Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 957


Người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang chạy tới trước mặt Bạc Dạ, tháo kính râm, hất tóc và vươn cái tay dài trắng nõn ra: “Xin chào, tôi tên là Tống Mễ Tuyết.”
Đôi mày rậm của Bạc Dạ hơi nhíu lại, rất không vui, nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cũng không đưa tay ra.
Tống Mễ Tuyết không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào, cô ta thu tay lại, đeo kính râm lên cổ áo, bình tĩnh nói: “Không muốn bắt tay với tôi cũng không thành vấn đề, nhưng chí ít về sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ với nhau.

Tình hình của anh thì tôi cũng đã biết hết rồi, việc tiếp theo anh cần làm là chuẩn bị phòng cho tôi ở.”
Khi giọng nói rơi xuống, người phụ nữ lại lắc lắc mái tóc ngắn của mình, lạnh lùng nói: “Là chuẩn bị phòng trong nhà của anh cho tôi.”
n tượng ban đầu của cô ta giữ vai trò chủ đạo.
Đôi mày của Bạc Dạ càng nhíu chặt lại: “Cô ta là ai?”
Hỏi Mặc Cảnh Thâm.
“Tống Mễ Tuyết, một bậc thầy cố vấn tâm lý, một người có tiếng ở nước ngoài.”
Mặc Cảnh Thâm giới thiệu ngắn gọn tình hình của Tống Mễ Tuyết.
Tuy nhiên, giọng nói hạ xuống, Bạc Dạ đi vòng qua anh bỏ đi: “Tôi không cần.”
Anh ta không nghĩ mình có vấn đề gì.
Kết quả, người vừa đi được hai bước, Tống Mễ Tuyết liền cong người đuổi theo, chặn trước mặt Bạc Dạ: “Muốn đi? Còn phải xem tôi có đồng ý hay không đã.”
“Dựa vào cô?”
“Dựa vào tôi!”
“Vậy cũng xem cô có cái khả năng đấy không.”
“Có hay không, thử rồi sẽ biết.”
Bạc Dạ và Tống Mễ Tuyết vừa nhìn mặt nhau thì đã muốn phân cao thấp, kết quả hai câu không hợp thì bắt đầu động tay động chân.

Mặc Cảnh Thâm không ngạc nhiên.
Thay vào đó, anh thong thả dựa vào lan can bên sông, rút ​​một điếu thuốc và ngậm trên môi, châm lửa hít một hơi.

Làm như việc không liên quan đến mình đứng một bên ‘thưởng thức’ hai người đánh nhau.
Tuy Tống Mễ Tuyết hơn Bạc Dạ ba tuổi và vẫn đi giày cao gót cả chục phân nhưng trước mặt Bạc Dạ, khả năng của cô nàng không hề thua kém Bo Ye.
Khi đứng dậy giao chiến, Bạc Dạ đã chiếm thế thượng phong, nhưng mới được ba chiêu, anh ta rơi xuống thế hạ phong, bị trúng vài nắm đấm của Tống Mễ Tuyết.
Anh ta lảo đảo lui về phía sau vài bước, lui tới bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, vịn vào cái ghế dài bên sông nghỉ ngơi một phen.
“Đệch mẹ!”
Một tay Bạc Dạ đỡ người, một tay ôm bụng, bất mãn hỏi Mặc Cảnh Thâm: “Anh tìm đâu ra một người phụ nữ dã man như vậy?”
“Thế nào, có đủ tư cách không?”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời câu hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần.”
“Đó không phải việc anh nói là được.”
Mặc Cảnh Thâm từ chối Bạc Dạ.
Tống Mễ Tuyết vươn tay phủi đi vài hạt bụi như có như không trên người, đi tới, lại đút tay vào túi quần, khuôn mặt tuyệt mĩ lạnh lùng này: “Anh cho rằng là tôi muốn tới sao? Sống ở nước ngoài thoải mái như vậy không muốn, lại muốn về đây để chịu tội sao? ”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Ơn nghĩa của chúng ta thế là hòa nhau, về sau cũng không nợ anh nữa.”
“Chờ cô chữa khỏi bệnh cho anh ta thì hãy nói với tôi những lời này.”
Mặc Cảnh Thâm búng tàn thuốc, lấy ra một chiếc chìa khóa xe và ném cho Tống Mễ Tuyết, đó là chìa khóa chiếc xe thể thao Ferrari.
Tống Mễ Tuyết bắt được nó.

Anh nói: “Xe đã phái người đưa đến cửa biệt thự của Bạc Dạ, những việc khác chỉ cần tìm anh ta là được.”
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng người vỗ vai Bạc Dạ: “Quên nói với anh, cô ấy và Dật Phong là anh em đồng môn.”
“Anh em đồng môn?!”
“Bĩnh tĩnh mà tận hưởng nhé.”
“Tận hưởng?”
Bạc Dạ tức giận không có chỗ đánh.
Lần trước ở thành phố Diêm bị Dật Phong hung hăng dạy dỗ một chút, bây giờ còn có Tống Mễ Tuyết, thế mà lại là đàn em của Dật Phong?
Chẳng trách kỹ năng của cô ta tốt như vậy, anh không phải đối thủ của cô, thì ra là thế.
Lúc này, trong lòng Bạc Dạ như có mười nghìn con kiến đốt, tuyệt vọng mà gục ngã.
Tống Mễ Tuyết đi tới một bên lan can, ngả người về phía sau: “Nghe nói trước đây anh đánh với đàn anh của tôi, bị đánh rất thảm?”
Bạc Dạ: “…”
Anh liếc cô ta một cái không nói gì, cố gắng chống đỡ đi ra xe.
Tống Mễ Tuyết cũng không tức giận, đợi anh ngồi vào ghế lái, cô ta trực tiếp ngồi luôn vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
“Anh không nói cũng không sao.

