Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 1220


- -----
Chương 1223: Bí mật của Ẩn Tộc (1).

Mặc dù Thượng Quan Đông Thành không hề trực tiếp trả lời câu hỏi của Mộ Thiển, nhưng từ phản ứng của anh ta, cô đã biết chân tướng của chuyện này.
Cho dù không chắn chắc, cũng nắm chắc bảy tám phần.
“Không phải anh nói anh có thù với Thượng Quan Uyển Nhi sao, sao lại giúp bà ta làm việc này?”
Mộ Thiển không trả lời mà hỏi ngược lại.
Thượng Quan Đông Thành cầm ly rượu lên, dựa vào lưng ghế, ngửa đầu một một hơi.
Sau đó, anh ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay cầm lý rượu nhẹ nhàng gõ vào mặt kính, suy tư.
“Tôi không chỉ có thù với Thượng Quan Uyển Nhi, tôi có thù với cả nhà Thượng Quan Phượng Mẫn.”
Ánh mắt Thượng Quan Đông Thành rời trên người Mộ Thiển, nhướng mày, thở dài: “Cô thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.

Nhưng, chuyện này quả thật do tôi làm, cho dù là ý của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng cô cũng biết tính của tôi, tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi cho mình cả.”
Anh ta thừa nhận rồi.
Nhận được đáp án, Mộ Thiển ngẩn ra vài giây, sau đó cười nhạo, lắc đầu: “Qủa nhiên.”
Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không biết nên đối mặt với Mặc Cảnh Thâm thế nào.
Từ khi mới bắt đầu cô đã nghĩ, trùng độc chỉ có tộc trưởng Ẩn Tộc mới có, sao Thượng Quan Đông Thành anh ta có thể có chứ?
Lúc đầu cô còn nghĩ là do Thượng Quan Miểu lấy trộm của Ẩn Tộc, sau đó đưa cho Thượng Quan Đông Thành.
Nhưng không biết, tất cả chuyện tay đều do một tay Thượng Quan Uyển Nhi gây lên.
Cũng chính là nói, bởi vì cô thích Mặc Cảnh Thâm, nên càng mang lại đau khổ cho Mặc Cảnh Thâm.
Đánh đến nỗi chỉ tính toán mặt tốt theo hướng mình thích.

Bởi vì cô yêu Mặc Cảnh Thâm, cho nên Thượng Quan Uyển Nhi mới cho người hạ độc Mặc Cảnh Thâm.

Khi Mặc Cảnh Thâm phát độc, cận kề cái chết, Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên xuất hiện, trong lúc nguy cấp ép cô kích hoạt trùng mẫu trong cơ thể để cứu Mặc Cảnh Thâm.
Cuối cùng, trùng độc của Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn được giải.
Nhưng trùng mẫu trong cơ thể cô lại được gọi dậy, cô hoàn toàn không thể tự cứu lấy mình, lựa chọn duy nhất chính là trở về Ẩn Tộc.
Không có con đường khác cho cô chọn.
“Thượng Quan Uyển Nhi ép tôi trở về Ẩn Tộc, là muốn tôi kế thừa chức vị tộc trưởng.

Anh và bà ta đạt thành hợp tác ngắn hạn là vì cái gì?”
Mộ Thiển hỏi một vấn đề khiến cô rối bời trong một thời gian dài.
“Cô quên thân phận của tôi rồi sao, tôi cũng là người Ẩn Tộc, cho dù có âm mưu kế hoạch gì thì cũng phải hoàn thành ở Ẩn Tộc.

Cho nên, cách nghĩ tôi và Thượng Quan Uyển Nhi không hẹn mà gặp nhau, đều muốn ép cô trở về Ẩn Tộc.”
“Ép tôi về Ẩn Tộc? Anh ẩn nấp hơn mười mấy năm ở nhà họ Mặc, lúc đó đã bắt đầu tính kế tôi rồi, tại sao đến bây giờ mới ra tay?”
Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình như một trò đùa vậy.
“Tộc trưởng của Ẩn Tộc ít nhất phải sau hai năm tuổi mới có thể kế thừa.

Còn chưa đợi tôi ra tay với cô, thì ở bên cạnh cô đã có Mặc Cảnh Thâm rồi, luôn bảo vệ cô cả trong tối ngoài sáng, tôi hoàn toàn không có cơ hội ra tay với cô, càng không có cách nào ép cô về Ẩn Tộc.”
Thượng Quan Đông Thành bất lực nhún vai.
Điểm này Mộ Thiển ngược lại có thể hiểu được.


N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Vể Ẩn Tộc cần phải giấy thông quan, nếu cô hôn mê thì hoàn toàn không thể vào được Ẩn Tộc.

Nhất định người đó phải nguyện ý vào Ẩn Tộc, mới có thể thuận lợi nhập quan.
“Sau đó, trong lúc bất lực, khi tôi đang định ép buộc cô về Ẩn Tộc, thì tôi phát hiện Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện.

Nên có những chuyện sau này.”
Thượng Quan Đông Thành có chút bất lực.
Lúc này Mộ Thiển mới hiểu, tại sao lúc đầu Thượng Quan Đông Thành lại chủ động tiếp cận cô, một là có âm nưu với cô, hai là lúc đó Mặc Cảnh Thâm đã động tâm với cô, Thượng Quan Đông Thành muốn tiếp cận cô để thử thăm dò tâm ý của Mặc Cảnh Thâm đối với cô.
Muốn xem rốt cuộc người luôn âm thầm bảo vệ cô có phải là Mặc Cảnh Thâm không.
“Mặc dù sau đó trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng cô vẫn quay về Ẩn Tộc.”
Nói đến đây, cười nhẹ nhõm: “Không uổng công tôi cố hết tâm sức.”
“Cho dù tôi có trở về, cũng không hề có gì tốt với anh cả.”
Mộ Thiển chế nhạo nói.
“Không không không.”
Thượng Quan Đông Thành xua tay: “Thật ra, cho dù hôm nay cô không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đi tìm cô, nói cho cô biết sự thật trong việc hạ độc Cảnh Thâm.

