Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 629


“Ông nội, chuyện lần này không thể bỏ qua được.

Nếu không nhà họ Mặc kia sẽ cho là nhà chúng ta dễ ức hiếp, sẽ cưỡi lần đầu chúng ta mà tác oai tác quái.”
Dù sao cũng là gia tộc lớn, mỗi một tiếng nói, một hành động đều đại biểu cho bộ mặt của hai nhà.

Nếu xử lý chuyện này không tốt sẽ bị mọi người đồn đại linh tinh, bị người ta cười nhạo.

Những gia tộc lớn chú trọng nhất là vấn đề danh tiếng và thể diện, nhà họ Cố là gia đình có danh tiếng lớn, cháu gái vừa mới tìm được về lại bị người ta đánh.

Chuyện này dù thế nào cũng không thể nuốt trôi được.

Bảo ông cụ Cố bỏ qua là không có khả năng.

“Hừ, cháu gái của Cố Quốc Khôn ta bị thương, ta nhất định sẽ không để cho nhà họ Mặc sống vui vẻ.” Ông cụ Cố đứng bên giường bệnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Thiển thì nhíu chặt lông mày: “Đứa nhỏ chả chịu tranh giành gì cả, sao lại bị đánh thành dáng vẻ thế này chứ? Thời gian trên đảo học hành thế đấy hả?”
Ông cụ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Ông nội, chuyện này ông không thể trách Thiển được.

Đối phương là sáu tên đi ra từ FE, sao Thiển có thể là đối thủ của bọn họ chứ? Muốn nói thì là nói Mặc Cảnh Thâm điên rồi, anh ta căn bản là muốn đưa em ấy vào chỗ chết.

Nếu không sao phải ra tay độc ác với một cô gái chứ?”
Cố Khinh Nhiễm không thể nhịn được nữa, có trời mới biết trong lòng anh ta có bao nhiêu phẫn nộ.

Nhìn thấy em gái mình bị người ta đánh thành dáng vẻ này, nhìn ở trong mắt mà đau ở trong lòng.


Anh ta thực sự hi vọng mình có thể chịu thay Mộ Thiển.

“Được, ông biết rồi.

Tốt nhất cháu ở đây coi chừng cho ông, chuyện của Thiển ông sẽ tự đi tìm nhà họ Mộ đòi lại công bằng.”
Ông cụ Cố vung tay áo, giận đùng đùng đi ra khỏi phòng bệnh.


Cùng lúc đó.

Ở trong phòng bệnh của một bệnh viện khác.

Kiều Vi nằm trên giường bệnh, Nghê San San đang ngồi bên giường gọt táo.

“Chị Kiều Vi chắc chị còn chưa biết nhỉ.

Mặc Tiêu Tiêu tìm người đánh Mộ Thiển, Mộ Thiển thương nặng phải vào viện, có lẽ là tình huống cực kỳ nguy cấp rồi.”
Cô ta cười cực kỳ thoải mái: “Loại đàn bà như Mộ Thiển kia vẫn một mực đối nghịch với chị, bây giờ cuối cùng cũng gặp báo ứng.”
“Thật à?”
Khuôn mặt Kiều Vi không thể tưởng tượng nổi: “Nghiêm trọng đến mức nào?”
“Đúng rồi, em vừa video từ điện thoại của một nhân viên ở công ty đó, chị xem này.”
Nghê San San đặt dao và táo xuống, lấy điện thoại ra mở video đưa cho Kiều Vi xem: “Mộ Thiển bị đánh cả người toàn máu, chắc là tình hình cực kỳ nguy cấp rồi.

Bây giờ á, coi như là Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển có vấn vương không dứt được thì chỉ e là không còn khả năng đến với nhau nữa rồi.


Đã bị đánh thành thế này rồi, Mộ Thiển còn không hận Mặc Cảnh Thâm đến chết à.”
Cô ta cười nhẹ, tâm trạng cực tốt.

Nghĩ đến ngày trước, Mộ Thiển ra dáng vẻ cao cao tại thượng trước mặt cô ta, bây giờ trong lòng cô ta thật sảng khoái biết bao.

Kiều Vi tựa vào giường bệnh xem video trong điện thoại, thấy Mộ Thiển cả người toàn máu được Bạc Dạ đỡ đi, dáng vẻ đau đớn không chịu nổi kia làm cô ta không nhịn được bật cười.

Khóe môi tái nhợt của cô ta cong lên: “Mộ Thiển, cô cũng có ngày hôm nay.”
Đôi mắt cô ta híp lại, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chờ tôi gả cho Mặc Cảnh Thâm rồi thì cuộc sống an nhàn của cô cũng sẽ chấm dứt ở đây.”
Bây giờ vừa nghĩ đến vì thẻ tín dụng bị quẹt mất 175 tỷ mà Mộ Thiển bị đánh đập một trận, tiêu thật đáng giá mà.

Phải biết rằng cô ta một mực nhẫn nhịn khiếp nhược Mộ Thiển nhiều năm như vậy, trong lòng Kiều Vi có bao nhiêu không cam lòng đây?
Nếu như không phải vì hôm nay bị Mộ Thiển làm cho quá tức giận nên cô ta mới vấp ngã dẫn đến ra máu, cô ta coi đó là lý do nói cho bà Mặc và Mặc Tiêu Tiêu, thành công xúi giục hai người bọn họ đi tìm Mộ Thiển thì cũng sẽ không có việc như vậy.

