Mặc Trạc

Chương 133

Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm quan tài màu đen trước mặt, cô đang do dự không biết có nên đẩy cái nắp quan tài ra nhìn xem bên trong hay không. Duy Nhược Hề sờ sờ cái vòng tay cô đang đeo rồi cắn răng giơ tay nhẹ nhàng để lên nắp quan tài. Sờ lên rồi Duy Nhược Hề mới phát hiện chất liệu gỗ làm quan tài vô cùng bóng loáng.

Cùng lắm thì thấy một bộ xương khô mà thôi, Duy Nhược Hề thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không tự chủ nhắm lại và tay bắt đầu dùng sức.

Dùng sức đẩy nắp quan tài ra Duy Nhược Hề nghe được thanh âm ma sát ken két vô cùng chói tai. Duy Nhược Hề vẫn cố cắn chặt răng dùng sức đẩy nắp quan tài.

‘Phanh’ nắp quan tài rơi trên mặt đất phát ra một tiếng động thật lớn. Hai mắt Duy Nhược Hề chậm rãi mở ra, sau đó cô nhìn vào bên trong. Nhưng mà cô bị thứ bên trong quan tài dọa cho ngây dại.

Ở bên trong quan tài là một cái xác với làn da hoàn hảo không tổn hao gì. Mái tóc dài mềm mại màu đen, làn da màu đồng bóng loáng. Hai con mắt nhắm chặt với hình thể thon dài, ngay tại thắt lưng có quấn một khối da thú.

Duy Nhược Hề dùng hai tay che miệng lại, dường như cô không dám tin hình ảnh trước mắt này, vì sao lại là anh ta? Vì sao bên trong quan tài màu đen này lại là anh ấy!

"Mặc Diễm..." Duy Nhược Hề nhìn người con trai tuấn mỹ nằm trong quan tài thì vô ý thức thì thào gọi.

Người đang nằm bên trong quan tài rõ ràng là cái người lúc nào cũng lạnh băng kia, chỉ là tóc so với Mặc Diễm dài hơn nhiều mà thôi.

Tại sao lại là Mặc Diễm? Vì sao bên trong quan tài lại nhìn thấy Mặc Diễm? Hiện tại đầu óc của Duy Nhược Hề hoàn toàn trống rỗng, cô căn bản không thể tin được hình ảnh trước mắt mình.

Qua một lúc lâu đầu óc của Duy Nhược Hề mới tỉnh táo lại, cô phức tạp nhìn người con trai đang nằm trong quan tài, suy nghĩ kỹ càng cô biết người này không phải là Mặc Diễm. Duy Nhược Hề nhìn bên trong quan tài một hồi rồi do dự vương cái tay ra chọt lên người kia một chút lại phát hiện ngoại trừ có chút lạnh ra thì cơ thể kia hoàn toàn co dãn bình thường. Duy Nhược Hề thu hồi bàn tay khuôn mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc sau đó cô đem ngón tay của mình đưa tới phía dưỡi mũi của người kia nhưng phát hiện ra người này không có hô hấp.

Duy Nhược Hề lại vội vàng thu tay trở về, người này đã chết. Duy Nhược Hề nhìn người nằm trong quan tài với một làn da màu đồng còn có thể đàn hồi tốt thì cảm thấy không thể tin được. Nhìn khắp bên trong quan tài lại phát hiện người kia đang đeo một cái vòng tay giống như đúc cái vòng Mặc Trạc của cô.

Duy Nhược Hề lại tiếp tục đưa tay sờ sờ cái vòng tay kia, cảm xúc khi sờ cũng giống như khi cô sờ Mặc Trạc. Chỉ là khi cô sờ Mặc Trạc thì nó mang theo nhiệt độ cơ thể của cô còn chiếc vòng tay trên tay trái của người này lại là lạnh lẽo.

Không biết cái người này cùng cái vòng tay của cô có gì quan hệ? Vì sao anh ta lại có một vòng tay giống như đúc cái vòng tay của cô? Duy Nhược Hề nắm chặt vòng tay trên tay của mình và mù mịt với những câu hỏi tự đặt ra.

Lần nữa Duy Nhược Hề lại đưa tay sờ lại cái vòng tay bên trong quan tài nhưng bỗng nhiên đầu óc lại một trận đau đớn. Sau đó dường như có một người đàn ông xuất hiện ở trong đầu của cô. Cái người đó rõ ràng chính là người đang nằm trong quan tài.

