Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 897


Nóc xe hơi bị đụng dưới đáy khe nước, không có khả năng chạy ra từ chỗ đó.

Mộ Thiển dùng sức đập cửa kính, nhưng đập đến mấy cũng vô ích.
Nước ngấm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chảy vào hơn nửa không gian.

Mộ Thiển bị ngâm dưới nước, muốn mở cửa thủy tinh càng khó khăn.
Trải qua gian nan hiểm trở, Mộ Thiển cho rằng đã thấy ánh sáng, không ngờ bây giờ mình lại tự lái xe chạy vào tay thần chết, cô thật sự buồn vì chỉ số thông minh của mình.

Nhưng trên đường từ Tử Huân Viên về thành phố không có đèn đường, cô không thấy tình huống hai bên đường, còn tưởng bên cạnh chỉ là ruộng đồng.

Không ngờ lại là khe nước.
Mộ Thiển vốn suy yếu vì lấy máu chữa bệnh cho Mặc Cảnh Thâm, nơi nào chịu nổi vất vả như thế này.

Không lâu sau, cô cảm thấy đầu óc choáng váng khó thở, thân thể dần dần chìm dưới nước.
Ngay khi Mộ Thiển đang tuyệt vọng thì một tia sáng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đèn pin từ điện thoại chống chấm nước sáng lên, khi anh đến gần, Mộ Thiển mới kinh ngạc phát hiện người đó là Mặc Cảnh Thâm.

Anh vẫy tay ra hiệu cho cô trốn sang một bên.

Mộ Thiển tránh sang bên phải, Mặc Cảnh Thâm ngoi lên mặt nước, ôm một tảng đá lặn xuống, đập lên cửa kính xe hơi.
Xe hơi bị lật ngược, có mái che động cơ chống đỡ nên tảng đá không thể đập vuông góc, Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể đứng trong bùn dùng sức đập mấy cái, thủy tinh mới vỡ ra.


Anh bơi vào, kéo cổ áo Mộ Thiển lôi ra ngoài, ôm vào lòng.

Hai người ngoi lên mặt nước, bơi lên bờ.
Mộ Thiển bị sặc nước, không nhịn được ho khan.

Mặc Cảnh Thâm cõng Mộ Thiển bò lên bờ.

Hai người ngồi ven đường, anh ôm Mộ Thiển hỏi: “Đồ ngốc, em không sao chứ?”
Mộ Thiển vẫn còn sợ hãi tựa vào lòng Mặc Cảnh Thâm ôm chặt anh, một lúc lâu không nói gì.

Trái tim kinh hoàng không thôi.

Khi thần chết xuất hiện, cô không nghĩ mình sắp chết, mà lo lắng sau khi mình chết, Mặc Cảnh Thâm cũng không thể sống sót.

Giây phút ấy, cô mới biết anh đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô, còn quan trọng hơn cả mạng sống.
“Sao anh lại ở đây?” Mộ Thiển nằm trong lòng anh, nghẹn ngào hỏi.
“Lúc em tan tầm, anh đứng ở cửa công ty, sau đó vẫn đi theo em, chuẩn bị đưa em về nhà.

Không ngờ em lại lên xe của Bạc Dạ, anh cũng đi theo em tới đây.”
Mặc Cảnh Thâm âm thầm may mắn vì đi đón Mộ Thiển, không thì không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta về nhà đi.” Tâm trạng Mộ Thiển nặng nề, đứng dậy lên xe, cùng Mặc Cảnh Thâm về nhà
Sau khi hai người rời đi, một chiếc xe hơi đỗ trong bóng đêm mới bật đèn xe, Bạc Dạ ngồi trong xe hút thuốc lá, sắc mặt tối tăm.

Khi xe của Mộ Thiển rơi xuống mương nước, anh đã phát hiện từ xa, nhưng còn chưa kịp chạy tới thì thấy một chiếc xe đỗ lại.

Đó là chiếc xe vẫn bám theo từ trung tâm Hải Thành tới Tử Huân Viên.
Mặc dù hai bên cách nhau rất xa, song Bạc Dạ vẫn biết đó là xe của Mặc Cảnh Thâm.

Anh hạ cửa kính xe xuống, tay cầm thuốc lá gác trên cửa kính, gió nhẹ thổi qua, tàn thuốc lúc sáng lúc tối, tràn đầy hơi thở đau thương.

Bạc Dạ cười tự giễu, tựa vào lưng ghế nhắm mắt.

