Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 29


“Mặc Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển trố mắt nhìn lại, không bao giờ nghĩ rằng người trong vụ kiện của Mộ Ngạn Minh là Mặc Cảnh Thâm!
Cô mềm nhũn người và ngã xuống ghế, vô cùng trống rỗng, cảm thấy cả thân không còn chút sức lực.

Làm thế nào lại là Mặc Cảnh Thâm?
Mộ Ngạn Minh từng nói rằng có người đe dọa qua điện thoại, nhiều khả năng là bị cáo muốn cho anh bài học.

Vậy là, Mặc Cảnh Thâm đánh anh trai mình?!
“Mẹ nó!”
Mộ Thiển sắp xếp các tài liệu và rời văn phòng của Mộ Ngạn Minh và đến thẳng Tập đoàn Mặc Thị.

Nửa giờ sau, chiếc taxi dừng lại trước cửa vào của Tập đoàn Mặc Thị.

Cô lo lắng bước đến quầy lễ tân của công ty, “Xin chào, xin hãy giúp tôi liên lạc với Mặc Cảnh… giúp tôi liên lạc với Mặc tổng hãy nói tôi là Mộ Thiển, tôi có việc quan trọng cần nói với anh ta.”
“Xin hỏi có hẹn trước không ạ?” Quầy lễ tân hỏi một cách lịch sự.

Đôi mắt của Mộ Thiển lóe lên, ngay lập cô tức nói dối, “Vâng, có một cuộc hẹn.” Hôm qua Mặc Cảnh Thâm đã để lại tối hậu thư cho cô.

Bây giờ cô lại đến gặp anh ta….

Nhân viên tiếp tân lập tức bấm số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm, liên lạc với Mặc Cảnh Thâm và nói: “Mặc tổng, có cô Mộ muốn gặp ngài, cô ấy nói đã hẹn gặp trước.”
“Vâng, tôi biết.”
Sau khi cúp điện thoại ở bàn tiếp tân, cô nói với Mộ Thiển: “Xin lỗi, Mặc tổng nói rằng không có lời nào muốn nói với cô, hiện tại ngài ấy không muốn gặp cô.”
“Ý của anh ta là gì?”Mộ Thiển thầm căng thẳng, một linh cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

“Xin lỗi, tôi chỉ có trách nhiệm chuyển lời lại mà thôi.” Nhân viên tiếp tân lắc đầu, nói rằng cô ta không biết gì.

Lông mày của Mộ Thiển hơi nhíu lại, đột nhiên nhớ ra những gì Mặc Cảnh Thâm nói tại công ty luật ngày hôm qua.


“Nguy rồi!”
Bởi vì tối hôm qua cô đã chăm sóc Mộ Ngạn Minh trong bệnh viện, điện thoại di động của cô cũng hết pin và cô đã quên không sạc nó.

Công ty đã gặp nạn.

Mộ Thiển ngước mắt lên và nhìn đồng hồ trong đại sảnh.

Thời gian hiển thị trên đồng hồ là 11:30 trưa.

Hôm qua, Mặc Cảnh Thâm đã đến công ty lúc mười giờ.

Mộ Thiển sững người một lúc, buộc mình phải bình tĩnh lại.

“Mỹ nữ, cô có bộ sạc Android không? Tôi có thể mượn một chút không?” Cô bình tĩnh hỏi nhân viên tiếp tân.

“Có ạ.”
Sau khi sử dụng bộ sạc được một lúc, khởi động máy lên phát hiện trong máy có một đống thông tin lớn.

Mộ Thiển thậm chí không kịp đọc tin nhắn, ngay lập tức gọi cho trợ lý Phương Nhu.

“Mộ tổng, cuối cùng cô cũng đã trả lời điện thoại.

Công ty đang ở trong tình trạng hỗn loạn.

Cô đang ở đâu vậy?”
Qua điện thoại vẫn không che được sự lo lắng của Phương Nhu.

“Tình hình cụ thể hiện nay như thế nào?” Mộ Thiển quan tâm nhất là vấn đề chính.

“Tất cả các hợp đồng của công ty đã bị chấm dứt, bao gồm cả quan hệ đối tác tư nhân.

Các luật sư cao cấp của công ty đều rời công ty, công ty đang rơi vào tình trạng tê liệt.

Nếu không thể sớm giải quyết, công ty trong vòng một tuần sẽ phá sản.”
Phương Nhu thở dài, rồi hỏi lại: “Mộ Tổng, cô có xúc phạm ai không? Đây rõ ràng là ai đó cố tình tấn công chúng ta.”
Mộ Thiển vò đầu,cảm thấy đầu cô muốn nổ tung.

“Được rồi, tôi biết rồi.Chuyện của công ty tạm thời cô đừng lo lắng nữa.

Cô nên nghỉ ngơi đi.

Nhân tiện, nếu cô có nơi nào tốt hơn, cô có thể rời đi.Tôi tắt máy đây.”
Cúp điện thoại, cơ thể của Mộ Thiển như bị rút hết sinh lực, ngã ngồi trên ghế.

