.

“Yo, là ai đây nhỉ, muốn làm gì thế?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
“Cô ấy không phải là cô chủ của nhà họ Thích sao?”
“Sao cô ấy lại đến đây?”
“Sợ rằng người đến không có ý gì tốt đẹp.


Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đang ngồi một bên nhìn Thích Ngữ Anh đang đứng ở cửa lớn, bất lực lắc lắc đầu.

Dường như tất cả đều đã sớm nằm trong dự liệu của bọn họ, hai người không hề có chút bất ngờ nào.

“Nam thần, cô ấy! là ai vậy?”
Cố Nhụy đang mặc lễ phục cùng Mộ Ngạn Minh đính hôm cảm thấy có chút bất ngờ, bây giờ đột nhiên có một người phụ nữ xông vào đây, thực ra khiến cô ta lo lắng một phen.


Nhưng ngay sau đó, trái tim đang treo lủng lẳng cũng được buông xuống.

Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã cảm thấy lễ đính hôn đột nhiên đến này quá mức vội càng, Mộ Ngạn Minh nhất định đang trốn tránh hoặc đang bị ép đến bất lực, ngược lại sự việc bây giờ đã xuất hiện, cô ta cũng không cần lo lắng đến vậy nữa.

Mộ Ngạn Minh quay người, đối diện thẳng với Thích Ngữ Anh đang lao về phía anh, tay nắm chặt mic rồi lại thả lỏng, thả lòng rồi lại nắm chặt.

Anh không biết lúc này nên vui mừng hay tức giận.

“Mộ Ngạn Minh, bổn tiểu thư đây cùng anh nói chuyện anh có nghe thấy không hả? Em nói, không cho phép anh cùng người phụ nữ này kết hôn!” Thích Ngữ Anh nói rất bá đạo.

Cố Nhụy mím mím môi, yếu ớt nói: “Chúng tôi chỉ mới đính hôn.


Ai ngờ, cô ta vừa nói xong một câu, Thích Ngữ Anh đã phóng mắt qua đó: “Đính hôn cũng không được! Cả đời của Mộ Ngạn Minh chỉ có thể là người đàn ông của Thích Ngữ Anh tôi thôi!”
“Thích Ngữ Anh, cô đủ rồi đấy!”
Mộ Ngạn Minh hít sâu một hơi, ép xuống tâm tình trong đáy lóng, cố gắng bình tĩnh nói.

“Cái gì mà em đủ rồi? Mộ Ngạn Minh, anh đừng lừa dối bản thân nữa, anh căn bản không hề thích người phụ nữ này, nếu hai người thực sự đính hôn, đến lúc đó hối hận chỉ có anh và Cố Nhụy hai người thôi, anh sẽ làm tổn thương cô ấy, anh có biết hay không?”
Cô nói đều là những lời từ tận đáy lòng.

Thích Ngữ Anh gần như có thể chắc chắn rằng Mộ Ngạn Minh có cảm tình với cô, chỉ có điều người đàn ông này vẫn mãi không chịu thừa nhận điều đó mà thôi.

“Cô im miệng, Cố Nhụy là người phụ nữ mà tôi sẽ đính hôn, sau này sẽ là vợ của Mộ Ngạn Minh tôi.

Tôi! ”
Lời nói đến đây, anh chợt ngừng lại, dường như đang do dự vài phần, sau đó lại hơi ngẩng cổ, bộ dạng nghiêm chỉnh tự tin: “Nhất định sẽ không hối hận!”
Lời nói như đinh đóng cột.

“Sẽ không hối hận? Được thôi, vậy anh làm sao chứng minh được anh thật sự thích Cố Nhụy?”
Thích Ngữ Anh hùng hổ gây sự.

Một câu nói làm khó cho Mộ Ngạn Minh.

Ánh mắt của Mộ Ngạn Minh lấp lánh, lại không biết nên nói như thế nào.


Cố Nhụy đứng bên cạnh anh căng thẳng không biết làm sao, nhưng nghe thấy Thích Ngữ Anh nói vậy, cô nghiêng đầu nhìn sang Mộ Ngạn Minh: “Nam thần?”
Cho dù không nói gì cả, nhưng ý tứ của cô đủ rõ ràng rồi, là muốn Mộ Ngạn Minh chứng minh anh ta có yêu cô thật không.

Mộ Ngạn Minh nhìm chăm chăm Cố Nhụy, sau đó nhìn sang Thích Ngữ Anh đang vô cùng tức giận, cuối cùng tầm mắt rơi xuống nhưng vị khách mời đang ngồi.

Từng cặp mắt, từng khuôn mặt đều đang nhìn anh, chờ đợi anh cho một đáp án.

Trong đầu Mộ Ngạn Minh phức tạp, rối rắm.

Dường nhu có vô số giọng nói không ngừng nói trong đầu anh.

“Mau, chứng minh bản thân đi.


“Phi, làm sao có thể chứng minh anh yêu Cố Nhụy chứ? Anh căn bản không yêu Cố Nhụy!”
“Cho dù là không yêu Cố Nhụy thì có làm sao, anh cùng Thích Ngữ Anh vĩnh viễn không có khả năng.


“Có khả năng hay không, thử một chút là biết ngay thôi.


“Cuộc tình không có kết quả, nếu đi tiếp chính là không chịu trách nhiệm với bản thân.


“Nhưng nếu kết hôn với Cố Nhụy thì sẽ có kết quả sao?”
Những âm thanh trong tai chồng chéo lên nhau, rối thành một nắm, khiến anh chìm vào trong đó, rất lâu sau khó mà thoát ra nổi.

“Nói đi, sao anh lại không nói gì?”
Đợi một hồi lâu, Thích Ngữ Anh không đợi được lời nói của Mộ Ngạn Minh, cô biết rằng, trong lòng Mộ Ngạn Minh, vẫn còn nơi của Thích Ngữ Anh cô.

Một câu nói đã đánh thức Mộ Ngạn Minh.

.

Bình Luận (0)
Comment