Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 677


‘,’Cố lão gia chưa bao giờ tức giận với Mộ Thiển kể từ khi gặp cô.
Hôm nay đến đây, chính vì bất đồng với Mộ Thiển về dự án Thiên Đường Hạnh Phúc, cũng cho thấy tầm quan trọng của dự án này.
“Họ Đường tới từ thủ đô đã tham gia dự án này, và tôi chứ thế bị đuổi ra khỏi nhà.

Vấn đề là kết cục đó đã được định sẵn rồi, dù ông có tức giận cũng không thay đổi được điều gì cả.”
Cô nói ngắn gọn và súc tích, không muốn giải thích thêm những điều vô nghĩa.
“Nhà họ Đường? Đương nhiên tôi biết nhà họ Đường có liên quan.

Đó là lý do tôi cho cô cơ hội tham gia vào chuyện này.

Một khi đạt được hợp tác với nhà họ Đường, sau này sẽ tiếp tục có cơ hội hợp tác với họ.

Nếu không phải vì vậy, tôi làm sao cứ thế mà giao cho cô xử lý trường hợp lần này chứ?”
Nói trắng ra thì là, Cố lão gia muốn dựa vào mối quan hệ giữa Mộ Thiển và Bạc Dạ, từ đó tạo điều kiện để làm ăn với nhà họ Đường.
Nhưng đương nhiên ông cũng không tiện trực tiếp nói ra điều đó.
“Thật sự đáng tiếc.” Mộ Thiển trầm ngâm nói một câu, sau đó cũng không biết phải nói gì thêm, đành yên lặng đưa mắt nhìn hai người đối diện.
“Mộ Thiển, để tôi nói cho cô biết, lần này, cô nhất định phải giành được dự án Thiên Đường Hạnh Phúc cho tôi, bất kể thế nào đi chăng nữa.

Cô phải giành được nó bằng mọi giá, cho dù có dùng thủ đoạn nào.” Cố lão gia đập tay xuống bàn, quát một tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
Mộ Thiển khẽ mở đôi môi mỏng, định nói gì đó, nhưng bị Cố Khinh Nhiễm cắt ngang.
Anh ta khẽ vẫy tay, Mộ Thiển liền ngậm miệng lại.
Cố lão gia đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Trong văn phòng, chỉ còn lại Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển.
Anh nhận ra cô cảm thấy không ổn, lập tức an ủi cô: “Ông nội thực sự rất coi trọng dự án này.

Sở dĩ nó được giao cho em là vì mối quan hệ của em với Bạc Dạ.


Ông nội cũng hy vọng lần này em có thể thuận lợi ở bên cạnh Bạc Dạ.

Sau lần hợp tác dự án này, hai người có thể xác định quan hệ và tiến tới hôn nhân.”
Là anh trai của Mộ Thiển, đương nhiên Cố Khinh Nhiễm sẽ không giấu diếm cô điều gì.

Thấy sắc mặt của cô vẫn không tốt, ngồi yên lặng trên ghế, trầm mặc không lên tiếng, Cố Khinh Nhiễm tiếp tục nói: “Anh có thể hiểu tâm trạng của em, nhưng ý của anh cũng giống với ý của ông nội.

Anh nghĩ em rất hợp với Bạc Dạ, anh ta đổi xử với em rất tốt.

Tuy nhiên, anh chỉ không hiểu tại sao, lần này Bạc Dạ lại không để em hợp tác trong dự án này.

Nghe nói cả nhà họ Kiều và nhà họ Mặc đều đã hoàn thành việc ký kết hợp đồng.”
“Vậy thì tôi cũng muốn hỏi anh đây.

Anh và ông nội cố gắng mai mối tôi với Bạc Dạ, rồi sau lưng tôi liên lạc với nhà họ Bạc, rốt cuộc là để làm gì?”
Từ trước đến nay, hóa ra cô hoàn toàn không biết sự tình là như thế nào.

