Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt

Chương 960


“Tôi…”
Diêu Nguyệt Như nhìn bụng cô hỏi: “Đứa bé này sắp sinh rồi phải không?”
Vẻ mặt không hề lộ ra vẻ tức giận, mà trái lại, là một nụ cười ngọt ngào trên khóe môi của một khuôn mặt ngây thơ trong sáng, lại càng có thể khiến người ta hạ thấp cảnh giác.
Phương Nhu không có bất kỳ sự đề phòng nào khi nhìn thấy cô ấy, hoặc là nói vậy để có thể khiến mọi người sẵn sàng tin tưởng vào Diêu Nguyệt Như hơn.
Thẳng thắn trả lời: “Ừ, sắp sinh rồi.”
Phương Nhu nhẹ gật đầu, nhìn xuống cái bụng bầu đang nhô lên, đưa tay xoa bụng.
Nụ cười trên mặt biến mất, cô khẽ nhíu mày: “Thật xin lỗi, cô Nguyệt Như.”
Một lời xin lỗi chân thành, Phương Nhu cảm thấy trong lòng có chút áy náy, sau đó nói tiếp: “Tôi vốn không liên quan đến bất cứ chuyện gì của Thích Ngôn Thương, nhưng… tôi chỉ là nghĩ đến đứa con của mình.”
Thực ra, điều mà Phương Nhu trong lòng càng muốn nói ra hơn chính là những gã đàn ông cặn bã như Thích Ngôn Thương căn bản không đáng để yêu.
“Tôi có thể hiểu mà.”
Diêu Nguyệt Như hơi hơi gật đầu: “Hôm nay tôi đến chỉ là muốn nhìn thấy cô một chút.

Chúng ta không nói về chuyện anh Ngôn Thương.”
“Không… không nói về anh ta?”
Phương Nhu không hiểu, nếu không phải nói về Thích Ngôn Thương thì hôm nay Diêu Nguyệt Như thực sự đến chỉ để thăm cô ấy hay sao?
Vô hình trung lại luôn khiến người ta cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
“Tôi đã biết chuyện giữa cô và anh Ngôn Thương từ lâu rồi.


Thực ra tất cả mọi chuyện không liên quan gì đến cô.

Nếu phải nói là can thiệp, thì tôi thấy tôi hẳn mới là người nhúng tay vào tình cảm của cô và anh Ngôn Thương.”
“Không, không, cô Nguyệt Như, cô có thể đã hiểu lầm rồi.

Tôi không thích Thích Ngôn Thương, nên…”
Có mấy lời đã đến cửa miệng, suýt nữa thì thốt ra, nhưng cuối cùng chúng vẫn bị giữ lại trong bụng.
Phương Nhu có gì đó để lại trong lòng, cuối cùng tất cả lời nói đều được tóm gọn thành một câu: “Tôi bất đắc dĩ phải làm điều đó vì con của tôi thôi.”
Diêu Nguyệt Như nhìn cô với một đôi mắt sáng trong veo và sáng ngời, đôi mắt không chút hỗn độn nào ấy thật đẹp, đẹp tuyệt trần, nó luôn luôn có thể cho con người ta một cái nhìn đẹp vô hạn.
Mặt khác, Phương Nhu và Mộ Thiển đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, đã gặp quá nhiều tính người phức tạp, nhưng mọi thứ dường như không tồn tại trong Diêu Nguyệt Như.
Vẻ ngoài của cô ấy giống như một viên ngọc bích tinh khiết không lẫn chút tạp chất nào, được mọi người thương yêu và không hề bị nhiễm một chút không khí trần tục nào.
Đó chính là một cô gái thực sự khiến Phương Nhu cảm thấy áy náy trong lòng.
“Cô Nguyệt Như, Thích Ngôn Thương không hề xứng với cô, tôi nghĩ cô thật sự xứng đáng với những gì tốt đẹp hơn.”
Phương Nhu thật tâm nói ra từ trong tim.
“Vậy còn chị thì sao?”
Cô ấy vừa gọi chị Phương Nhu.
Giọng nói ngọt ngào quá đỗi yên bình, như thể có một ma lực vô hình khiến mọi đề phòng của Phương Nhu ngay lập tức sụp đổ trước cô ấy.
“Tôi sao?”
Phương Nhu thở dài: “Nếu anh ta đồng ý để tôi và đứa bé ra đi, thì… tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh ta.”
Ánh mắt nhìn qua Diêu Nguyệt Như, rồi nhìn về phía cửa sổ sau lưng cô ấy.
Dường như nó giống như một cánh cửa dẫn đến ánh sáng và tự do khiến cô khao khát vô hạn.
“Thật sao?”
“Ừm.”
“Tôi sẵn lòng giúp cô.”
Diêu Nguyệt Như lại nói.
Đó là lí do vì sao, Phương Nhu rút ra được là Diêu Nguyệt Như vẫn thích Thích Ngôn Thương.
Phải nó là Thích Ngôn Thương mặc dù là tên khốn nạn nhất trong những người cặn bã, nhưng ông trời đúng là không công bằng, đã cho anh ta sinh ra đã đặc biệt, ngậm thìa vàng, lại còn có một khuôn mặt tuấn tú vạn người mê.
Chỉ gương mặt đó thôi mà không biết bao nhiêu cô gái mong muốn.
“Cô Nguyệt Như, cô có thích anh ấy lắm không?” Phương Nhu hỏi cô.
“Ừm, thích.”
Diêu Nguyệt Như gật đầu không chút suy nghĩ, cũng không che giấu bất cứ điều gì trước mặt Phương Nhu: “Anh Ngôn Thương và tôi gặp nhau đã lâu, nhưng anh ấy chưa bao giờ đồng ý ở bên tôi, sau cùng nhà họ Thích ép buộc anh ấy chấp nhận hợp đồng hôn nhân với tôi.”
“Vậy cô biết đến sự tồn tại của tôi, cô vẫn có thể bao dung cho anh ấy sao?”

