Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 697


Đứng bên ngoài, Mộ Thiển không nghe thấy tiếng nước chảy ra từ bên trong, và có vì thế cô cũng biết Mặc Cảnh Thâm hiện tại đang làm gì.

Cô cảm thấy rất đau khổ trong lòng, nhưng cô cũng không biết phải nói gì.

Mộ Thiển ngồi trên giường một lúc thì nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Một lúc sau, Mặc Cảnh Thâm bước ra, mặc áo ngủ, cầm khăn lau mái tóc ướt.

Những vệt nước từ tóc chảy dài trên má, nhỏ xuống ngực, lung linh dưới ánh đèn mờ ảo.

Những giọt nước long lanh và trong suốt chảy xuống lồng ngực anh, dường như khiến anh thêm cường tráng.

Nhưng Mộ Thiển biết rằng Mặc Cảnh Thâm rất giỏi diễn, ngay cả khi lúc này nhìn anh rất phong độ, nhưng thực tế năng lượng của anh đã cạn kiệt rồi.

Cô bước tới, nhìn anh với khuôn mặt tươi cười lém lỉnh: “Anh lại đây, em sẽ sấy tóc cho anh.”
Vì cô đã chọn ở bên Mặc Cảnh Thâm, cô/phải luôn trân trọng những giờ phút họ ở bên nhau.

Mặc Cảnh Thâm có rất ít thời gian, và Mộ Thiển muốn dành mỗi phút giây của mình cho quãng đời cuối cùng này của anh.

“Thật là tốt.”
Cảm nhận được sự ân cần của Mộ Thiển dành cho mình, Mặc Cảnh Thâm thật sự cảm thấy quá hạnh phúc, dù cô đang ở đây, anh lại vẫn cảm thấy như không phải sự thực.

Giống như những giấc mơ, điều anh sợ nhất chính là đột nhiên tỉnh dậy và Mộ Thiển đã rời bỏ anh mà đi.

“Máy sấy tóc ở đâu?”
“Đây.”
Mặc Cảnh Thâm ngồi vào bàn, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra.

Mộ Thiển cắm điện, đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm, bật chế độ sấy nóng rồi sấy tóc cho anh.

“Ùng ục.”
Tiếng máy sấy tóc chạy công suất lớn rất ồn, khiến căn phòng vốn yên tĩnh trở nên náo động.

Mặc Cảnh Thâm lặng lẽ ngồi trước mặt Mộ Thiển, không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn phối hợp với cô.


Không lâu sau, anh nhắm mắt lại và lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Vì tóc anh rất ngăn nên chỉ vài phút sau, mái tóc đã được sấy khô.

Mộ Thiển ngửi mùi thơm trên tóc anh, không khỏi nói đùa.

“Đúng là người đẹp trai, mặc quần áo bình thường cũng rất đẹp trai.”
“Thật sao?” Mặc Cảnh Thâm rất hiếm khi được Mộ Thiển khen ngợi, vì thế khi nghe cô nói như vậy, anh có chút đỏ mặt vì xấu hổ.

Mộ Thiển nghiêng người và hôn nhẹ lên má anh.

Nụ hôn giống như chuồn chuồn đạp nước, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ngắn ngủi.

Mộ Thiển cất máy sấy tóc, nắm tay anh: “Em buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”
“Đi tắm đã.”
“Ôi, em mệt quá, lạnh quá.

Đâu cần phải tắm mỗi ngày chứ.

Không muốn đâu.” Mộ Thiển lắc đầu từ chối.

Mặc dù là Mộ Thiển cố vờ nói trống không, nhưng làm sao Mặc Cảnh Thâm lại không hiểu được ý đồ của cô chứ.

“Hừ, không tắm thì không tắm.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu, lời nói của anh nhẹ nhàng tới mức khiến chính anh sửng sốt.

Mộ Thiển lập tức mở ga giường, cởi áo khoác, leo lên giường mà không thèm cởi quần áo.

Cô lăn lộn trên giường một lúc, sau đó mới chịu nằm im.

Mặc Cảnh Thâm chỉ mỉm cười mà không nói một lời, nằm xuống bên cạnh cô.

Anh nhìn cô.

Và cô nhìn anh.


Nhìn vào mắt nhau, đôi mắt của họ dường như trở nên sâu thẳm.

“Buồn ngủ quá, ngủ thôi nào.” Mộ Thiển nhanh chóng tắt đèn.

Trong giây lát, căn phòng bị bóng tối bao phủ, tối đen như mực, không có chút ánh sáng cũng không có âm thanh nào.

Như thể chỉ một chiếc kim rơi xuống cũng là tiếng động quá lớn lúc này.

Buồn ngủ ư? Làm sao cô có thể buồn ngủ được.

Mộ Thiển mất ngủ lâu ngày, đương nhiên lúc này không thể buồn ngủ được.

“Thiển, lại đây.

Để anh ôm em ngủ.” Trong bóng tối, Mặc Cảnh Thâm nói nhỏ.

Mộ Thiển không đáp lại, nhưng vài giây sau, cô nhích người, đến gần Mặc Cảnh Thâm, vòng tay qua eo anh.

Cô khẽ xoa lên ngực anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mặc Cảnh Thâm ôm chặt eo cô, đặt cằm lên trán cô, hít hà mùi cơ thể của cô thoang thoảng nơi cánh mũi anh.

Mọi thứ vừa lạ vừa quen.

Đẹp đẽ, hạnh phúc, ngọt ngào mà lại cũng đau đớn.