Lúc trước, Mộ Thiển vẫn luôn nghĩ rằng ông cụ nhà họ Cố chắc chắn đã có liên lạc với bố của Bạc Dạ, vì thế mới muốn gán ghép hai người.

Nhưng tình hình hiện tại có vẻ đã khác.
“Nhà họ Bạc ư? Em nói gì vậy, ông nội không hề liên lạc với nhà họ Bạc.”
“Vậy nên, để cho suy nghĩ lại kĩ càng, thì không phải mọi người đang muốn dùng tôi làm con tốt thí hay sao.

Anh có phải đang muốn nói rằng Bạc Dạ đối xử với tôi rất tốt, muốn tôi cảm thấy được bù đắp phải không? Cố Khinh Nhiễm, anh đứng ở trước mặt tôi nói những điều này, anh không cảm thấy đỏ mặt, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Mộ Thiển đã thực sự tức giận.

Ngay cả khi Cố Khinh Nhiễm biết những gì cô nói là đúng, anh ta vẫn không có cách nào khiến cô ấy không nổi giận.
“Chuyện này, anh …” Cố Khinh Nhiễm không còn gì để nói.

Anh ta ấp úng vài từ rồi im lặng.

Bởi vì mọi lời Mộ Thiển nói không hề sai, anh không có lời nào để bác bỏ cả.
“Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi.

Tập đoàn Fryer không muốn tiếp tục dự án này nữa.

Tôi dự định cùng Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên rời khỏi đây.”
Mộ Thiển nói ra những dự định của mình với Cố Khinh Nhiễm.
“Không được, không đời nào!” Cố Khinh Nhiễm ngay lập tức phản đối, cảm thấy có chút căng thẳng.
Mộ Thiển cũng bối rối trước phản ứng bất ngờ này của anh ta: “Tại sao lại không được.”
“Không được là không được, không tại sao cả, tóm lại là em không thể rời đi bây giờ.

Mộ Thiển, em không thể rời đi sau khi nghe những gì chính anh trai em nói.

Tin anh đi, được không?”
Khóe mắt Cố Khinh Nhiễm khẽ lóe lên, nhưng vẻ mặt anh ta lại rất lo lắng và thành khẩn.
Đáng tiếc là, dù anh ta có tỏ ra chân thành đến thế nào, Mộ Thiển cũng không thể dễ dàng tin Cố Khinh Nhiễm được nữa.
Cô sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai được nữa.
“Lý do?” Mộ Thiển ngồi trên ghế giám đốc, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn anh.
Cố Khinh Nhiễm sững sờ vì phản ứng này của Mộ Thiển, sau vài giây, anh chỉ lắc đầu: “Em không cần lý do, chỉ cần nghe anh nói.


Nhớ một câu, trên đời này, ai cũng có thể hại em, nhưng … anh thì không.

Chắc chắn là không!”
Thái độ của anh ấy rất kiên quyết.

Anh thực sự hy vọng Mộ Thiển có thể tin tưởng anh.
Nhưng ai biết được trong lòng Mộ Thiển nghĩ gì?
Mộ Thiển xua tay, chống cùi chỏ lên bàn, tựa cằm lên tay rồi lắc đầu, thật lâu không nói.
Cố Khinh Nhiễm lúc này đang đứng đối diện với Mộ Thiển, cũng cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô.
Trong lòng anh cảm thấy hỗn loạn, hai tay buông thõng bên hông thật chặt, liếm môi một lúc rồi nói tiếp: “Mộ Thiển, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ xử lý xong mọi chuyện, đến thời điểm thích hợp sẽ để em rời đi, sống một cuộc sống mà em mong muốn.

Anh là bác của hai đứa trẻ.

Bao nhiêu năm nay anh không cho em và bọn trẻ bất cứ thứ gì, nhưng anh đảm bảo sau này sẽ để em sống thật tốt.