“Ha ha ha, chị Kiều Vi, chị đúng thật cao tay nha.

Mượn đao giết người, thủ đoạn thật lưu loát.

Chị chỉ cần nói cho Mặc Tiêu Tiêu còn những việc khác đều do Mặc Tiêu Tiêu tự cho là đúng, tự ý làm chủ, không có bất kỳ liên quan gì đến chị hết.”
Nghê San San ngồi ở bên cạnh nhìn bụng của Kiều Vi cảm khái: “Lại nói đứa nhỏ trong bụng chị đúng là phúc tinh đó, bây giờ còn nhỏ nên không thể biết được là nam hay nữ.

Nhưng em đoán chắc chắn là bé trai đó.


Đến lúc đó chị sinh ra thì địa chỉ của chị ở nhà họ Mặc chính là nước lên thì thuyền lên, không ai có thể khống chế được chị nữa.”
“Đúng vậy, chính xác.”
Kiều Vi giơ tay lên đặt ở trên bụng của mình, cô ta cười cười nhưng sắc mặt lại âm trầm.

Đứa bé này… Cho dù là phúc tinh thì cũng không thể sinh ra được.

Nhất định không thể!
Nếu đứa bé ra đời thì cả đời của cô ta sẽ bị hủy hoại hết.

“San à, cảm ơn em.

Gần đây em ở bên cạnh chị vất vả rồi, trong lòng chị rất áy náy.

Trước đó không phải em vẫn muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu à? Chị đã liên lạc với bạn ở nước ngoài giúp em tìm trường rồi, em sắp có thể đi rồi đó.”
Bóc chanh bỏ vỏ, là việc Kiều Vi thạo nhất.

Trước đó quan hệ của Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi rất kém cho nên Kiều Vi mới tìm Nghê San San về.

Bây giờ cô ta sắp kết hôn với Mặc Cảnh Thâm nên cô ta muốn đuổi Nghê San San đi khỏi Hải Thành, từ nay về sau bên người Mặc Cảnh Thâm chỉ có một mình cô ta mà thôi.

“Bây giờ à?”
Nghê San San bĩu môi: “Nhưng mà… Em còn muốn tham gia hôn lễ của chị Kiều Vi mà, giờ phút đẹp đẽ thiêng liêng như vậy, nếu em bỏ lỡ thì sẽ tiếc cả đời mất.

Dù sao chị cũng là ân nhân của em, như người mẹ thứ hai của em, em thực sự muốn tham gia hôn lễ của chị đó.”
Vẻ mặt cô ta vừa đơn thuần vừa vô hại, tạo thành cảm giác chất phác hồn nhiên, không giống như là một người phụ nữ có tâm cơ.

Kiều Vi mỉm cười: “Em gái ngốc.”
Kiều Vi nhìn cô ta, cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, sau khi tham gia hôn lễ xong chị sẽ đưa em ra nước ngoài.


Về phần chi tiêu của em ở ngoại quốc, chị đã chuẩn bị tốt cho em rồi.

Kiều Vi chị cũng chỉ có một cô em gái, không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ.”
Cô ta nắm lấy tay Nghê San San, vô cùng thân thiết nói: “Em nói có đúng không nào?”
Nghê San San chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy tay cô ta, con ngươi đen tối thêm vài phần.

Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ nhếch lên một độ cong, ở nơi Kiều Vi không nhìn thấy được, khuôn mặt cô ta trở nên lạnh lẽo kinh người, ngay cả nụ cười kia cũng trở nên méo mó.

Cô ta lập tức ngẩng đầu, gương mặt trong nháy mắt trở về vẻ tươi cười ngây thơ đơn thuần: “Đương nhiên là vậy rồi.

Bên cạnh em cũng không còn người thân, chỉ có một mình chị thôi đó.

Chị Kiều Vi, em thực sự không nỡ xa chị đó.”
“Không sao, sau này lúc nào nhớ chị thì có thể bay về mà.”
“Vâng, chị Kiều Vi có chị thật tốt mà.”

Phía bên này, hai người mang theo tư tâm của mình trò chuyện.

Phía bên kia, Mặc Cảnh Thâm lại một lần nữa được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi Cẩm Dung làm kiểm tra thân thể cho Mặc Cảnh Thâm, cậu ta cực kỳ thất bại vứt một cái kìm phẫu thuật nhuốm máu nói: “Có còn muốn sống không hả? Coi như anh không muốn sống thì cũng đừng cả ngày chơi đùa thân thể của mình chứ, làm em cũng bận theo đây này.

Muốn làm em mệt chết à?”
Anh ta giận mà không có chỗ phát tiết.

Nhưng nhiều hơn là sự đau lòng cùng bất đắc dĩ với Mặc Cảnh Thâm.

Dù sao cũng là anh em tốt, ngày hôm nay lại phải trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm bị đánh thành như vậy, làm sao có thể không đau lòng đây?
“Anh biết rõ là chuyện này không có bất kỳ quan hệ gì với anh, vì sao không giải thích với Cố Khinh Nhiễm vài câu? Anh ta là anh trai của Mộ Thiển, anh đây là định ôm hết vào người, cõng cái nồi này đến cùng à?”’.

Bình Luận (0)
Comment