Mặc Cảnh Thâm, Mặc Cảnh Thâm aaaaa….!
Con mẹ nhà anh!
Mộ Thiển không bao giờ tưởng tượng được rằng khi cô trở về Trung Quốc, lại có nhiều việc xảy ra như vậy, trực tiếp tự tay phá hủy công ty do mình thành lập trong chốc lát.

Điều không ngờ hơn nữa là nó bị phá hủy bởi chồng của bạn thân mình.

Sau khi ngồi trong sảnh của Mặc thị một thời gian dài, đến tận trưa khi mọi người ở quầy lễ tân đang ăn, Mộ Thiển đã lẻn vào khu vực làm việc của Mặc thị.


Trong công ty, theo chỉ số trên lầu, cô đã tìm thấy văn phòng của Mặc Cảnh Thâm.

Thừa dịp không có ai, Mộ Thiển lén lút bước vào, nhưng văn phòng trống không.

Cô rón rén bước vào trong, sợ rằng có người phát hiện ra đuổi cô đi, nên cô lặng lẽ trốn trong phòng chờ, đợi sự xuất hiện của Mặc Cảnh Thâm.

Mặc dù phòng chờ không lớn, nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ.

Mộ Thiển mở rèm cửa đứng bên cửa sổ nhìn từ tòa nhà cao tầng mà cảm khái.

Thời gian trôi qua, Mộ Thiển không quan tâm đến hiện trạng của công ty mình, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi Mặc Cảnh Thâm.

Một giờ, hai giờ, ba giờ …
Cuối cùng, từ cánh cửa chính, cô cũng nghe thấy được một tiếng động bên ngoài, chính là giọng nói của Mặc Cảnh Thâm.

Trái tim lơ lửng của Mộ Thiển dần dần hạ xuống.

Lần này, coi như là đợi được được anh.

Cô vội chạy nhanh đến cửa, nhưng phần cửa hé mở, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên ngoài.

“Cảnh Thâm, nhìn thấy anh bận rộn cả ngày, em thực sự rất lo lắng cho anh.”
Kiều Vi?!
Trái tim Mộ Thiển lại treo lên, cô bật người lập tức đóng cửa lại.

Cô ấy xuất hiện trong văn phòng của Mặc Cảnh Thâm.

Nếu bị Kiều Vi phát hiện ra cô, cô không biết phải giải thích với Kiều Vi ra sao.

Đến lúc đó, cho dù có cả mười ngàn cái miệng, cũng khó giải có thể giải thích rõ ràng.

“Anh đã quen với guồng công việc như vậy.

Tại sao em lại đến đây?” Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vang lên bên ngoài.

Sau đó Kiều Vi nói: “Cảnh Thâm, em đặc biệt hầm món súp cho anh, anh dùng thử xem.”
“Để nó ở đây đi, vừa mới ăn xong hiện tại anh vẫn chưa muốn ăn thêm.”

“Ừm……”

Mộ Thiển bất giác lo lắng xoa tóc, quay đầu trong thất vọng rồi bước sang một bên, nhưng lại lo lắng rằng nếu ai đó bước vào phát hiện ra, cô coi như xong đời.

Cô nhìn phòng nghỉ một vòng, thấy rằng nơi yên tâm nhất chỉ có thể là tủ quần áo.

Điều chỉnh điện thoại về trạng thái im lặng, cô liền trốn vào trong tủ quần áo.

Trong văn phòng, Kiều Vi liên tục nhíu mày khi Mặc Cảnh Thâm chỉ chăm chú vào công việc.

Từ lúc cô đính hôn với anh, người đàn ông này chưa từng chạm vào cô, anh rốt cuộc có ý gì?
Hôm nay, cô cố tình mặc đồ bó sát gợi cảm đến hông.

Chiếc váy tinh tế và quyến rũ này là dùng để thu hút sự chú ý của đàn ông kia, nhưng anh ta cũng không nhìn nó lấy một lần.

Bước trên đôi giày cao gót, cô đi đến bên anh ta, vươn những ngón tay thon dài trên đặt lên vai anhm nói một cách hờn dỗi: “Cảnh Thâm, người ta nhớ anh ~”
Mặc Cảnh Thâm đang làm việc liền nhíu mày, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh đang làm việc.”
Tay của Kiều Vi đột nhiên cứng lại, miệng càu nhàu một hờn dỗi, nhưng cô ta nhất định không muốn lùi bước.

Cô cúi xuống bên cạnh và nhìn chằm chằm vào anh, “Cảnh Thâm, anh cứ làm việc đi, em sẽ giúp anh, miễn là anh thoải mái, được không.


Vừa nói, những ngón tay thon dài của cô liền lướt qua thắt lưng của người đàn ông, cố gắng tháo khóa.

Mặc Cảnh Thâm đặt cây bút xuống, đột nhiên đứng dậy, “Anh cần vào nhà tắm nếu em không còn việc gì hãy về trước đi.”
Rõ ràng, người đàn ông này muốn trốn tránh sự thân mật của Kiều Vi.

Anh quay vào phòng nghỉ rồi đi vào phòng tắm..

Bình Luận (0)
Comment