Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 806


Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Mộ Thiển, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ thù địch đáng sợ: “Người, rốt cuộc là đang ở đâu?”
Từng từ từng chữ gần như là nhã ra khỏi kẽ răng.
Mộ Thiển nhìn dáng vẻ tức giận của anh ta thì bật cười.
“Vậy thì anh hãy cho tôi một lý do hợp lý, tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh là gì của Phương Nhu? Bạn trai? Kẻ thù? Hay ông chủ?”
Khi cô vừa hỏi xong, người đàn ông rất lâu không trả lời.
Sau đó tiện đà cô lại nói: “Chẳng là cái thá gì cả! Vì vậy, tôi không có lý do gì để nói cho anh biết.

Ngoài ra, đây là tập đoàn Fryer, camera giám sát của công ty đã ghi lại mọi thứ.

Tôi sẽ không chỉ đưa nó cho ông của anh, mà còn gửi nó cho từng công ty truyền thông lớn, hãy để họ thấy Thích Thiếu kiêu ngạo như thế nào!”
Rõ ràng là anh ta đã bị thương nhưng lại thấy anh ta giống như một người bình thường.

Có thể thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm.
“Sao hả, cô cho rằng từ trước đến nay tôi không có động cô thì cô liền cho rằng không dám làm gì cô?”
“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”
“Mộ Thiển, cho cô một cơ hội cuối cùng giao Phương Nhu ra, nếu không tôi sẽ phá tập đoàn Fryer của cô!”
“Khẩu khí không nhỏ, Thích Thiếu cũng có thể thử xem.”
Hai người đối mặt với nhau, không ai nhường ai!
“Thích Ngôn Thương, nếu anh dám động đến một sợi tóc của em gái tôi thì tôi nhất định phải giết anh!” Cố Khinh Nhiễm đưa tay lên lau vết máu trên khóe môi, trong lòng bừng bừng lửa giận.

Đồng thời cảm thấy mình thật kém cỏi, ngay cả em gái cũng không bảo vệ được.
“Cho cô thời gian để đếm ba.

Một, hai…”
Thích Ngôn Thương đếm ngược con số, nhưng Mộ Thiển đã giúp anh ta điếm con số ba: “Ba! Tôi nói cho anh biết rõ ràng, cho dù tôi biết Phương Nhu ở đâu thì tôi cũng sẽ không nói cho anh.”
“Đây là do cô ép tôi!” Thích Ngôn Thương chưa bao giờ ra tay với phụ nữ, nhưng lần này thì khác.
Anh ta nắm lấy cổ áo vest của Mộ Thiển sau đó giơ tay rồi vung một bạt tay vào má cô.
Đôi mắt Mộ Thiển hơi híp lại, cô né qua một bên, đồng thời nhanh chóng ra tay, một đấm đánh vào ngực anh ta.
“A…”
Người đàn ông khẽ kêu một tiếng, nghiến răng nghiến lợi, theo bản năng thả Mộ Thiển ra, ôm lấy vết thương trên ngực mình.
Khi anh ta giơ tay lên, lòng bàn tay đã nhuốm đầy máu đỏ.
Vết thương vừa mới băng bó, bởi vì Mộ Thiển nhanh chóng tung nắm đấm ra và tích đủ lực khiến vết thương lại chảy máu.
“Cút!”
Mộ Thiển vững vàng đứng trước mặt anh: “Tôi không muốn gặp lại anh.”
Anh ta vẫn luôn bắt nạt Phương Nhu suốt, cô thực sự không thể chấp nhận được việc này.
Nhưng khả năng của Mộ Thiển có hạn, nên cô không thể công khai chống lại anh ta.
“Được rồi, rất tốt.

Cô không giao người phải không? Mộ Thiển, tôi có cả trăm cách để cô mở miệng nói.” Anh ta ôm vết thương và trầm giọng nói.
“Chúng ta hãy chờ xem.”

Cô chỉ vào màn hình máy tính bị hỏng trên mặt đất: “Tôi sẽ nhờ người mang hóa đơn đến nhà họ Thích đòi bồi thường.

Đi thong thả, không tiễn!”
“Hừ!”
Thích Ngôn Thương lửa giận ngập trời, xoay người rời khỏi phòng làm việc, khi đóng cửa lại có lẽ là quá mạnh, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh, toàn bộ cửa kính vỡ tan.
Mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung, tạo thành một đống hỗn độn.
Mộ Thiển đau đầu, hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra thì thư ký An Nhiên đã đứng trước cửa văn phòng.
Cô hét lên: “Đi đổi cái của sắt cho tôi!”
Nhìn chằm chằm vào mảnh kính vỡ trên mặt đất, thực sự khó chịu.
Cô đến tập đoàn Flyer chưa được một năm, vậy mà cửa kính thủy tinh đã được thay đổi vài lần.

Thay vì lại đổi sang cửa kính thì cứ sử dụng cửa sắt chắc chắn hơn.

Cô không tin rằng có người lại có thể đập vỡ nó.
“Vâng, em sẽ làm điều đó ngay bây giờ.”
An Nhiên hiếm khi thấy Mộ Điềm Tư giận, nên bây giờ cô đột ngột tức giận khiến trái tim nhỏ bé của cô ấy run lên một cái.
Mộ Thiển khởi động máy vi tính, nhìn lại Cố Khinh Nhiễm: “Không phải em nói anh nhưng mà Thích Ngôn Thương đang bị thương nặng vậy mà anh cũng không phải đối thủ của anh ta sao?”
Từ lâu, cô đã biết Cố Khinh Nhiễm có một chút năng lực, nhưng cô không ngờ rằng khả năng đó lại có hạn như vậy.
Người đàn ông cong môi khổ sở: “Anh là người văn nhã làm sao mà có thể biết đánh nhau được chứ?”

