Mặc Trạc

Chương 159

Tiểu Trụ là một thằng nhóc nho nhỏ đen gầy, ngoại trừ Tiểu Tam thì nó là đứa cao nhất trong đám cô nhi.

Tiểu Trụ nghe được Tiểu Tam gọi nó thì lập tức chạy tới:” Tiểu Tam ca, có chuyện gì?”

Tiểu Tam đem toàn bộ tiền trên người đưa cho Tiểu Trụ sau đó nói:” Ngươi ở nhà chiếu cô bọn nhỏ có biết không? Nếu khi ca đi rồi mà trong đám bọn họ có đưa nào sắc mặt bị trắng bệt tái nhợt thì phải nhanh chóng mang tụi nó đến bệnh viện, ngàn lần không được chậm trễ biết chưa!”

“Tam ca, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao phải làm như vậy?” Tiểu Trụ căn bản không biết đầu đuôi câu chuyện là thế nào.

“Người buổi sáng trợ giúp chúng ta đem viện trưởng đuổi đi nói cho ta biết mấy đứa nhỏ bị nhiễm dịch bệnh mới cho nên ta cần nhanh chóng đem tụi nó tới bệnh viện.” Tiểu Tam giải thích đơn giản cho Tiểu Trụ hiểu. “Ngươi ở nhà phải chăm sóc bọn thật tốt nha.”

Tiểu Trụ nghe xong thì thần sắc ngưng trọng gật đầu, “Tam ca, ca yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố thật tốt bọn nó.”

Tiểu Tam dặn dò xong thì dẫn theo mấy đứa nhỏ sắc mặt tái nhợt đi ra ngoài.

Đối với đám cô nhi này mà nói thì vị cao nhân buổi sáng trợ giúp bọn họ chính ân nhân của nhóm. Lời nói của ân nhân tự nhiên bọn họ vô cùng tin tưởng. Bởi vậy khi Duy Nhược Hề nói cho Tiểu Tam nghe mấy đứa kia bị dịch bệnh thì nó liền tinh tưởng hoàn toàn.

Sau khi thấy Tiểu Tam đã đi đến bệnh viện thì Duy Nhược Hề tiếp tục đem tinh thần lực khuếch tán ra thêm, cô phát hiện ra khu mình đang ở thế nhưng có rất nhiều người sắc mặt tái nhợt. Nhiều đến mức Duy Nhược Hề sợ không dám khẳng định những người kia có phải bị nhiễm bệnh rồi hay không.

Cho đến khi nghe được thanh âm mở cửa căn hộ thì Duy Nhược Hề mới đem tinh thần lực thu trở về, sắc mặt của cô lúc này cũng trở nên ngưng trọng vô cùng. Duy Nhược Hề vừa rồi dùng tinh thần lực tra xét hơn phân nửa khu bình dân phát hiện có rất rất nhiều người có triệu chứng bị nhiễm bệnh.

“Ba mẹ mới về!” Là thanh âm của Tiểu Hạo.

Duy Nhược Hề lúc này chạy nhanh từ phòng trong ra ngoài liền thấy một thân lửa đỏ đang hướng cô phi tới.

Duy Nhược Hề vội vàng tiếp được Duy Bảo Bảo sau đó chợt nghe được tiếng cười của Duy ba, “Ha ha, Tiểu Hề, con chim này quả thật rất bám lấy con.”

Cẩn Du nghe Duy ba nói thế thì lập tức hướng về phía Duy Bảo Bảo cùng Nhược Hề vọng lại.

Cẩn Du đương nhiên biết Duy Bảo Bảo chính là thần thú, chẳng qua, hiện tại gặp lại Duy Bảo Bảo thì Cẩn Du không biết phải chào hỏi nó thế nào nên đành nhìn Duy Nhược Hề mà cười cười.

“Ba me ra ngoài không gặp phải chuyện gì chứ?” Duy Hạo có chút lo lắng cho Duy ba cùng Duy mẹ gặp phải người bị nhiễm bệnh.