Hình ảnh bên trong đầu chính là người đó đang nhẹ nhàng cười với Duy Nhược Hề làm cho cô mạnh mẽ giật mình, lúc anh ta cười hệt như Mặc Diễm cười.

“Ta không phải là Mặc Diễm.” Người kia đột nhiên mở miệng nói, thanh âm dị thường dễ nghe. Duy Nhược Hề lại một trận hoảng hốt. Nếu Mặc Diễm cũng dịu dàng thì giống như người này không? Nghĩ đến đây thì Duy Nhược Hề lại thanh tỉnh lại, cái người này…..anh ta làm sao biết trong đầu mình đang nghĩ cái gì?

“Anh là ai? Vì sao lại xuất hiện trong đầu của tôi? Còn nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Anh đã chết hay vẫn còn đang sống? Vì sao anh lại có một vòng tay giống như đúc của tôi?” Duy Nhược Hề đem toàn bộ vấn đề muốn hỏi hỏi ra hết.

Người kia lại ôn nhu cười với Duy Nhược Hề sau đó mở miệng nói:” Tên của tôi là Dạ, nằm bên trong quan tài chỉ có thể xem như một cỗ ý thức mà thôi.” Nói tới chỗ này thì người kia toát ra một loại thần sắc mà Duy Nhược Hề không hiểu được, giống như là lưu luyến lại giống như giải thoát.

Duy Nhược Hề cảm thụ được cảm xúc của người kia sau đó do dự mở miệng hỏi:” Vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào? Vì sao chúng ta lại có hai cái vòng tay giống nhau như đúc?”

Người kia nghe vấn đề của Duy Nhược Hề thì lại khôi phục vẻ mặt ôn nhu tiếp tục mở miệng giải thích:” Vòng tay trên tay của ngươi cũng là ta chế ra, vòng tay này tổng cộng có hai cái. Hơn nữa bởi vì trên tay có vòng tay kia ngươi mới bị hấp dẫn đến nơi này. Mà ta chỉ là một ít ý thức của Dạ mà thôi.”

Vậy người này chính là thần trong miệng của cổ thụ gia gia? Duy Nhược Hề rung động không thôi, thật không dám nghĩ người nằm trong quan tài chính là chủ nhân của vòng tay mà cô đang đeo.

"Nếu vòng tay có thể bị cô đánh thức sau đó nhận cô làm chủ thì cô chính là người dữu duyên. Một lúc nữa tôi sẽ biến mất, theo thế thới giới này là hoàn toàn tan biến đi.” Dạ nói cho Duy Nhược Hề nghe xong thì trên mặt hiện lên thần sắc giải thoát.

"Biến mất?" đầu óc của Duy Nhược Hề vẫn còn đang ở trạng thái rung động, cô không rõ rốt cuộc ý tứ của Dạ là gì.

"Đúng vậy, biến mất, từ nay về sau trên thế giới này sẽ không còn bóng dáng của ta.” Dạ nhẹ nhàng cười sau đó lại tiếp tục nói:” Nếu cái vòng đó đã nhận ngươi làm chủ thì một lát nữa hãy đem cái vòng trên tay ta lấy xuống rồi lấy máu nhận chủ đi.”

Nga, Duy Nhược Hề ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Dạ sẽ nói những lời này.

Dạ lại tiếp tục cười với Duy Nhược Hề và nói:” Ta sắp tiêu mất rồi.”

Dạ vừa nói xong thì Duy Nhược Hề phát hiện hình ảnh của Dạ trong đầu của cô đang mờ dần, càng ngày càng nhạt đi.

“Vì sao ông lại đem tôi gọi đến nơi này?” Duy Nhược Hề thấy hình ảnh của Dạ càng ngày càng trong suốt thì vội vàng hỏi.

Hình ảnh trong suốt của Dạ lại đột nhiên mỉm cười thật giảo hoạt, “Chẳng qua là muốn nhìn xem người hữu duyên với ta mà thôi.”

Chẳng qua là muốn nhìn xem người hữu duyên với ta mà thôi! Trong đầu của Duy Nhược Hề chỉ còn mỗi câu này. Chờ khi cô lấy lại tinh thần thì hình ảnh của Dạ đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Vị thần này đem mình đến nơi này chỉ là muốn nhìn bộ dáng của mình một chút mà thôi? Duy Nhược Hề cảm thấy một trận vô lực. Người ta là thần nhưng là một vị thần đã chết thật lâu thì cô có biện pháp gì, hơn nữa vòng tay chính là của người ta, người ta không lấy về xem tốt lắm rồi.

