Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 672


‘,’“Suốt đêm.” Cẩm Dung nói, chỉ tay ra ngoài.
Mặc Cảnh Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là trời đã sáng rồi.

Ánh mặt trời ấm áp, mọi thứ đều đẹp như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lại tràn đầy u buồn.
“Anh nên thu xếp nhập viện sớm.”
Thích Ngôn Thương lên tiếng.

Anh đang ngồi ở cuối giường, vỗ nhẹ vào đêm, nói tiếp: “Nếu không, tình trạng của anh sẽ tiếp tục xấu đi, đến lúc đó, anh sẽ không trụ được mấy ngày đâu.”
“Anh Thâm, nhập viện đi.” Tư Cận Ngôn cũng lên tiếng khuyên răn.

Từ tận đáy lòng, anh luôn coi Mặc Cảnh Thâm như anh trai của mình.

Ngay cả việc gọi một tiếng “anh” cũng giống như đang gọi Tư Văn Uyên vậy.
Mặc Cảnh Thâm đang nằm trên giường bệnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngồi thẳng người, nhấc chăn đi ra khỏi giường.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Đừng cử động.”
“Nằm lại giường mau đi.”
Ba anh em đồng thanh nói, giọng nói vừa tức giận vừa bất lực sau đó trực tiếp đẩy Mặc Cảnh Thâm nằm lại xuống giường.
Mặc Cảnh Thâm có chút chán nản, vội xua tay: “Tôi cần phải đi ra ngoài, tôi cũng không muốn nhập viện.”
Thực sự vẫn còn quá nhiều việc chưa làm, nếu anh ở trong viện sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện, ít nhất hiện tại việc anh bị bệnh không nên để mọi người biết.
“Em biết anh lo lắng rằng việc mình bị bệnh sẽ bại lộ, gây phiền phức.

Nhưng không phải đã sắp xếp ổn thỏa việc đưa anh ra nước ngoài hay sao? Chúng ta ra nước ngoài chữa bệnh sẽ không ai biết được.

Mấy anh em chúng em đều sẽ ở bên cạnh anh.”
Sinh tử không rời, mấy từ này cũng không hề sai.
Họ đều là những anh em sống chết có nhau, bọn họ đương nhiên sẽ ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm trong tình huống thế này.

“Không cần đâu.” Mặc Cảnh Thâm lên tiếng từ chối.
“Anh không muốn gặp Mộ Thiển nhiều hơn nên anh mới cứng đầu như vậy sao? Em không hiểu được.

Nếu anh thích cô ấy thì cứ nói anh thích cô ấy đi.

Vì sao hai người cứ phải hành hạ nhau thế này? Thực sự không thấy quá mệt mỏi hay sao chứ?”
Cẩm Dung tức giận đến phát hỏa, đá mạnh vào bàn cạnh giường, thẳng tay ném ống nghe trên cổ xuống đất.
Mặc Cảnh Thâm hơi nhắm mắt lại, hai mí mắt khẽ cụp xuống, không nói gì.
Thích Ngôn Thương liền rơi vào vòng xoáy của cảm xúc, hình như cũng đã hiểu được điều gì đó.
Tư Cận Ngôn xúc động thở dài: “Nếu Mộ Thiển biết tình trạng thể chất của anh Thâm lúc này, làm sao anh ấy có thể tự tin rời đi chứ.”
Nói trắng ra, ngay cả khi Mộ Thiển biết rằng Mặc Cảnh Thâm yêu cô ấy sâu đậm và hai người họ chia sẻ thẳng thắn tình cảm của mình với nhau, nếu họ chọn bên nhau đến cuối đời, thì cái chết của Mặc Cảnh Thâm sẽ là quá tàn nhẫn đối với Mộ Thiển.
Nếu bạn yêu một ai đó, đôi khi việc nói dối là cần thiết để người đó được hạnh phúc.
“Loại cảm giác chết tiệt này là gì chứ.

Quan trọng nhất là phải biết lo cho chính mình đi đã.

