Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1202


- -----
Chương 1205: Về nhà họ Mặc thăm bọn trẻ.

Mộ Thiển ôm Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo, cười nói: “Tất nhiên là mẹ rất nhớ các con rồi.

Đúng rồi, các con đã làm xong bài tập về nhà chưa?”
“Ai, mẹ, mẹ về chỉ để hỏi bài tập thôi sao.”
Nghiên Nghiên bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ha ha ha, tất nhiên là làm xong rồi.

Hôm nay Nghiên Nghiên rất giỏi, em ấy đã làm xong rồi.”
Tiểu Bảo bảo vệ Nghiên Nghiên khắp nơi, thân làm anh trai, cậu bé cũng rất chiều chuộng đứa em gái này.
Cho dù thời gian ra đời của hai đứa chỉ cách nhau nửa tiếng.
“Thật ngoan.”
Mộ Thiển cười: “Mẹ mua cho các con quần áo mới, đi xem xem có thích không.”
Cô lấy hai cái túi từ trong tay Mặc Cảnh Thâm đứa cho Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên: “Đi thử đi.”
“Vâng ạ.”
“Vâng vâng.”
Hai đứa trẻ cầm quần áo lên tầng.
“Mẹ, Tiêu Tiêu.”

Mộ Thiển kéo Mặc Cảnh Thâm đi đến: “Bọn con cũng mua cho mẹ ít đồ.”
“Mẹ, đây là dây chuyền Sapphire loại mới nhất, rất hợp với khí chất của mẹ.”
Đầu tiên cô lấy một hộp gấm hình chữ nhật đưa cho bà Mặc, sau đó lại lấy một chiếc hộp vuông màu trắng đưa cho Mặc Tiêu Tiêu: “Đây là một đôi bông tai rất đẹp, chị cảm thấy kiểu dáng rất đẹp, em xem thử đi.”
Bà Mặc cầm lấy sợi dây chuyền, vô cùng thích, vui vẻ đến nỗi không khép được miệng: “Ừ ừ, đẹp, đẹp lắm, Thiển có lòng rồi.”
Mặc Tiêu Tiêu cầm lấy đôi bông tai mà Mộ Thiển đưa qua, mở ra nhìn, phải nói rằng đôi bông tai bằng đá quý màu đỏ này rất đẹp mắt, kiểu dáng cũng rất độc đáo, cũng rất hợp với màu da của cô ta.
Cô ta rất thích.
Nhưng vẫn lạnh lùng nói với Mộ Thiển: “Ừ, cũng tốt.

Cảm ơn.”
Cho dù hai người Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đã ở bên nhau lâu rồi, cũng không biết từ bao giờ mà quan hệ giữa mẹ và Mộ Thiển lại tốt như vậy.
Nhưng giữa cô ta và Mộ Thiển có quá nhiều khúc mắc, khiến cô ta có thể hoàn toàn tiếp nhận Mộ Thiển thì có chút...!không thích hợp.
Thật ra trong lòng Mặc Tiêu Tiêu đã sớm tiếp nhận Mộ Thiển rồi, chỉ có điều không muốn biểu hiển quá rõ ràng ra ngoài mà thôi.
Dù sao khi cô giả nam, xuất hiện với thân phận là “Tần Cửu”, là “người đàn ông” mà cô vô cùng thích.
Kết quả “người đàn ông” này lại trở thành người mà cô ta ghét nhất, trong lòng đương nhiên có một khoảng trống rất lớn.
Vì vậy, chuyện này đã trở thành một ám ảnh trong lòng Mặc Tiêu Tiêu, cô ta vẫn luôn không biết nên đối mặt với Mộ Thiển thế nào.
Điều đó mới trực tiếp dẫn đến một loại cảm giác ngại ngùng không thể giải thích được.
“Mẹ, con lên tầng đây.”
Mặc Tiêu Tiêu đi lên tầng, nhưng cũng mang quà của Mộ Thiển tặng lên tầng.
Nhìn thấy cô ta rời đi, bà Mặc mới cười với Mộ Thiển, nói: “Nó chính là có tính trẻ con thôi, con đừng có mà tính toán với nó nhé.”
“Không đâu ạ.”
Mộ Thiển lắc đầu cười.
“Quân Dư đâu ạ?”
Mặc Cảnh Thâm không thấy Mặc Quân Dư đâu nên hỏi.
“Ồ, nó ấy à, dạo này nó vẫn luôn bận.