Qua nửa ngày, Duy Nhược Hề mới lên tinh thần nhìn lại bên trong quan tài, cô do dự không biết muốn hay không lấy cái vòng tay kia. Cuối cùng Duy Nhược Hề quyết định vẫn là lấy nó xuống, nếu Dạ đã nói là muốn tặng cho cô thì cứ nhận thôi. Hơn nữa không biết cái vòng tay kia có công dụng gì? Nếu là thần chế tạo ra thì nó chính là thần khí nghĩ đến đây Duy Nhược Hề vô cùng hứng thú, cô phấn khích không thôi đem chiếc vòng trên tay của Dạ tháo xuống, phát hiện cái vòng này rất dễ dàng tháo ra không giống với chiếc vòng của cô không cách nào tháo ra khỏi tay.

Vừa tháo vòng tay ra thì trong nháy mắt thân xác của Dạ bên trong quan tài cũng chậm rãi tiêu tán đi, cái thân xác ấy chậm rãi trong suốt cho đến khi hoàn toàn biến mất không thấy.

Sao lại thế này? Thể xác trong quan tài biến mất không thấy? Chẳng lẽ nguyên nhân là do cô lấy vòng tay ra sao? Nghĩ như vậy nên trong lòng Duy Nhược Hề cũng sinh ra một cảm giác áy náy.

Duy Nhược Hề kinh ngạc đứng nơi đó một lúc lâu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì cho đến nửa giờ sau cô mới giật mình lại. Duy Nhược Hề thở dài một hơi dùng dao nhỏ trên người cắt lên đầu ngón tay một cái. Cô đem máu của mình nhỏ lên vòng tay, từng giọt từng giọt đều bị vòng tay hấp thu, cái vòng tay đang đeo bên trái dần biến mất không thấy còn vòng tay bên tay phải cũng biến mất theo. Duy Nhược Hề đại khái hiểu là hai cái vòng tay giống như trước kia chỉ là ẩn mình đi nên cũng yên tâm sau đó cô bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Ai, Duy Nhược Hề đến giờ mới nhớ Dạ không có nói cho cô biết nơi này rốt cuộc là nơi nào hơn nữa cũng không có nói cho cô phải đi ra ngoài như thế nào a.

Làm thế nào đi ra ngoài a? Duy Nhược Hề nghĩ muốn đi ra ngoài. Ai biết nghĩ như vậy Duy Nhược Hề liền phát hiện cảnh sắc trước mắt cô liền biến đổi, bốn phía là một mảnh đất đen quen thuộc.

"Nhược Hề, " Phía sau Duy Nhược Hề mạnh mẽ truyền đến một thanh âm kinh hỉ.

Là giọng nói của Cẩn Du, Duy Nhược Hề cảm thấy thật vui vẻ, nếu là giọng của Cẩn Du thì chứng tỏ cô đã đi ra ngoài.

Duy Nhược Hề quay đầu lại quả nhiên là vẻ mặt kinh hỉ của Cẩn Du.

"Nhược Hề!" Cẩn Du kêu một tiếng sau đó mạnh mẽ tiến về phía trước ôm cổ cô, sau đó là vẻ mặt tươi cười nói với Duy Nhược Hề, “Nhược Hề cô làm tôi sợ muốn chết!”

Không biết có phải là ảo giác hay không mà Duy Nhược Hề cảm thấy trong thanh âm của Cẩn Du dường như mang theo nghẹn ngào.

"Thực xin lỗi, làm cho anh lo lắng.” Duy Nhược Hề cũng có chút ngượng ngùng, nếu lúc đó không làm cho Cẩn Du đi hái trái cây thì khả năng sẽ không phát sinh loại chuyện này.

"Cô không có việc gì là tốt rồi." Cẩn Du ôm Duy Nhược Hề lộ ra mỉm cười thản nhiên, chỉ cần Duy Nhược Hề không có việc gì là đủ.

"Yên tâm đi, tôi không sao." Duy Nhược Hề nhẹ nhàng thoát ly khỏi cái ôm của Cẩn Du sau đó nhìn Cẩn Du cười cười, rồi cô lại nhìn bốn phía một vòng rồi kinh ngạc hỏi:” Cẩn Du, nơi này xảy ra chuyện gì? Tại sao lại giống như khu hoang vu?”

Duy Nhược Hề phát hiện nơi cô đang đứng là một vùng đất đen mênh mông, tạo sao lại đến khu hoang vu thế này? Rõ ràng vừa rồi cô còn ở trong sơn động mà.
Bình Luận (0)
Comment