Quá sáo rỗng, quá thối nát.”
Cẩm Dung tức giận bỏ ra ngoài, vừa đi vừa không khỏi hậm hực: “Đời này tôi không muốn dính vào thứ gọi là tình yêu.”
Anh mở tung cánh cửa phòng rồi đóng lại thật mạnh, làm rung chuyển cả căn phòng.
“Đừng bận tâm, Cẩm Dung trước nay vẫn luôn như vậy.”
“Đúng vậy, luôn nóng nảy bộc trực, lại còn chưa hề biết yêu thích người khác giới, làm sao có thể hiểu được anh.”
Hai người còn lại mỉm cười nhìn Mặc Cảnh Thâm, lo rằng anh sẽ vì thái độ này của Cẩm Dung mà tức giận.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng chỉ xua tay nói: “Hai người đi ra ngoài một chút được không? Tôi muốn ở một mình.”
“Anh … được rồi.

Em cùng Cận Ngôn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho anh.”
Thích Ngôn Thương dùng mắt ra hiệu cho Tư Cận Ngôn, sau đó hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại phía sau lưng.
Trên hành lang, Cẩm Dung ngồi trên băng ghế lặng lẽ hút thuốc, hai người đi tới vỗ vai anh, thầm an ủi.

“Không được, tôi đi tìm Mộ Thiển để nói rõ sự tình.”
Suy nghĩ một lát, Cẩm Dung vẫn không thể chấp nhận được cách xử lý của Mặc Cảnh Thâm, anh ném điều thuốc trong tay xuống đất, giẫm nát bằng mũi giày rồi đứng dậy rời đi.
“Dừng lại.” Tư Cận Ngôn lập tức ngăn anh lại.

“Anh đừng đi.”
Vẻ mặt có chút u ám buồn bực, Tư Cận Ngôn nhìn Cẩm Dung một lúc rồi mới nói tiếp: “Suy nghĩ của anh Thâm và anh không giống nhau.

Anh ấy có những khó khăn riêng, chúng ta không thể hiểu được.

Chúng ta đều nên tôn trọng lựa chọn của anh ấy.”
Ít nhất, những lời này cho thấy dù sao Tư Cận Ngôn lúc này cũng đã hiểu Mặc Cảnh Thâm muốn gì.
Cả ba người im lặng và không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí ngay lập tức trở nên nặng nề hơn.
Tư Cận Ngôn và Thích Ngôn Thương cứ thế mà rời đi, họ đi thẳng xuống lầu.

Thích Ngôn Thương đi mua đồ ăn sáng, còn Tư Cận Ngôn đến Tập đoàn Fryer.
Dưới sự hướng dẫn của thư ký, anh gặp được Mộ Thiển trong văn phòng giám đốc.
“Là anh Cận Ngôn sao? Cơn gió nào lại mang anh tới đây?”
Mộ Thiển có chút kinh ngạc, đóng lại tập hồ sơ đang để trên mặt bàn, đứng dậy đi tới trước mặt anh, nhìn anh một chút rồi nói tiếp: “Không phải hôn lễ với Dương Liễu đã được hủy bỏ rồi sao? Sao nhìn anh vẫn bơ phờ thế?”
“Có chút việc.”
Anh cười nói: “Có thể là do đêm qua anh ngủ quá muộn.

Mà này, mấy ngày nay em thế nào?”
Tư Cận Ngôn bước đến ghế sô pha và tự mình ngồi xuống, anh nhìn Mộ Thiển, và không hiểu sao, đột nhiên chính anh cũng muốn nói với cô về tình trạng hiện tại của Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng cũng may, lời nói vừa đến cửa miệng anh đã kịp nuốt lại.
“Còn có thể thế nào được chứ.


Quanh quẩn cũng chỉ suốt ngày ở công ty, sau đó lại về nhà.”
Mộ Thiển cười nhẹ nói, cô ngồi xuống đối diện anh, hỏi thăm: “Tình hình của anh trai anh bây giờ thế nào rồi, khá hơn chưa?”
Cô cũng đã biết anh trai của Tư Cận Ngôn là Tư Văn Uyên, lúc này sức khỏe không được ổn lắm, vì thế đã lập tức quan tâm.
“Tình hình của anh ấy khá ổn định.

Dương Liễu nói sẽ giúp anh ấy.

Chắc không sao đâu, nhưng Dương Liễu đã giúp anh rất nhiều và anh không biết làm cách nào để trả lại ân tình của cô ấy.”
Tư Cận Ngôn nghĩ tới việc này liền không khỏi thở dài, tâm trạng cũng trở nên không tốt.
“Cách trả ơn đơn giản và trực tiếp nhất chính là đưa cho cô ấy một khoản tiền để cô ấy có cuộc sống tốt hơn.