Tôi không quan tâm đến vấn đề giữa anh với đàn anh của tôi.

Tuy nhiên, trên thế giới này có rất ít người có thể là đối thủ của đàn anh tôi.


Mà anh, ngay cả tôi cũng đánh không lại thì đừng có nói đến đàn anh của tôi.
Tống Mễ Tuyết đã thốt ra một loạt những lời lẽ đầy ghét bỏ đối với Bạc Dạ.
Con ngươi xanh thăm thẳm của Bạc Dạ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu xa của anh quét qua người cô, sau đó thu hồi tầm mắt, khởi động xe rồi rời đi.

Thời gian trôi nhanh, vài tháng nữa là đã đến tháng mười hai âm lịch.
Gió lớn thổi loạn, tuyết bay bay, trời tuyết trắng ngần.
Phương Nhu đứng trên ban công phòng ngủ, mặc một chiếc áo khoác dày, nhìn thế giới phủ bạc bên ngoài.
Gió, thổi qua như rít, những cành cây trơ trụi đóng băng lay động chầm chầm kèm theo tiếng kêu của chim hỉ thước.
Cô đưa tay đỡ bụng bầu, đứa bé đã hơn chín tháng, sắp đến ngày dự sinh.
Nhưng khi thấy ngày dự sinh đang đến gần, Phương Nhu rất lo lắng.
Bíp bíp bíp bíp–
Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe, một âm thanh quen thuộc, Phương Nhu biết Thích Ngôn Thương đã trở về.
Đúng, đã trở về.
Tựa như cô đã có thói quen dùng ‘trở về’ đề diễn đạt.
Sau khi đến biệt thự, Thích Ngôn Thương trở lại nhiều lần, nhưng lần nào cũng về rất muộn, không nói được mấy câu với cô, hơn nữa chính là nhu cầu nhỏ giữa nam nữ, sau khi thỏa mãn mỗi người đều yên lặng..
Không nói được vài lời, tất cả đều chìm vào giấc ngủ.
Mỗi khi đến ngày hôm sau, cô vừa mở mắt ra đã không thấy anh đâu.
Bộn bề nhiều việc, là bộn bề nhiều việc.
Thích Ngôn Thương dừng xe bước xuống, người hầu bước lên trước cầm lấy áo khoác dày cộp trên tay anh, xách túi, sau đó cùng Thích Ngôn Thương bước vào đại sảnh.
Cộp cộp–
Khi tiếng bước chân đến gần, cửa phòng ngủ mở ra.

Thích Ngôn Thương bước vào: “Ha, vẫn là ở nhà ấm áp.”
Trong phòng ngủ khổng lồ, ngoại trừ anh chỉ có Phương Nhu, mặc dù những lời đó tuy là tự mình lầm bầm, nhưng lại là nói với Phương Nhu.
Đáng tiếc là Phương Nhu không trả lời, mà tiếp tục đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cặp lông mày đậm nét như mực tàu của Thích Ngôn Thương hơi cau lại, đi về phía cô, đứng sau lưng vươn hai tay ôm lấy cô, đặt cằm lên đầu, dùng tay xoa nhẹ lên bụng cô: “Hôm nay đứa bé có nghịch ngợm không? ”
Cảnh tượng như vậy thật ấm áp, hài hòa, đẹp đẽ và hạnh phúc.
Đó là cuộc sống mà Phương Nhu đã tưởng tượng.
Nhưng khi mọi thứ thực sự xảy ra, cô lại cảm thấy như ảo mộng, lại càng giống như từng hồi bọt nước, bất cứ lúc nào cũng có thể bừng tỉnh.
Đến lúc đó, ý niệm sặc sỡ đều tan thành mây khói, phơi bày ra trước mặt sự thật dữ tợn.
Cô ấy sợ.
Càng đến gần ngày dự sinh cô càng lo sợ hơn.
Trong lòng không khỏi run lên.
“Mấy tháng nay, anh nói chúng ta chung sống hòa bình, đợi đến khi đứa nhỏ ra đời mới có thể đưa ra kết luận.

Hiện tại, liệu anh có thể nói cho tôi biết là anh nghĩ thế nào không?”
Mặt Phương Nhu không chút thay đổi, cũng không bởi vì lời nói nhu tình như nước của đàn ông mà bị hãm sâu vào trong đó.
Sắc mặt Thích Ngôn Thương trở nên cứng đờ, cánh tay ôm cô cũng khựng lại.
Nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài tuy lạnh nhưng cũng sắp đến ngày dự sinh.

Em nên đi lại nhiều để khi sinh nở sẽ dễ dàng hơn.”
Chuyển hướng đề tài, không muốn nói về nó.
“Có một số việc, không phải cứ tránh là có thể giải quyết được vấn đề.”.

Bình Luận (0)
Comment