“Anh biết em không ngủ.” Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt, đưa tay xoa má cô và nói thật khẽ.

“Nhưng em thật sự buồn ngủ.”
“Hừ, buồn ngủ, buồn ngủ thì hãy ngủ đi.”
“Được thôi.”
Mộ Thiển nói cô buồn ngủ, anh dù biết sự thật nhưng cũng không hề phản bác, cứ như vậy ôm cô, nhẹ nhàng giữ cô trong lòng mình.


Giờ phút này, Mặc Cảnh Thâm chỉ mong thời gian có thể ngưng đọng lại thời khắc này mãi mãi.

Mãi mãi.

Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ lại càng yên tĩnh, ngay cả gió cũng không hề lay động.

“Thình thịch.”
Trong không gian yên tĩnh này, Mộ Thiển áp mặt vào lồng ngực Mặc Cảnh Thâm, nghe rõ ràng tiếng tim đập của anh.

Cô nằm bất động một lúc, và Mặc Cảnh Thâm cũng không hề lên tiếng.

Biết rằng cả hai đều không ngủ, nhưng hai người đều không dám nói chuyện, sợ rằng sẽ phá vỡ khoảnh khắc bình yên này.

Mười năm qua, hai người cùng nhau trải qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng cùng nhau bước đi, lúc này chỉ hi vọng sẽ trân trọng nhau đến hết đời.

Nhưng cơ thể của Mặc Cảnh Thâm không cho phép hai người bên nhau lâu dài, và Mộ Thiển thậm chí còn sợ rằng cả hai sẽ phải xa nhau sớm hơn nếu họ nói chuyện lúc này.

Điều đó không tốt cho bất cứ ai.

Vì vậy, đây là cách bảo vệ tốt nhất cho Mặc Cảnh Thâm mà cô có thể làm.

Nhưng Mộ Thiển vẫn không ngăn được nỗi đau như chết đi sống lại mà cô không thể không nghĩ tới, tim co rút từng cơn, đau như dao cưa, nỗi đau thấu tim khiến cô không thể chịu đựng được.

Nước mắt ứa ra trong vô thức.

Bởi vì Mộ Thiển đang áp sát vào ngực Mặc Cảnh Thâm, anh lại đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng, đương nhiên anh có thể dễ dàng cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp nơi khóe mắt cô.

Trái tim của Mặc Cảnh Thâm chùng xuống.

Như thể lần đầu tiên trải qua cảm giác này trong đời, đau đớn không thể tả được.

Anh muốn an ủi Mộ Thiển, nhưng anh không biết nói thế nào.

Có một số chuyện, khi mà không thể nói về, người ta lại càng muốn nói về nó.

Nó giống như một vết sẹo cũ lại bị mở ra, khiến người ta không thể buông bỏ được.

Mặc Cảnh Thâm không biết phải xin lỗi cô bao nhiêu lần mới đủ, nhưng cuối cùng không thể sánh được với cơ thể đang bị cơ mệt mỏi kéo chìm xuống, anh dần dần rơi vào giấc ngủ.

Tới nửa đêm, Mộ Thiển vẫn còn thức, nhưng cảm nhận được hơi thở đều đều của Mặc Cảnh Thâm phả vào mình, chứng tỏ anh đã ngủ say, cô liền thức dậy.


Cô rón rén đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô vừa ra tới hành lang, bóng đèn cảm ứng liền vụt sáng.

Mộ Thiển đứng giữa ánh sáng, cảm thấy những nặng nề trong lòng cũng phần nào vơi bớt.

Cô đã từng đến biệt thự Lâm Hồ, và cô biết điều này.

Lúc này, cô là người duy nhất lang thang trên chiếc hành lang vắng lặng của khu biệt thự này.

Đi bộ một lúc, cô đã tới phòng làm việc.

Cô đẩy cửa bước vào, cố gắng làm gì đó để giết thời gian.

Hôm nay đến đây đột suất, cô không mang theo thuốc ngủ.

Vì thể trạng của Mặc Cảnh Thâm nên việc cả đêm cô ấy không ngủ được e rằng sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.

Bật đèn trong phòng làm việc, Mộ Thiển đi đến bàn của Mặc Cảnh Thâm, vươn tay vuốt nhẹ nên nơi làm việc của anh, cảm nhận sự tồn tại của anh, sau đó ngồi vào ghế bành.

Nhìn cách bày biện ngăn nắp và trật tự trên bàn, cô cảm thấy Mặc Cảnh Thâm thực sự là một người đàn ông mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Không có việc gì làm, Mộ Thiển tùy tiện mở một ngăn kéo, bên trong đó có đầy những cây bút ký màu đen.

Miệng Mộ Thiển khẽ giật giật, cảm thấy thật quá khó tin.

Một ngăn kéo đầy những cây bút ký.

Có phải hơi thái quá rồi không?
Cô vừa thở dài vừa đóng lại, mở ra ngăn kéo bên dưới.

Bên trong là những tài liệu được niêm phong.

Nhưng phông chữ đen trên hồ sơ lại được ghi rất rõ nét.

“Di chúc.”
Mộ Thiển đột nhiên chùng xuống, một cơn đau xé lòng lại ập tới, cơn đau khiến mặt cô tái nhợt, phút chốc không thể suy nghĩ được gì.

Sóng nước lăn tăn trong hốc mắt, mắt cô dần mờ đi.’.

Bình Luận (0)
Comment