“Không ai là hoàn hảo cả, tôi yêu anh ấy, và tôi phải bao dung tất cả những gì anh ấy có.”
Diêu Nguyệt Như ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau đầy bất an, khắp người cô có một sự rụt rè mà cũng thoải mái.
Ngay cả khi nói về mối quan hệ của cô ấy và Thích Ngôn Thương trước mặt Phương Nhu cũng khiến người ta cảm thấy rất chân thành và nghiêm túc.
Phương Nhu nhíu mày, thất vọng thở dài.
“Này cô, cô thở dài điều gì vậy?”
Diêu Nguyệt Như nghiêng đầu hỏi cô.
“Tôi chẳng qua là cảm thấy trên đời này có hàng ngàn người đàn ông, và Thích Ngôn Thương thực sự không phải là một người tốt.

Anh ấy không xứng với cô.”
“Thế nhưng từ nhỏ chúng ta nên biết rằng không ai là hoàn hảo cả phải không?”
Cô ấy dáng vẻ ngây thơ và hồn nhiên, thốt ra một lời mà Phương Nhu không nói nên lời.
Sau vài giây ngẩn ra, Phương Nhu bỗng giật mình mỉm cười: “Đúng vậy, không ai là hoàn hảo cả, tôi… đáng lẽ phải hiểu điều đó từ lâu.”
Nhưng hiểu không có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận.
“Thôi, muộn rồi, tôi nên về rồi.

Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô và sẽ không bao giờ làm khổ cô và đứa bé đâu.”
Diêu Nguyệt Như đứng dậy, cúi chào Phương Nhu, xoay người rời đi.
Là một cô gái rất lễ phép, trong mỗi cử chỉ đều có khí chất của một thiên kim tiểu thư, trái lại làm cho Phương Nhu càng ngày càng thích cô ấy.
Nhìn Diêu Nguyệt Như rời đi cho đến khi nhìn thấy cô ấy đi đến cửa phòng khách, Phương Nhu gọi lớn: “Cô Nguyệt Như?”
Đứng dậy và đi về phía cô ấy.
Diêu Nguyệt Như quay lại và nhìn cô:”Còn chuyện gì nữa vậy?”
Phương Nhu ôm bụng, đi tới trước mặt cô, mấp máy môi, lại nói: “Cô Nguyệt Như, cô là một cô gái tốt, Thích Ngôn Thương thật sự không xứng với cô.”
“Hì hì, tôi thích anh ấy là đủ rồi.”

Cô toét miệng cười, và sau đó nhìn xuống bụng của Phương Nhu, cố gắng đưa tay ra để chạm vào bụng bầu của Phương Nhu.
Có lẽ bởi vì đứa con trong bụng đã trải qua quá nhiều khó khăn trắc trở, đến mức mà bất cứ ai gần kề bụng của cô đều khiến Phương Nhu cảm thấy vô cùng lo lắng.
Phương Nhu vô thức lùi lại phía sau, lấy tay che bụng, hơi lo lắng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tay của Diêu Nguyệt Như bỗng trống trơ giữa không trung, có chút xấu hổ.
“Xin lỗi tôi…”
Phương Nhu vừa định giải thích, nhưng Diêu Nguyệt Như lại mím môi cười: “Không sao, tôi có thể hiểu được, tôi thật mạo phạm.”
“Tôi…”
Phương Nhu không nói nên lời, cô gái đứng đối diện lại vẫy tay với cô: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Ừ, được rồi.”
Phương Nhu đi theo Diêu Nguyệt Như ra khỏi phòng khách, ai ngờ vừa bước xuống bậc thềm, một chiếc xe đã chạy vào sân.
Đó là xe của Thích Ngôn Thương.
Khi Diêu Nguyệt Như nhìn thấy chiếc xe, cô đã nhìn thấy Thích Ngôn Thương đang ngồi ở ghế lái, cô mừng rỡ đến ngây ngẩn cả người mà đứng ở đó chờ đợi.
Xe dừng, Thích Ngôn Thương xuống xe, đóng cửa lại một tiếng bịch.
Người đàn ông mặc vest và đi giày da, mặc áo khoác dạ đen dài, quàng khăn kẻ sọc xám, tay cầm một chiếc cặp.
Trước đây, Thích Ngôn Thương là một quân nhân, và thậm chí đạt đến hàm thượng tá, Phương Nhu không hiểu tại sao anh ta đột nhiên bắt đầu kinh doanh.
Nó cũng có thể liên quan đến gia sản bạc triệu không có người thừa kế của nhà họ Thích, vì vậy cha Thích đã buộc anh ta trở lại kinh doanh.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy..

Bình Luận (0)
Comment