Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 669


‘,’Ngược lại, anh ta càng thân thiết gần gũi với ai thì tự dưng cũng sẽ để ý đến cảm thụ của người đó.
Một người thật hiền lành.
Ngón tay thon dài của Mộ Thiển ôm lấy tách trà màu trắng sứ, nhìn nước trà màu xanh lợt lạt bên trong, rơi vào trầm tư.

Hồi lâu sau, cô thở dài một tiếng, nói sâu xa: “Những điều anh nói tôi đều biết.

Chỉ là tôi…sợ.”
“Sợ?”
Bạc Dạ có chút khó hiểu.
Nhưng sau khi nhớ lại những điều Thượng Quan Miểu nói hôm qua, anh ta cũng hiểu.

Có lúc là bởi vì lo lắng không cách nào khống chế mình, nên mới muốn tránh xa.
“Thiển, mặc dù…tôi rất ủng hộ em nhưng tôi luôn cho rằng em là một cô gái thông minh, kiên cường.

Và tôi cũng nghĩ rằng em hiểu, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề.”
Bạc Dạ đã biết Mặc Cảnh Thâm từ sớm.

Trước kia anh ta cảm thấy Mặc Cảnh Thâm chẳng là gì, nhưng bây giờ Bạc Dạ lại cho rằng Mặc Cảnh Thâm là một người đáng để kết giao.
Hoặc giả lại là, ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’.
Biết Mộ Thiển rất yêu Mặc Cảnh Thâm, cho nên càng muốn kết hợp hai người.
“Tôi không muốn nghe những cái này nữa.

Được rồi, không có chuyện gì thì anh đi về trước đi, qua mấy ngày nữa có một hạng mục, tôi sẽ đích thân đến công ty anh bàn chuyện.”
“Bàn chuyện gì? Giữa tôi với em không cần bàn, trực tiếp kí hợp đồng hợp tác luôn là được.”

“Theo tôi biết, hạng mục hợp tác lần này, ba anh phê chuẩn cùng nhà họ Mặc, nhà họ Cố cùng hợp tác.

Chắc hẳn, cũng không phải là chuyện anh nói được là được.”
“Chuyện lâu chưa, làm sao tôi lại không biết thế?”
Bạc Dạ mặt đầy mông lung, đối với việc này thực sự không biết gì cả.
Hoặc giả phần nhiều là bởi hai ngày này còn bận lòng chuyện Thượng Quan Miểu nói với mình về Mộ Thiển, nên anh ta cũng không để ý đến chuyện của công ty lắm.
“Được, tôi biết rồi.”
Bạc Dạ đứng dậy đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách trống rỗng, lại yên tĩnh vô cùng.
Mộ Thiển nghĩ tới nghĩ lui, ngồi rất lâu, cuối cùng vẫn lên lầu.
“Mẹ?”
Mộ Thiển đến phòng của Tiểu Bảo, thằng bé đang ngồi ở trước máy vi tính xách tay, gõ lạch cạch lên bàn phím.
Việc này, cô đã thường xuyên bắt gặp.
Thấy mẹ đi vào, Tiểu Bảo đóng máy tính lại hỏi, “Có chuyện gì không ạ?”
“Không phải con muốn đi thăm bà nội sao? Mẹ dẫn con đi thăm bà nội một chút.”
Mộ Thiển đứng ở cửa, cười khổ một tiếng.
Bạc Dạ nói đúng, bất kể nói thế nào, hai đứa bé đều là bà Mặc một tay nuôi lớn.
Cô không nên bởi vì suy nghĩ phiến diện của mình về bà nội tụi nhỏ mà ngăn cản tụi nó.

Như vậy quá ích kỷ.
“Có thật không ạ? Tốt quá.

Mẹ tốt nhất.”
Tiểu Bảo rất vui, đi tới trước mặt cô ngoác miệng cười một cái, nói: “Vậy chúng ta đến trường đón Nghiên Nghiên rồi cùng đi.”
“Được.”

Mộ Thiển đáp một tiếng, liền dẫn Tiểu Bảo cùng đi ra tiểu khu, đón Nghiên Nghiên ở trường, sau đó cùng đến bệnh viện.
Bệnh viện, khu nội trú.
“Cộc cộc cộc ――”
Tìm được phòng bệnh của bà Mặc.

Tay xách giỏ trái cây cùng thức ăn dinh dưỡng, gõ cửa mấy cái.
Không lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra.
Người đứng đối diện lại là…Mặc Cảnh Thâm.
Một thoáng kia, Mộ Thiện ngẩn người ra, bất ngờ nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai người tròng mắt lóe lên, hào quang rạo rực.
“Ba?”
“Ba, ba cũng ở đây à?”
Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo kêu một tiếng, đi vào.
Tiếng kinh hô của hai đứa bé kéo suy nghĩ của Mặc Cảnh Thâm trở lại, anh mở cửa phòng bệnh ra, đứng ở một bên, “Vào đi.”
Không mặn không nhạt nói ba chữ, chẳng biết là tâm tình gì.
Mộ Thiển không lên tiếng, đi vào.
“Mộ Thiển cô còn dám vác mặt đến đây?”
Ngồi ở phòng khách nhỏ của phòng bệnh, Mặc Tiêu Tiêu đang chơi game, bỗng nhiên thấy Mộ Thiển đi vào, sắc mặt nhất thời khó coi.
Bèn lập tức đứng lên, chỉ về phía cô mà mắng: “Cô có biết hay không tất thảy đều do cô mà ra? Nếu như không phải là bởi vì cô, mẹ tôi cũng không nằm viện.