Những cái khác … anh đều không thể tùy tiện cho.”
Mộ Thiển nói câu này, chính là đang ám chỉ cuộc hôn nhân bị ép buộc của anh và Dương Liễu.
“Anh hiểu em đang muốn nói gì.”
Tư Cận Ngôn hơi nâng quai hàm, nhướng mắt nhìn lên, nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển hỏi: “Anh Thâm, anh ấy sắp ra nước ngoài, em có biết không?”
“Mặc Cảnh Thâm?”
“Đúng vậy.”
“Em không quan tâm đến chuyện của anh ấy.

Đôi chân đang ở trên cơ thể anh ấy, là do tự anh ấy quyết định.

Em không liên quan đến bất cứ quyết định nào của Mặc Cảnh Thâm về nơi anh ấy muốn đi hay ở lại.”
Mộ Thiển không muốn nghe quá nhiều về Mặc Cảnh Thâm.

Điều đó khiến cô cảm thấy như thể anh đang xuất hiện khắp mọi nơi trong cuộc sống của cô vậy.
“Dù gì thì anh ấy cũng là bố của bọn trẻ.

Một khi rời đi, sẽ không dễ để hai đứa trẻ gặp lại anh ấy đâu.”
“Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đều đã lớn.

Nếu muốn gặp mặt, họ có thể gọi video cho nhau mỗi ngày.”

“Cách này thực không giống với gặp mặt trực tiếp.”
“Đương nhiên mọi thứ đều khác nhau …”
Nói đến đây, Mộ Thiển chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô liếc mắt nhìn Tư Cận Ngôn một cách dò xét rồi nói tiếp: “Hôm nay anh đến đây không phải để làm thuyết khách đấy chứ?”
“Đúng vậy.

Anh chỉ nghĩ, sẽ thật tốt nếu em có thể dẫn hai đứa nhỏ tới gặp anh Thâm.

Đừng để hai đứa nhỏ phải hối hận.”
Tư Cận Ngôn trả lời thẳng thắn, giọng điệu càng lúc càng nghiêm túc: “Từ khi hai đứa nhỏ được sinh ra cho tới bây giờ, gia đình em chưa bao giờ được đoàn tụ.

Hơn nữa anh hiểu rằng em đương nhiên cảm thấy rất không vui, nhưng em chưa bao giờ xem con mình cảm thấy thế nào, đúng không?”
Mộ Thiển bắt chéo chân, hai bàn tay trắng xanh đan vào nhau, cô cúi đầu nói: “Anh Ngôn, nếu anh lại nói với em về Mặc Cảnh Thâm, đừng trách em nổi giận.

Bây giờ em cần đi gặp Bạc Dạ để bàn chuyện công việc, có một dự án rất quan trọng.

Em xin phép không thể tiếp chuyện anh được nữa …”
“Anh tới đây … Thực ra hôm nay anh tới đây là để nói với em rằng anh đang có dự định ra nước ngoài.

Về Công ty phát sóng trực tiếp YY, anh không có ý định tiếp tục quản lý nữa.”
Thực ra hôm nay anh ấy qua đây còn là vì một lí do khác.
Trước kia, anh ấy ở lại Trung Quốc là vì Mộ Thiển và gia đình của cô.

Bây giờ Mặc Cảnh Thâm đang ốm nặng, anh lại cũng không thể tiếp tục ở cùng một công ty với Dương Liễu.

Sau bao nhiêu thăng trầm, anh thực sự cũng rất mệt mỏi rồi.
Ngay từ khi theo đuổi Mộ Thiển, anh đã từ bỏ bản thân, chọn một ngành mà bản thân không ưa thích, chấp nhận kế thừa công ty.
Giờ đây anh không thể tiếp tục được nữa và chỉ muốn trốn khỏi nơi này.
“Ngừng hoạt động? Vậy … em phải làm sao đây? Công ty không có ai lo liệu sao? Anh cứ thế mà giao cho người khác được ư?”
“Ừm, ý anh là anh sẽ không ở đây, cũng sẽ không liên quan đến công ty nữa.”’.

Bình Luận (0)
Comment