Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 866


“Tôi đã báo cho Thích Ngôn Thương và Cận Ngôn, họ cũng đang trên đường tới đây.” Cẩm Dung nói.
Mặc Cảnh Thâm không có hứng thú với chuyện này, mặt lạnh như tiền hỏi: “Nói xem sau khi tôi trúng đạn, cậu và Thượng Quan Uyển Nhi đã cứu tôi bằng cách nào?” Nói rồi, anh ngước mắt lên, nói thêm: “Tôi muốn nghe kể lại chi tiết.”
“Không phức tạp như tưởng tượng.

Chẳng qua là Thượng Quan Uyển Nhi thổi huyên đánh thức cổ độc trong người anh, sau đó thay máu cho anh là thành công.” Cẩm Dung trả lời giống hệt Mộ Thiển.

Mặc dù Mặc Cảnh Thâm còn nghi ngờ, nhưng lại không thể không tin.
“Nếu đơn giản như vậy có thể thành công thì tại sao lúc trước Thượng Quan Miểu lại nói không có thuốc cứu?”
Anh cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, chẳng qua nhất thời không nghĩ ra.
Cẩm Dung ngồi xuống bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, vắt chéo chân nói: “Lúc trước tôi có suy nghĩ tới chuyện này, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi nói cổ độc là do tộc trưởng nuôi trong phòng kín, mỗi ngày sẽ thổi huyên.

Cổ độc nghe thấy khúc nhạc quen thuộc thì sẽ tỉnh lại.

Sau khi rót vào cơ thể, cổ độc sẽ ngủ đông như loài rắn.” Anh ta xòe tay, nhún vai: “Đại khái là như thế.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu, hơi tin là thật.
“Mặc Viên và Đông Côn đều có động thái gì?”
Mới ngồi một lát mà Mặc Cảnh Thâm đã thấy mệt mỏi.
“Anh sao vậy?” Cẩm Dung phát hiện ngay, lập tức nắm tay anh để bắt mạch.

Mặc Cảnh Thâm không giãy dụa, anh cũng muốn biết tình trạng sức khỏe của mình.
“Thay máu toàn thân cần hồi phục rất lâu.


Anh vốn đã suy yếu, thay máu lại càng họa vô đơn chí, chỏ nên bây giờ anh rất yếu, chí ít cũng cần nửa năm mới có thể khỏi hẳn.”
Cẩm Dung không biết có thể khỏi hẳn hay không, nhưng anh ta biết lúc này mình phải trấn an Mặc Cảnh Thâm.
“Ừ.”
Lúc này, Cẩm Dung mới nói về Mặc Viên và Đông Côn: “Trận chiến ở biệt thự Lâm Hồ hôm đó không bên nào chiếm ưu thế.

Chắc kế tiếp sẽ được yên bình một khoảng thời gian.”
Trận chiến ở biệt thự Lâm Hồ hôm đó, tới bây giờ Cẩm Dung vẫn chưa thể quên.

Chiến đấu sống còn chỉ trong phút chốc.

Nề hà cuối cùng anh ta đưa Mặc Cảnh Thâm rời đi nên chỉ nghe thấy tiếng súng, những tin tức khác phải nghe Hàn Triết kể lại.
Đúng lúc này, cửa mở ra.

Thích Ngôn Thương đẩy Tư Cận Ngôn vào phòng.

Hai người nở nụ cười nhìn Mặc Cảnh Thâm.
“Đại ca, anh tỉnh rồi.”
“Sao rồi? Có ổn không?”
Hai người cùng hỏi.
“Rất tốt.” Mặc Cảnh Thâm qua loa trả lời, sau đó nhìn Tư Cận Ngôn: “Bây giờ cậu còn chưa đi được à?”
Vì bảo vệ Mộ Thiển, Tư Cận Ngôn đã hy sinh quá nhiều, Mặc Cảnh Thâm vẫn áy náy với anh ta.
“Tạm được, sau này làm vật lý trị liệu thì sẽ ổn thôi.” Tư Cận Ngôn chuyển động xe lăn đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, buồn bã nói: “Đại ca, xin lỗi anh, nếu không phải…”
“Không liên quan đến cậu.”
Mặc Cảnh Thâm cũng biết Tư Cận Ngôn muốn nói gì.

Mặc dù kẻ đầu têu là Mặc Viên, nhưng Dương Liễu lại có tác dụng mấu chốt.