“Thôi đi, em tin anh mới lạ!”
Mộ Thiển bước đến bàn làm việc ngồi xuống, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Cố Khinh Nhiễm, người vừa bị đánh, mỉm cười đi đến chỗ cô rồi ngồi trên bàn: “Anh thực sự chỉ tập taekwondo trong một năm, hơn nữa anh không giỏi đánh người, chứ đừng nói đến đối thủ là Thích Thương Ngôn.”
“Được rồi, bên kia có một cái tủ thuốc, anh tự mình bôi một ít thuốc đi.” Khóe miệng anh ta đã bị đánh bầm tím rồi.
Dù thân thủ không đạt yêu cầu nhưng anh ta vẫn dám đứng lên giúp đỡ trong khi năng lực có hạn, phần tâm ý này thực sự khiến cô cảm động.
Cùng lúc đó.
Ở bệnh viện.
Cẩm Dung châm nước cho Thích Ngôn Thương rồi răn dạy: “Đầu óc của anh bị nước vào hay sao vậy? Anh bị thương nặng như vậy mà còn đến công ty người khác gây chuyện, chán sống rồi sao?”
Anh ta lắc đầu thở dài nói: “Kiếp trước em đã tạo nghiệp gì vậy, nên kiếp này mới quen biết anh và đại ca? Em nghĩ em chính là người chuyên đi lau mông cho các người đi, làm chuyện xấu khắp nơi xong rồi lại đến tìm em xử lý!”
“Nếu cậu không phải bác sĩ, thì bọn anh cũng có thể tìm những bác sĩ khác.” Thích Ngôn Thương cáu kỉnh trêu chọc.
“Được rồi, được rồi, mấy người lợi hại lắm!”
Cẩm Dung thở dài: “Nghỉ ngơi thật tốt, em phải đi họp đã.”
Anh ta lại dặn dò thêm vài câu rồi mới rời khỏi phường.
Sau khi anh ta đi vài phút thì Mặc Cảnh Thâm lập tức đi vào.
Sau khi người đàn ông đi vào, anh đóng cửa lại, khuôn mặt phờ phạc không che giấu được vẻ đẹp trai, vẻ mặt u ám và lạnh lùng.
“Cậu ra tay với cô ấy?” Mặc Cảnh Thâm đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh giường.
Thích Ngôn Thương bĩu môi, cúi đầu, không nói gì.
Chát!
Mặc Cảnh Thâm vỗ vào đầu anh ta: “Rất giỏi đúng không? Có phải cậu nghĩ rằng tôi không còn nhiều thời gian nên người phụ nữ của tôi cậu cũng dám động tay động chân?”
“Không, không, đại ca, tôi…”
Bộp!
Một cái tát nữa vào đầu anh ta, sức lực rất mạnh, đau đớn đến nổi Thích Ngôn Thương co rụt cổ lại.
“Không phải cái gì? Thích Ngôn Thương, tôi cảnh cáo cậu, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì cũng không được đụng vào Mộ Thiển!”

“Đừng đánh, đừng đánh.

Tôi đánh cô ta chỗ nào chứ? Người phụ nữ cứng rắn dũng mãnh lại máu lạnh vô tình như vậy tôi làm sao có thể đánh cô ta chứ.

Cô ta còn đánh vào vết thương của tôi đó, tôi không hề làm gì cả!”
Nói tới nói lui thì Thích Ngôn Thương vẫn còn có chút vô tội.
Ở trước mặt người khác, anh ta sẽ luôn có thái độ lạnh lùng và cao ngạo, chỉ có điều ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, anh ta lại càng giống một người em không dám làm trái lời anh trai.
“Nghe ý của cậu thì trong lòng cậu vẫn là có chút thất vọng khi không thể trừng trị cô ấy một trận?”
“Không, tuyệt đối không phải!” Thích Ngôn Thương lắc đầu như trống lắc.
“Cũng may là cậu không động vào cô ấy, nếu không tôi sẽ không cho cậu bước vào thành phố Hải Thành này trong vòng ba năm!” Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn anh ta.
Sau đó anh ngồi vào ghế thăm bệnh liếc nhìn băng gạc dính máu trong thùng rác: “Hiện tại cậu cũng không phải là đối thủ của cô ấy sao?”
Anh biết rằng Mộ Thiển đang tập luyện với Thích Tử mỗi ngày, nhưng anh không ngờ người phụ nữ nhỏ bé này lại tiến bộ nhanh như vậy.
“Cái gì, tôi chỉ muốn hù dọa cô ta một chút thôi, tôi làm sao dám ra tay thật chứ?”
Thích Ngôn Thương bực bội: “Tôi còn chưa động vào cô ta thì cậu đã đánh tôi rồi, nếu tôi thật sự động vào cô ta thì chẳng phải cậu sẽ lột da tôi sao?”
“Coi như cậu thức thời!”
“Nhưng tôi chỉ muốn biết Phương Nhu ở đâu.”
“Đây là do cậu gieo gió gặt bão!”
“Đại ca, cậu nói chuyện không có lương tâm gì cả, cậu…”
“Câm miệng!”
Mặc Cảnh Thâm quát lớn một tiếng, Thích Ngôn Thương lập tức im lặng không nói nữa.
Anh lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, châm lửa rồi im lặng rít một hơi.
Khi Thích Ngôn Thương nhìn thấy anh hút thuốc, anh ta cũng không thể giải thích được mà muốn rít một hơi..

Bình Luận (0)
Comment