Thật chưa thấy qua loại phụ nữ nào ác độc như cô.

Có phải cô mong người nhà tôi chết hết đi rồi mới an tâm có đúng không?”
“Im miệng!”

Mặc Cảnh Thâm mắng nhẹ một tiếng.
Mặc Quân Dư ngồi trên ghế sa lon nhìn Mộ Thiển, cũng không nói gì.
“Chú?”
“Hì hì, chú, sao chú quay lại rồi?”
Hai đứa bé nhìn thấy Mặc Quân Dư trở lại, có chút bất ngờ, mau mắn nhào tới, ôm anh ta thật chặt.
Trong buổi đính hôn năm đó của Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển mới được gặp Mặc Quân Dư.
Mặc dù mấy năm không gặp, nhưng Mặc Quân Dư cũng không có thay đổi gì.
Chẳng qua trầm ổn hơn so với mấy năm trước.
“Chú mới trở về, không kịp mua quà cho mấy đứa.

Sao, có nhớ chú không?” Anh ôm hai đứa bé, cười hỏi.
“Nhớ, dĩ nhiên nhớ ạ.” Nghiên Nghiên cười nói.
Tiểu Bảo lại không nói, liếc anh một cái, “Chú cũng không nhớ chúng cháu.

Nếu không nhiều năm như vậy, sao chú không về thăm Tiểu Bảo chứ.”
“Này, nhóc con, cái gì mà không trở lại chứ?”
“Xì, chú về được mấy lần chứ? Cháu sắp quên luôn chú rồi.”
Nghe lời thằng bé, Mặc Quân Dư nhịn không được cười lên một tiếng, “Chú gần đây tương đối bận rộn, tất nhiên không có thời gian.

Bây giờ rãnh rỗi không phải đã về rồi à?”
Mộ Thiển nhìn hình ảnh cả nhà bọn họ hòa thuận, trong lòng nổi lên nhiều tư vị phức tạp, bỗng nhiên không biết mình nên lấy thân phận gì đứng ở chỗ này mới thích hợp.
“Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên, hai đứa ở lại thăm bà nội đi.

Mẹ…một xíu nữa sẽ qua đón hai đứa.”
Thật sự là có chút lúng túng, cô không quá nguyện ý đối mặt cục diện khó xử này, liền dứt khoát rời đi.
“Dạ.”
“Vâng ạ.”
Hai đứa bé gật đầu.

Mộ Thiển bỏ đồ xuống, đồ còn chưa đặt xuống đất.

Mặc Tiêu Tiêu liền đi tới, một đá, đá giỏ trái cây về phía cô.
“Mặc Tiêu Tiêu, cút ra ngoài!”
Mặc Cảnh Thâm thấy vậy, lôi cô ta qua một bên, sắc mặt hung ác nói: “Sau này còn muốn gặp Tiểu Bảo hay không?”
Mặc Tiêu Tiêu quả thực vô lý, nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng rất cưng chiều em gái, đối với cô ta không cách nào cứng rắn được.
“Anh, anh vẫn như vậy dung túng cho Mộ Thiển này à? Cô ta không phải là người.

Anh xem cô ta hại mẹ tức đến độ nào rồi!”
Mặc Tiêu Tiêu hất tay Mặc Cảnh Thâm ra, tức giận giậm chân, hừ lạnh một tiếng, xô cửa bỏ ra ngoài.

Cố ý huých vào vai Mộ Thiển, còn đẩy cô một cái rồi mới đi.
Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên thấy một màn này, hai đứa nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào.
Đối với quan hệ phức tạp của mẹ và cô, hai đứa bé có chút không biết phải làm sao mới được.
“Xin lỗi, Tiêu Tiêu con bé…Con bé quả thật quá đáng, anh sẽ nói lại nó.”
Mặc Cảnh Thâm giọng ôn hòa nói.
Giọng nói như vậy, mặc dù là bảo Mặc Tiêu Tiêu không tốt, nhưng qua tai Mộ Thiển lại giống như đang bênh vực Mặc Tiêu Tiêu này.

Huống chi, lời giống vậy Mộ Thiển đã nghe qua vô số lần, không muốn tiếp tục nghe nữa.
“Đấy là chuyện nhà của các người, không liên quan gì đến tôi.”
Cô mặt không cảm giác nói một câu, xoay người rời đi.
Mặc Cảnh Thâm môi mỏng khẽ nhếch, một chữ “Thiển” đến đầu môi lại nuốt trở vào, quay đầu nhìn hai đứa bé nói: “Vào xem bà nội một chút đi, bà nội rất nhớ hai đứa đó.”
“Vâng ạ.”
“Ba, ba còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo mẹ đi?”
Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo mỗi người nói một câu.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mặc Quân Dư một cái, rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng bệnh lại.
Trên hành lang, Mộ Thiển đang đợi thang máy.’.

Bình Luận (0)
Comment