Anh là anh trai của em và sẽ không làm hại đến em cùng các cháu của mình.
Anh nhấn mạnh lại lời hứa của mình.
“Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình.” Mộ Thiển lạnh lùng nói, khuôn mặt vẫn mang vẻ khó chịu.
Cuộc sống ban đầu yên ả, mọi chuyện dần lắng xuống khiến Mộ Thiển nghĩ rằng sau này mọi thứ sẽ tốt hơn nên không cảm thấy quá áp lực, có thể cùng các con vui vẻ bên nhau.

Nhưng mọi chuyện giờ đây dường như không còn đơn giản nữa.
Khi các con cô gặp chuyện không hay trong nhà họ Mặc, cô đã đưa các con về với mong muốn mang lại cho chúng một cuộc sống tốt hơn.
Vậy mà, những gì hiện tại đang xảy ra, rõ ràng trái với ý định ban đầu.

Mọi thứ đang chuyển động theo hướng ngược lại.
Mộ Thiển không khỏi cảm thấy buồn bã, cô thực sự lo lắng vì mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
Lo lắng rằng những điều xảy ra tiếp theo sẽ càng mất kiểm soát.
Còn nữa, người phụ nữ tên Đường Sĩ kia, tại sao lại có thành kiến ​​với cô dù hai người chưa hề quen biết trước đây?

Biệt thự Lâm Hồ.
Mặc Cảnh Thâm một mình ngồi trên ban công, nhìn cảnh vật bên ngoài, hoàn toàn vô cảm.

Hàn Triết xuất hiện ở phía sau, khoác một tấm áo choàng lên vai anh: “Sếp, Đường Sĩ đã ký hợp đồng với Bạc Dạ, ngoài ra còn có cả Kiều Vi và Mặc Viên.”
Tức là cả bốn công ty đã hợp tác cùng nhau.
Lần này, mọi chuyện rõ ràng khá bất lợi cho Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
“Đường Sĩ lần này tới Hải Thành mang theo bao nhiêu nhân lực và vốn?” Mặc Cảnh Thâm hỏi.
“Vẫn chưa rõ ràng, nhưng Đường Sĩ không có ý định rời đi sớm khi đến Hải Thành lần này.

Theo tôi biết, cô ấy đang dự kiến tìm một địa điểm thuận lợi ở Hải Thành và dự định mở một công ty mới ở đây.”
“Thật không? Hải Thành thực sự có sức hấp dẫn lớn đến vậy với cô ta sao?” Mặc Cảnh Thâm bất lực thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp “Mặc Viên thì thế nào?”
“Vẫn chưa có động tĩnh gì đáng kể.”
“Vậy còn … Mộ Thiển.

Cô ấy đang ở đâu?”
Người mà Mặc Cảnh Thâm lo lắng là Mộ Thiển, anh ấy rất quan tâm đến tình hình hiện tại của cô, đồng thời anh cũng sợ lần này hợp tác với một công ty quá lớn như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Mộ Thiển.
“Hôm nay cô Mộ Thiển có đến buổi họp.

Có điều, cô ấy không có khả năng tham gia hợp tác.

Buổi chiều nhìn thấy Cố lão gia vội vàng đến tập đoàn Fryer.

Nghe nói, là để… mắng cô ấy.”
Hàn Triệt nói với Mặc Cảnh Thâm về những thông tin mình thu thập được.
Mặc Cảnh Thâm nghe xong liền im lặng, nhìn chằm chằm về phía trước, khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh suy nghĩ thêm một lát rồi nói:
“Tôi hiểu rồi.

Cậu tiếp tục bí mật quan sát, hiện tại đừng làm gì vội vàng.”
“Được.” Hàn Triệt gật đầu xác nhận, nhưng đứng đó một lúc rất lâu vẫn không rời đi.
Mặc Cảnh Thâm thấy vậy liền xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Có gì nói đi.”
Đứng lâu như vậy không rời, hiển nhiên anh ta có điều muốn nói, có điều vẫn không biết nên nói như thế nào.’.

Bình Luận (0)
Comment