Từ trong sâu xa, anh nhận thấy thứ gì đó dần dần rời xa mình, càng ngày càng xa, khiến anh không thể níu kéo.
Biệt thự Ngự Cảnh.

Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm tắm rửa thay quần áo trong phòng mình.

Mộ Thiển không qua phòng bên mà nằm lên giường nghỉ ngơi.

Hôm nay Bạc Dạ và Mặc Cảnh Thâm thật sự chiếm hết lòng áy náy của cô.


Đối với Bạc Dạ là sự áy náy không nói nên lời cùng với ân tình không thể báo đáp.

Đối với Mặc Cảnh Thâm là biết rõ tầm quan trọng của anh đối với mình.
Cốc cốc… cửa phòng mở ra, Mặc Cảnh Thâm đi vào, ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vai cô: “Em sợ lắm đúng không?”
“Không phải.” Mộ Thiển lắc đầu, thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi bên người mình, bèn lại gần anh, ôm anh ngủ.
Nhìn băng gác trên đầu cô, Mặc Cảnh Thâm không khỏi đau lòng.
“Em nghỉ đi, đừng nghĩ quá nhiều.”
“Vâng.” Mộ Thiển đáp, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Cô biết, nếu Mặc Cảnh Thâm đã cùng cô đến Tử Huân Viên thì chắc chắn cũng rõ chuyện xảy ra ở đó.

Anh không hỏi cô là vì tin tưởng cô.

Mộ Thiển cũng không thẹn với lòng mình.
Đêm nay, Mộ Thiển ngủ rất mệt mỏi, đắm chìm trong giấc mơ.

Trong mơ, tính cách Bạc Dạ thay đổi hoàn toàn, quan niệm trở nên dị dạng đến đáng sợ, thậm chí còn bắt cóc cô, đe dọa cô phải yêu anh ta.

Mộ Thiển không chịu, Bạc Dạ lập tức giết cô.

Mặc Cảnh Thâm đuổi tới kịp thời, ngăn cản Bạc Dạ bắn mình nên bị bắn chết.
“A Thâm! A Thâm! Anh đừng chết!” Mộ Thiển bừng tỉnh, ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi.

Mặc Cảnh Thâm bật đèn đầu giường, ngồi dậy nhìn Mộ Thiển, lau mồ hôi trên trán cho cô: “Em mơ thấy ác mộng à?”
Động tác dịu dàng của anh xoa dịu Mộ Thiển.

Cô nhào vào lòng anh: “A Thâm…” Cô như đứa trẻ bị hoảng sợ, ôm chặt anh không buông tay.

Mặc Cảnh Thâm vỗ lên lưng cô: “Đừng sợ, anh đây, không sao đâu.”
“A Thâm, chúng ta nhất định phải sống khỏe mạnh, anh biết chưa?” Mộ Thiển sợ đến nỗi tim đập thình thịch.

Đã trải qua quá nhiều chuyện, cô không thể tiếp thụ Mặc Cảnh Thâm lại xảy ra chuyện.
“Ừ, chúng ta còn ở bên nhau, cùng nhau nhìn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên trưởng thành.”
“Ừ, nhìn Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên trưởng thành.

Chờ sau này chúng ta rảnh rỗi còn có thể sinh thêm một đứa bé làm bạn với chúng ta.”
“Không sinh nữa.”
“Tại sao?” Mộ Thiển buông anh ra: “Anh không muốn ở bên em hả?”
“Không phải.” Anh vén tóc cho cô, ánh mắt thâm tình: “Năm đó em bị khó sinh, tới bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tiếng kêu đau đớn của em.

Anh không muốn em trải qua nỗi đau đó lần thứ hai.

Nếu em còn muốn có con thì chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Nhận nuôi hả? Đương nhiên…” Mộ Thiển ngưng bặt, lập tức ngồi thẳng lưng, cau mày nhìn anh: “Anh nhớ chuyện trước kia à?”
Mặc Cảnh Thâm cười gật đầu.
“Chuyện khi nào? Tại sao anh không nói?”
“Cẩm Dung nói lần trước Thượng Quan Uyển Nhi cứu anh, nhân tiện gỡ bỏ phong ấn ký ức cho anh, đương nhiên anh nhớ lại.”
“Thật hả? Tốt quá.” Mộ Thiển vui mừng ôm Mặc Cảnh Thâm: “Có thể nhớ chuyện trước kia thì tốt quá.

Sau này chúng ta phải sống yên bình.”.

Bình Luận (0)
Comment