Nếu không phải là Dương Liễu dụ Mộ Thiển vào cạm bẫy thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lúc trước Dương Liễu hãm hại Mộ Thiển, cho nên anh định xử lý cô ta, nhưng Tư Cận Ngôn lại nói đỡ cho Dương Liễu, anh mới ra tay nhẹ hơn.

Tiếc rằng Dương Liễu lại không biết điều.
Sau đó, mấy anh em ngồi hàn huyên một lát.

Nhưng vì Mặc Cảnh Thâm đang suy yếu nên một lát sau đều giải tán.
Hôm nay, Mộ Thiển tỉnh dậy, lười biếng vươn vai.

“Ưm…”
Đột nhiên có tiếng kêu vang lên bên cạnh, cô nghiêng đầu nhìn, không khỏi giật mình: “A Thâm, sao anh lại ở đây?”
Cô ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng ngủ: “Chẳng phải em đã khóa trái cửa rồi sao? Anh vào bằng cách nào?”
“Một cánh cửa mà đòi chặn anh à?” Anh chống tay trên giường, hứng thú nhìn cô: “Chào buổi sáng, A Thiển.”
Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.

Cảm nhận được sự dịu dàng của anh, trái tim Mộ Thiển ấm áp, nằm trong lòng anh nhắm mắt cảm nhận hơi ấm.

Thời gian như dừng lại, trên thế gian chỉ còn lẫn nhau.

Cô không nói chuyện, Mặc Cảnh Thâm cũng im lặng, trân trọng khoảng thời gian quý giá này.
“A Thâm, sau này mỗi ngày ngủ dậy, có phải em đều thấy anh không?”
Trái tim cô đập thình thịch vì khẩn trương.
“Đương nhiên.” Anh trả lời ngắn gọn, nhưng lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
“Cảm giác này thật tốt.”
Khổ tận cam lai.

Trải qua đủ loại khúc chiết, hai người cũng tu thành chính quả, trong lòng Mộ Thiển ngọt ngào như bôi mật.
“Em muốn ôm anh ngủ nướng, được không?”
Mộ Thiển ngửa đầu, mái tóc xõa sau lưng, gò má trắng nõn, mắt môi mag cười, trông rất ngọt ngào.

Mặc Cảnh Thâm sờ mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng của cô: “Ừ, em muốn ôm bao lâu cũng được.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Không lâu sau, tiếng hít thở đều đặn vang lên.

Trước giờ cô hay dễ mất ngủ, vậy mà bây giờ lại ngủ trong lòng anh.


Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn người trong lòng, khẽ mỉm cười.

Không chỉ Mộ Thiển cảm thấy tốt đẹp mà ngay cả Mặc Cảnh Thâm cũng thế.
Đến khi cô tỉnh lại, Mặc Cảnh Thâm vẫn còn ở bên.
“Em dậy rồi à?” Anh nhìn cô, vẫn giữ tư thế như ban đầu, không hề nhúc nhích, có lẽ là để cô ngủ yên.

Mộ Thiển rất cảm động, nhưng không hiểu hiện ra ngoài: “Anh vẫn ở đây à?”
“Ừ.”
“Em ngủ lâu lắm hả?”
“Không lâu.

Ngủ ngon không? Không ngon thì ngủ thêm một lát đi.” Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, có thể làm trái tim Mộ Thiển tan chảy.
“Em không phải là lợn, đương nhiên ngủ ngon.” Cô mỉm cười ngồi dậy: “Anh ra ngoài trước đi, em muốn mặc quần áo.”
Mặc dù hai người đã có quan hệ như vậy, nhưng Mộ Thiển vẫn không thích thay quần áo trước mặt anh, cô sẽ thấy xấu hổ.
“Có gì đâu mà xấu hổ?” Mặc Cảnh Thâm nhéo mũi cô, giọng nói cưng chiều.
“Ai bảo cho anh xem rồi thì vẫn phải cho anh xem tiếp? Em không muốn.” Mộ Thiển kéo chăn che người mình: “Anh mau đi đi.”
Mặc Cảnh Thâm hết cách, đành phải rời đi: “Anh ra ngoài chờ em nhé.” Anh mỉm cười xoa đầu cô.
Anh đứng dậy ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ, Mộ Thiển lập tức đi tới khóa trái cửa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó rón rén đến trước tủ, lấy hòm thuốc.
Chương 870: Lấy máu.

Bình Luận (0)
Comment