Lúc trước chú năm của con luôn ghi nhớ tập đoàn Mặc thị, đây không phải là bị con dạy dỗ cho một trận, nên bọn họ cũng không dám ghi thù công ty, chỉ có thể làm loạn sau lưng, khiến ngày nào Quân Dư cũng phải tăng ca, bận đến sức đầu mẻ trán, oán hận ngập trời.”
Mặc Quân Dư cũng có tính cách nhàn rỗi, lúc đầu cũng không muốn đến công ty làm, nhưng bị Mặc Cảnh Thâm ép đến không còn nơi nào để đi, chỉ đành phải đến công ty.
Kết quả vừa vào công ty, thì giống như kẹo cao su dính tay, không thể ném đi được.
“Qủa nhiên tính cách của Mặc Văn Trác có chết cũng không đổi được.”
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Loại người đó không dãy dỗ cho một bài học, thì sau này sẽ rất phiền phức.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm không nói gì.
“Đúng rồi, mẹ nghe nói gần đây con đang tìm Mặc Viên? Chính là chú bảy thật sự của con.

Cậu ta, còn sống sao? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thật sự còn sống sao?”

Bà Mặc tương đối quan tâm chỉ có một chuyện.
“Đã nó manh mối rồi, chắc không lâu nữa sẽ tìm được chú ấy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Cậu ta cũng là một người đáng thương, cũng không biết rốt cuộc bao nhiêu năm nay cậu ta ở đâu, không biết tên Mặc Viên kia đối với cậu ta thế nào.”
“Chỉ cần cậu ấy còn sống là được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm an ủi mẹ mình: “Nếu như có thể, con sẽ để cho chú ấy tiếp quản tập đoàn Mặc thị để bù đắp.

Đến lúc đó Mặc Quân Dư muốn làm cái gì thì tùy ý nó, cho nó tự do.”
Bởi vì Kiều Vi, mà Mặc Cảnh Thâm và Mặc Quân Dư vẫn luôn ly gián và mâu thuẫn nhau.
Ngay cả khi bộ mặt thật của Kiều Vi bị vạch trần, Mặc Quân Dư biết Kiều Vi độc ác và tàn nhẫn thế nào, nhưng điều đó cũng không thể bù đắp cho vấn đề giữa hai anh em.
“Mẹ già rồi nên không quan tâm nữa.

Sau này người trẻ tuổi các con tự mình giải quyết chuyện của mình đi, nhưng dù sao con và Quân Dư cũng là anh em ruột, không nên xích mích với nhau mới tốt.”
“Không đâu.”
“Đúng vậy, sẽ không xích mích đâu.

Chuyện giữa Thâm và Quân Dư sẽ dần dần tốt hơn thôi ạ.”
Mộ Thiển cũng an ủi một câu.
“Vậy thì tốt.

Được rồi, các con không dễ dàng gì mới trở lại một chuyến chơi với bọn nhỏ, đừng nhìn hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, nhưng mỗi ngày không thấy các con cùng đều nhớ đấy.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Bà Mặc nói với Mộ Thiển.

“Vâng, con biết rồi.”
Mộ Thiển mỉm cười, đứng dậy lên tầng.
Trên tầng, Nghiên Nghiên đã thay xong quần áo đi đến phòng bên cạnh tìm Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, anh xem bộ đồ này của em có đẹp không?”
“Không đẹp bằng của anh.”
“Nói lung tung, rõ ràng là quần áo của em đẹp hơn.”
“Anh đùa em thôi, quần áo của em là do mẹ chọn, đương nhiên là đẹp nhất rồi.

Hơn nữa, em gái của Mặc Thư Diễn anh sao có thể không đẹp được chứ?”
Tiểu Bảo nhướng mày, trêu đùa nói.
“Cút.

Ai là em anh? Anh chỉ ra đời sớm hơn em ba mươi phút mà thôi.”
“Đừng nói là ba mươi phút, cho dù là ba phút, em cũng phải gọi anh là anh trai.”
“Không cần.”
Hai anh em lại vì chuyện này mà cãi nhau.
Mộ Thiển nghe thấy hai đứa trẻ cãi nhau, hài lòng cười.
Sáu năm trước, bọn trẻ tranh cãi thế nào, sáu năm sau vẫn tranh cãi như vậy.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn không khó cảm nhận được mối quan hệ thân thiết của hai anh em.
Cô hy vọng từ tận đáy lòng rằng bọn trẻ có thể vui vẻ như vậy cả đời..

Bình Luận (0)
Comment