Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 773


Cô ta muốn giết Mộ Thiển, Mộ Thiển ngược lại lại cứu cô ta.
Năm đó, Mộ Thiển cũng từng rất nhiều lần xuất thủ tương trợ.
Dương Liễu thật lòng cảm thấy áy náy.
“Muốn cảm ơn tôi, liền nói cho tôi biết, rốt cuộc ai ở sau lưng thao túng cô?”
Mộ Thiển bây giờ chỉ muốn biết kẻ đứng sau bóng tối là ai.
Dựa vào trên giường bệnh Dương Liễu tròng mắt lóe lên, suy nghĩ một chút, nói: ” Ừ… Là… Đông côn.”
Dương Liễu không nói dối, cô ta đang nói sự thật.
Nhưng kẻ sát nhân thực sự lại không phải là Đông Côn, hắn chỉ là người đã sai khiến Dương Liễu bắt cóc Mộ Thiển.
“Đông Côn?”
Mộ Thiển có biết hắn.
Nhưng không ngờ Đông Côn lại thực sự hạ thủ đối với cô.
Theo đạo lý mà nói, là cô khiêu khích Kiều Vi, vì vậy Kiều Vi sẽ cố tình trả thù và tìm Đông Côn để ra tay.
Cũng không phải là không có khả năng như vậy.
Chỉ là, thế lực của Đông Côn mạnh kinh người, làm sao Dương Liễu có thể làm được?
“Mối quan hệ của cô với Đông Côn là gì?”
“Tôi… tôi nói… cô sẽ đảm bảo tôi không chết chứ?” Vào thời khắc mấu chốt, Dương Liễu vẫn cùng Mộ Thiển nói điều kiện.
“Tôi không có cách nào đảm bảo sự sống chết cho cô, nhưng nếu như cô không nói, tôi sẽ giao cô cho Đông Côn.”
Cô không còn là một cô gái nhỏ yếu ớt như trước nữa, đối với Dương Liễu lòng dạ độc ác, quả quyết sẽ không vì cuối cùng cô ta cứu Tư Cận Ngôn mà cảm kích.
Mọi chuyện đều do cô ta mà ra vì vậy cô ta nên chịu trách nhiệm.
“Haha, vậy tôi không còn cách nào khác.”
Dương Liễu cười, nụ cười đầy mỉa mai.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, không có sự lựa chọn nào cả.


Điều duy nhất cô ta có thể làm là nói cho Mộ Thiển biết nửa sự thật và tự cứu lấy mình.
“Đông Côn cùng Kiều Vi quan hệ thân mật, đoán chừng là Kiều Vi năn nỉ Đông Côn xuất thủ.

Nhưng tôi cũng tiếp xúc với Đông Côn từ lâu.

Lúc đầu gặp nhau là khi quay phim điện ảnh, hắn là người đầu tư.

Lúc đó….

Tôi và hắn ta đã ngủ với nhau.

Về sau cũng có liên lạc, hắn biết tôi đối với Tư Cận Ngôn có tình cảm, cho nên liền lợi dụng khích bác để tôi hận cô đối với cô hạ thủ.”
Ngập ngừng, cô ta lại nói: “Đông Côn vốn dĩ muốn đổ hết mọi tội lỗi nên đầu tôi.

Dẫu sao Cố gia cũng không ăn chay, sợ tôi gây náo loạn.

Chỉ là không ngờ mọi chuyện bị tôi làm rối tung lên.

Đông Côn hắn cũng tự lấy đá đập vào chân mình.”
Trên thực tế, Đông Côn đã nghĩ như vậy.
Trong mắt Đông Côn, cô ta chỉ là một con cờ, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Chẳng qua lúc đó bị Đông Côn dùng lời nói mê hoặc, cho nên không thể nhìn rõ hết thảy.
Đến hôm qua cô ta mới hiểu ra mọi chuyện, khi hối hận thì đã quá muộn.


May mắn thay, ông trời đã đối xử tốt với cô ta, để cô ta vẫn có thể sống.
Mộ Thiển nghĩ đến số điện thoại mà Hạ Khiêm đã tra được ngày hôm qua, và kết hợp với những lời mà Dương Liễu, cô cảm thấy rằng Dương Liễu cũng không có nói dối.
Ngồi một hồi, cũng không nói gì, liền đứng dậy đi.
Bên ngoài phòng bệnh, Mộ Thiện nói với mấy người vệ sĩ: “Trông nom thật tốt.”
” Vâng, Mộ tiểu thư.”
Mấy người đáp một tiếng.
Mộ Thiển trở lại phòng bệnh của mình, sau khi đi vào mới phát hiện Bạc Dạ tới.
“Anh tại sao cũng tới?”
Nhìn anh ta, hỏi: “Không phải nói mấy ngày gần đây công ty tương đối bận rộn sao?”
Bạc Dạ đang cùng Cố Khinh Nhiễm nói chuyện phiếm, thấy Mộ Thiển đi tới, lúc này sắc mặt trầm xuống, có chút không vui, “Bị thương đến bây giờ mới năm ngày, em liền đi loạn xạ lung tung, không sợ vết thương rách ra sao?”
“Đúng không, tôi cũng nói như vậy với em ấy.”
Cố Khinh Nhiễm liên tục phụ họa.
“Em đâu có phải là một người yếu đuối như vậy.”
Mộ Thiển liếc bọn họ một cái, cười một tiếng, ngồi ở đối diện họ, “Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, em muốn xuất viện.”
Ở trong bệnh viện mấy ngày, ngoại trừ việc đi thăm Tư Cận Ngôn, cô nằm trên giường bệnh một cách tẻ nhạt, vô nghĩa, cô thật sự sắp chết vì cô đơn.
“Càn quấy.

