Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 810


Điện thoại di động reo.
Mộ Thiển liếc nhìn cuộc gọi của Mặc Viên.
Đây đã là cuộc gọi thứ ba của Mặc Viên trong ngày hôm nay.
Nở nụ cười trên khóe môi Mộ Thiển càng sâu, cô chậm rãi nhấc điện thoại, nhấn nút trả lời, bật loa lớn và đặt nó trên bàn.
Cô đứng dậy và đi đến vòi uống nước để lấy một cốc nước.
“Mộ Thiển, rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
Cho dù Mặc Viên có bình tĩnh đến đâu, thì “bão tố” liên tục bên ngoài cũng là một mối đe dọa đối với anh ta.
“Tổng giám đốc Mặc thông minh như vậy thì làm sao có thể không biết tôi đang làm gì?” Cô uống một ngụm nước, sau đó nói: “Đương nhiên là tôi trả thù anh rồi, anh không nhìn thấy sao?”
“Xem như cô lợi hại!” Mặc Viên nghiến răng nghiến lợi.
Qua điện thoại thì cô vẫn có thể hình dung người đàn ông ở đầu dây bên kia tức giận và cáu kỉnh đến mức nào: “Đến tột cùng là cô muốn làm gì?”
“Rất đơn giản, giao con cho Mộ Điềm Tư rồi ly hôn.”
Không đòi hỏi gì cả, chỉ đến thế mà thôi.
“Đừng hòng! Mộ Thiển, tôi cảnh cáo cô, nếu cô không dừng lại, tôi sẽ cho công ty luật YY đóng cửa trong vòng ba ngày.

Tôi muốn xem cô muốn bảo vệ Mộ Điềm Tư hay Mộ Ngạn Minh!”
Những lời đe dọa của những người đàn ông, Mộ Thiển cũng không coi là chuyện to tát, ngược lại thì cô lại bật cười.

“Có thể nào tổng giám dộcd Mặc đã quên những gì tôi đã làm ban đầu sao? Nếu anh đã quên thì tôi cũng có thể nhắc nhở anh, mặc dù tôi chưa làm luật sư nhiều năm rồi nhưng tôi đã sớm quen thuộc trò ghi âm.


Anh nói xem, nếu tôi giao đoạn ghi âm này ra thì nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào?”
“Ha ha ha ha…”
Người bên kia cười rộ lên, sau đó dừng một chút, khẽ nói: “Đã nhiều năm không gặp, cô không chỉ tài giỏi hơn mà còn thông minh hơn rất nhiều.

Dám thách thức tôi sao? Mộ Thiển, cô nghĩ rằng có ông cụ nhà họ Cố ủng hộ là cô muốn làm gì thì làm sao? Tôi sẽ chờ ngày cô quỳ xuống để cầu xin tôi!”
Mộ Thiển chưa kịp nói thì Mặc Viên đã cúp điện thoại.
Cùng lúc đó.
Khu biệt thự Lâm Hồ.
Mặc Cảnh Thâm dưỡng thể ở nhà vừa theo dõi tin tức từ thế giới bên ngoài.
Hàn Triết đứng trước bàn làm việc rồi nói: “Cô Mộ Thiển đã phơi bày hết quá khứ của Mặc Viên.

Có vẻ như là để giữ nhiệt, mỗi ngày cô ấy sẽ thông báo những tin tức mới nhất, không biết ngày mai sẽ là gì.”
Mặc Cảnh Thâm nhàn rỗi dựa vào ghế giám đốc, khuỷu tay chống lên tay vịn nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ nhắn đang cười đắc ý trên màn hình máy tính.
“Còn gì nữa?”
“Tôi… điều tôi muốn nói là tập đoàn Mặc Thị đã thua lỗ hơn 17 tỷ đô la Mỹ.

Cậu chủ thứ hai đã có thành kiến ​​trong lòng, nếu tôi không ngăn cản cậu ấy thì e rằng cậu ấy đã đi tìm cô Mộ Thiển.”
“Làm tốt lắm!”
“Công ty thì làm sao bây giờ?”
“Mặc Viên là trụ cột, cũng không đến phiên cậu lo lắng chuyện này.” Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn Hàn Triết, cảm thấy anh ta lòng dạ đàn bà.

“Vừa rồi, khi biết tin, Mặc Viên đã rất tức giận và trực tiếp lật đổ bàn làm việc trong văn phòng.

Giám đốc quan hệ công chúng đã bị sa thải, mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra và đang dần mất kiểm soát.

Theo tôi biết thì Mặc Viên đã bắt đầu nói chuyện với nhà họ Cố và tập đoàn Cố Thị, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có những hành động tiếp theo trong vài ngày tới.”
Anh ta nhướng mày nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Ông chủ, anh có muốn chúng tôi…”
“Không cần.”
Mặc Cảnh Thâm xua tay: “Mặc Viên vẫn là không dám động Thiển, cứ tiếp tục giám sát thôi.”
“Còn cô Mộ Thiển bên kia thì…”
“Đừng để ý đến.”
Đối với người phụ nữ của mình, anh không chỉ phải bồi dưỡng năng lực của cô mà tự nhiên cũng phải tin tưởng vào thực lực của cô.
“Vâng.”
Chiều hôm đó, Mộ Thiển nhận được cuộc gọi từ Điền Quế Phân.
Mặc dù đã lâu không liên lạc nhưng số điện thoại di động của Điền Quế Phân vẫn được giữ nguyên.
Khi Mộ Thiển nhìn thấy số điện thoại của bà ta, trái tim cô hơi hồi hộp, có chút lo lắng.
Sau khi nhận điện thoại, cô không biết nói thế nào nên cũng không nói gì.
“Mộ Thiển, mau cứu Điềm Tư đi… con bé và anh trai của con đã bị tên khốn Mặc Viên bắt đi, con mau cứu họ đi, hu hu…”
Ở bên kia điện thoại, Điền Quế Phân kêu thất thanh và rất căng thẳng.
“Cái gì, chiếm được nó? Chuyện xảy ra khi nào”