Chỉ là cô thông minh hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, đã biết được chuyện này.


Tôi nghĩ, bây giờ nhất định cô đang hận Thượng Quan Uyển Nhi.”
Điều anh ta muốn chính là làm cho Mộ Thiển càng ghét Thượng Quan Uyển Nhi.
Cho dù kết hoạch ban đầu chính là miễn là anh ta có thể sống sót trở về Ẩn Tộc, sau khi đợi Mộ Thiển đến Ẩn Tộc, sẽ nói cho cô biết chân tướng của sự việc.
“Thật trùng hợp, bà ta cũng là kẻ thù của tôi.

Nếu như chúng đã đã chung một kẻ thù, vậy thì chúng ta có thể suy nghĩ về chuyện hợp tác.

Hơn nữa, cô không muốn vị trí tộc trưởng Ẩn Tộc, nhưng tôi lại muốn vị trí đó.

Chỉ cần cô có thể giúp tôi ngồi lên chức vị tộc trưởng Ẩn Tộc, cô và Cảnh Thâm có thể rời khỏi Ẩn Tộc, trở về cuộc sống mà cô mong muốn.”
Thượng Quan Đông Thành chân thành, lại nói: “Từ lúc trước đến bây giờ, giữa tôi và cô đều không có bất kỳ mối thâm thù đại hận nào.

Không phải sao?”.


Anh ta giơ tay ra, nhướng mày.
“Hộc.”
Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau, không nhịn được mà hít một ngụm khí.
“Em làm sao vậy?”
Mặc Cảnh Thâm bị Mộ Thiển dọa sợ, vội vàng hỏi.
“Đau, đau đầu.”
Mộ Thiển chống cùi trỏ lên bàn, đưa tay đỡ trán, đau đớn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ có chút méo mó và tái nhợt.
Cô vừa nói bị đau đầu, Mặc Cảnh Thâm liền biết không phải đau đầu kiểu bị sốt bình thường, mà là...
Anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người Thượng Quan Đông Thành: “Tại sao tôi...!Thiển vừa vào Ẩn Tộc thì lại cảm thấy đau?”
Mặc Cảnh Thâm vô thức muốn nói là “chúng tôi”, nhưng lại sợ sẽ để lộ rằng mình giả vờ khỏi bệnh.

“Người đau không phải chỉ có một mình cô ta.”
Thượng Quan Đông Thành cầm ly rượu lên, môi mỏng khẽ nhếch, nói: “Lấy máu chữa trị trùng tử trong cơ thể cậu, đều là nói linh tinh mà thôi.”
Lời nói của anh ta rơi vào tai Mộ Thiển, Mộ Thiển vô thức nhìn Mặc Cảnh Thâm, sau đó lại nhìn Thượng Quan Đông Thành: “Anh có ý gì? Thâm hoàn toàn không khỏi bệnh sao?”
“Dựa vào máu trong cơ thể cô có thể phong ấn được trùng tử trong cơ thể Cảnh Thâm, nhưng không thể trị được tận gốc.

Một khi ngừng cung cấp máu, trùng tử trong cơ thể cậu ta sẽ càng ngày càng tăng lên, độc tính càng mạnh hơn.”
Mộ Thiển nhíu mày, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm: “Thâm, anh...”
Cô vô thức muốn giáo huấn Mặc Cảnh Thâm, muốn hỏi tại sao anh lại giấu cô.
Còn phối hợp với Cẩm Dung lừa cô, nói anh đã khỏi bệnh rồi.
Cũng chả trách đêm cô bị trùng độc tái phát, Mặc Cảnh Thâm không ở bên cạnh cô.
Hóa ra anh hoàn toàn không hề khỏi bệnh, mà là không muốn để cô vất vả cung cấp máu trị bệnh cho anh.
Mộ Thiển muốn giáo huấn Mặc Cảnh Thâm, nhưng lời đến bên miệng, cô lại khó mà nói ra được.
Mặc Cảnh Thâm rơi vào bước đường hôm nay chính là bị cô hại, nhưng một mình Mặc Cảnh Thâm đã chịu đựng bao nhiêu lâu như vậy.
Mũi Mộ Thiển đau nhứt, cô gần như muốn khóc, nhưng Thượng Quan Đông Thành vẫn còn ở đây, cô không muốn thể hiện sự yếu đuổi của mình, nên cố nén nước mắt xuống.
“Cô nhóc ngốc, anh không sao.”
Mặc Cảnh Thâm phát hiện viền mắt cô đỏ ửng, đưa tay xoa mặt cô: “Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em sao, đừng nghĩ nhiều.”
Mặc dù cơ thể Mặc Cảnh Thâm không khỏe, nhưng anh vẫn luôn chăm sóc cho Mộ Thiển.
Thượng Quan Đông Thành ngồi bên cạnh tiếp tục nói: “Từ khi Thượng Quan Uyển Nhi bảo tôi hạ độc Cảnh Thâm, thì đã từng bước từng bước ép cô trở về Ẩn Tộc.

Cuối cùng, kết hoạch của bà ta đã thành công.

Cô nói em, trên thế giới này còn có một người mẹ nào ác độc hơn bà ta sao?”
- -----.

Bình Luận (0)
Comment