Đã bị thương còn lập tức muốn ra viện?”
Bạc Dạ thật hoài nghi Mộ Thiển có phải là phụ nữ hay không.

Ngày đó vì đi tìm Tư Cận Ngôn, mặc cơ thể bị thương cô chạy khắp nơi làm loạn, mới nghỉ ngơi được vài ngày liền đòi xuất viện.

Một chút cũng không ngừng.
“Công ty còn có rất nhiều chuyện…”
“Không cần em, anh tới là được.”
Cố Khinh Nhiễm lập tức cắt đứt lời cô.
Mộ Thiển bĩu môi, “Bệnh viện quá nhàm chán, em muốn về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.”
“Anh có thể cùng Bạc Dạ ngày đêm thay phiên chăm sóc em.”
Mộ Thiển, “…”
Dù hai người có nói gì đi chăng nữa, Mộ Thiển vẫn hạ quyết tâm, “Em đã nhờ An Nhiên làm thủ tục xuất viện rồi, chiều nay em có thể xuất viện.”
“Em….

em thật sự khiến anh tức chết mà.”
Cố Khinh Nhiễm rất là bực mình, nhưng đối với cô thật không có biện pháp.
Mấy người ngồi một hồi, Bạc Dạ đi thẳng vào vấn đề, “Em mới vừa rồi đi gặp Dương Liễu, cô ta nói như thế nào?”
“Đông Côn.”
Mộ Thiển chỉ nói hai chữ, trên ghế sa lon hai người đàn ông ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, tràn đầy nghi ngờ.
Sau đó, Bạc Dạ hỏi: “Là Kiều Vi?”
Truyện này cuối cùng, khả năng lớn nhất người đứng sau điều khiển vẫn thuộc về Kiều Vi.
Đông Côn đã không ở Hải Thành nhiều năm như vậy, và hắn ta cũng chưa từng gặp Mộ Thiển, làm sao có thể có xích mích.
Hoặc là Mặc Cảnh Thâm, hoặc là Kiều Vi.
Mộ Thiển không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
“Cuồng khuyển, con tiện nhân kia lại hại em, lần này nếu anh không giết chết cô ta thì anh sẽ không còn tên là Cố Khinh Nhiễm nữa.”
Cố Khinh Nhiễm tức giận vô cùng, anh ta lập tức đứng lên, bộ dáng kia hận không thể lao ngay ra khỏi phòng bệnh để tìm Kiều Vi và đánh cô ta một cách điên cuồng.
“Chuyện này không cần anh nhúng tay vào.”
Mộ Thiển trực tiếp dừng lại và nói, “Em cùng Kiều Vi có ân oán từ nhiều năm trước, đã đến lúc phải giải quyết.

Cố Khinh Nhiễm, em không cần anh xen vào chuyện của em.


Lần này, em sẽ tự giải quyết.”
Thấy rằng Mộ Thiển rất cứng đầu, Cố Khinh Nhiễm cũng không nói gì nữa.
“Được.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cố Khinh Nhiễm đáp ứng cô, sau đó không yên lòng nói: “Nếu gặp phải khó khăn gì, em nhất định phải nói với anh, nếu không anh thực sự sẽ can thiệp vào.”
“Biết rồi.”
Mộ Thiển dở khóc dở cười.
Nhìn thời gian không còn sớm, Mộ Thiển đứng dậy đi tìm Tư Cận Ngôn.
Phòng bệnh của Tư Cận Ngôn không có người, Cẩm Dung đã đi công tác, Thích Ngôn Thương không biết đã chạy đi đâu mất.
Cô đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại.
Nghe tiếng động, Tư Cận Ngôn nâng mắt nhìn tới, cười dịu dàng nói: “Nghe Cẩm Dung nói, hôm nay em sẽ xuất viện.”
“Bệnh viện quá nhàm chán, em muốn về nhà hít thở chút không khí trong lành.”
Cô chậm rãi đi đến bên giường của Tư Cận Ngôn, kéo ghế ngồi xuống, “Đến bây giờ ba mẹ anh vẫn không biết chuyện của anh.

Anh định giữ bí mật đến bao giờ?”
Nói đến chuyện gia đình, sắc mặt tái nhợt của Tư Cận Ngôn trầm xuống, “Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết, nhưng anh không muốn họ lo lắng quá sớm.”
Giấu được ngày nào hay ngày đó, đến lúc nào không giấu được nữa thì nói ra cũng chưa có muộn.
“Vậy anh hỏi em, chuyện của Dương Liễu em xử trí sao rồi?”
Về vấn đề của Dương Liễu, Mộ Thiển cảm thấy rằng cô phải nghe theo mọi quyết định của Tư Cận Ngôn.
Cô đối với Dương Liễu nói không căm ghét đó là giả.
Tuy nhiên, Dương Liễu đã cứu sống Tư Cận Ngôn một mạng, mà người bị hại lớn nhất cũng là Tư Cận Ngôn, vì vậy, cô nên đem cơ hội lựa chọn cho Tư Cận Ngôn sẽ phù hợp hơn.

“Dương Liễu cô ta…”
Tư Cận Ngôn đưa tay gạt bỏ cặp kính gọng vàng, cau mày trầm tư, “Đưa cô ấy ra nước ngoài.”
Anh ta thở dài, “Cô ấy đã cứu anh và anh trai anh, về tình về lý anh cũng sẽ không làm tổn thương cô ấy.”.

Bình Luận (0)
Comment