Rõ ràng là đã cử người đi canh giữ mà, tại sao vẫn bị bắt đi?
“Hu hu… vừa rồi, vừa xảy ra chuyện, con mau đi cứu bọn họ đi, mẹ chỉ có một trai một gái này thôi, nếu bọn họ có chuyện thì mẹ sẽ không sống nổi nữa, hu hu…”
Điền Quế Phân rất đau lòng, lúc nói cũng rất nghẹn ngào.
“Được, để tôi xử lý.”
Mộ Thiển có chút lo lắng, những chuyện nên xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Cuối cùng, Mặc Viên vẫn ngang ngược bắt người.
Ngay lập tức gọi cho Cố Khinh Nhiễm: “Cố Khinh Nhiễm, anh có chuyện gì vậy? Tại sao mấy người anh sắp xếp đều không được vậy?”
“Nghe anh nói, đó không phải là do anh sắp xếp.

Sau khi tôi trở về, anh đã nghĩ ra cách tìm hai thành viên FE và bốn năm người có thân thủ tốt để đến bảo vệ cho nhà họ Mộ.

Nhưng vừa nãy anh nhận được tin tức rằng những người anh sắp xếp đã bị Cố Bất Phàm đã gọi họ về nhà họ Cố nên mới tạo cho anh ta một cơ hội.”
Cố Khinh Nhiễm nhanh chóng nói cho Mộ Thiển biết về tình huống thực tế.
“Cố Bất Phàm? Người đó là con trai của bác cả của anh? Anh ta nhúng tay vào chuyện của anh làm gì?”
“Anh không biết, hiện tại anh đi tìm anh ta.”
“Tìm anh ta làm cái gì nữa? Mộ Điềm Tư và Mộ Ngạn Minh bị Mặc Viên bắt đi, mau đi theo em qua đó.”
Mộ Thiển cúp máy, rất tức giận.
Kể từ khi cô trở về nhà họ Cố, nhiều người trong nhà họ Cố rất bất bình với sự tồn tại của cô, không chỉ Cố Bất Phàm, con trai của người bác cả mà rất nhiều người trong nhà họ Cố đã ngáng đường cô.
Chỉ có điều là họ không làm bất cứ điều gì khác thường.
Mộ Thiển cầm điện thoại, mở cửa văn phòng và chuẩn bị đi ra ngoài thì đập vào người Bạc Dạ.
“Hít…”
Mũi cô đập thẳng vào ngực Bạc Dạ, cô hít một hơi đau đớn, bịt mũi lại, nước mắt đau đớn sắp trào ra.
“Sao anh lại đến đây?”

“Tôi nghe nói Mộ Điềm Tư và Mộ Ngạn Minh đã bị bắt đi, cho nên tôi đến tìm em.”
“Tôi vừa mới nhận được tin tức, làm sao anh lại biết?” Cô vừa hỏi vừa xoa xoa chiếc mũi đau đớn.
“Em quên là tôi làm gì sao?”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút, biết Bạc Dạ là tham gia tình báo, biết mấy chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, cô đoán anh ta đã giám sát hành động của Mặc Viên suốt.
“Anh có biết họ ở đâu không?”
“Biết!”
“Ở đâu?”
“Kho phía Đông đường vành đai thủ đô, đừng lo lắng, anh đã phái người tới đó rồi, tính mạng bọn họ sẽ được an toàn.” Bạc Dạ nói.
Sau khi nghe những lời của Bạc Dạ, Mộ Thiển, người vốn dĩ rất lo lắng đã hạ xuống trái tim treo lơ lửng: “Nếu đã biết họ đang ở đâu thì tôi cũng không còn lo lắng nữa.”
Xoay người đi vào phòng làm việc, ném túi xách lên sô pha, rót một tách trà rồi xoay người đưa cho Bạc Dạ: “Cảm ơn.”
May mắn thay, Bạc Dạ đã kịp thời ra tay nếu không cô sẽ thực sự lo lắng đến chết mất.
“Khách khí rồi.”
Bạc Dạ mỉm cười, vô cùng khác sáo.
“Được rồi, anh ngồi một lát đi, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.”
Mộ Thiển cầm điện thoại di động ra khỏi văn phòng, đứng ở hành lang gọi điện cho Mặc Viên.
Tút tút…
Một lúc lâu bên kia mới trả lời cuộc gọi.
“Sao hả, gọi điện thoại cầu xin tôi?”
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói điên cuồng của Mặc Viên liền phát ra từ đầu dây bên kia khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Mặc Viên, anh mang Mộ Điềm Tư và Mộ Ngạn Minh đi để làm cái gì? Anh có còn là đàn ông không thế?”
Cô thực sự không biết tại sao lại có một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy..

Bình Luận (0)
Comment