Duy ba cùng Duy mẹ đều lắc đầu nói:” Dọc theo đường đi rất ít thấy người khác, hôm nay không biết tại sao trên đường đi lại vắng vô cùng, nhìn không tới mấy người a.” Cả hai người sau khi rời khỏi nhà liền phát hiện trên đường dường như không có ai, hai người bên ngoài đi một vòng lớn liền thấy siêu thị cũng đóng cửa thì lúc này mới nhàm chán mà nhanh chân đi trở về.

Nghe được Duy ba cùng Duy mẹ nói thế thì Duy Hạo cũng chỉ nhíu mày không nói cái gì thêm, Duy Nhược Hề cũng trầm mặc theo.

Hai ông bà dường như cũng phát hiện ra có gì đó dị thường thì mới mở miệng hỏi:” Mấy đứa làm sao vậy? Tại sao lại giống như có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?”

Cẩn Du cười khổ một tiếng cẩn thận nói:” Hai bác, vừa rồi ở trên TV vừa thông báo mới xuất hiện dịch bệnh mới, hơn nữa đã phát hiện ra có rất nhiều người bị nhiễm bệnh.”

Duy ba cùng Duy mẹ nghe thế thì trừng lớn ánh mắt, khó tách vừa mới ở trên đường lại khó thấy bóng người đến thế.

Hai ông bà chạy nhanh đem TV mở lên, Duy Hạo cũng theo ngồi trên sô pha còn Duy Nhược Hề thì ôm Duy Bảo Bảo ngồi bênh cạnh Cẩn Du.

TV vừa mở lên, bên trong là báo cáo mới nhất về tình hình tân dịch bệnh.

Duy ba cùng Duy mẹ càng nghe thì càng trừng lớn ánh mắt, “Rốt cuộc sau lại thế này? Cũng không có thấy sinh vật từ bên ngoài chạy đến thì tại sao lại xuất hiện bệnh dịch?”

Hai người đều biết rằng nếu không có sinh vật từ hành tinh khác chạy đến thì trên địa cầu không thể xuất hiện tân dịch bệnh được.

Duy Hạo lắc đầu,” Chúng ta cũng không biết tại sao lại thế này. Bởi vì thời gian này quân đội bảo vệ thành không hề phát hiện có sinh vật nào tiến vào trong địa cầu.”

Phía trước một đoạn thời gian Duy Hạo liền ở bảo hộ Nam Lâm Thành nhưng căn bản không hề phát hiện ra một sinh vật nào xâm nhập cả. Bằng không bọn họ đã bị phái đi làm nhiệm vụ. Cho nên Duy Hạo cũng không biết bệnh độc này sao mà phát.

Duy Nhược Hề ngồi ôm Bảo Bảo trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng:” Mấy ngày hôm trước ở tiểu khu bênh cạnh con có nhìn thấy một cái bóng đen cao khoảm một thước nhưng là tới lúc con dùng tinh thần lực tra xét thì không có phát hiện cái gì cả.” Duy Nhược Hề không dám khẳng định tân dịch bệnh có phải cùng cái bóng đen kia có quan hệ với nhau không.

Mọi người nghe thế đều quay sàng nhìn Duy Nhược Hề.

Duy Hạo vội vàng hỏi:” Tỷ, tỷ xác định cái bóng đen kia không phải nhân loại sao?”

Duy Nhược Hề lắc lắc đầu:” Chị cũng không dám khẳng định nhưng cái bóng đen kia cao chỉ chừng một thước hơn nữa tốc độ của nó cực kỳ nhanh.”

Nếu cao chừng một thước thì chỉ có trẻ con mới có chiều cao như vậy. Duy Nhược Hề không tin một đứa trẻ có vài tuổi lại có tốc độ như vậy.

“Không lẽ có sinh vật từ hành tinh khác trốn được đến địa cầu sao?” Duy Hạo cũng tin tưởng rằng cái bóng đen kia không phải là nhân loại. Hơn nữa nó lại có khả năng trốn thoát được tinh thần lực kinh khủng của chị cậu thì rất kỳ quái.

“Vậy chúng ta cần làm cái gì bây giờ?” Duy Nhược Hề mở miệng hỏi. Đây là lần đầu tiên cô đụng tới vấn đề này, căn bản không biết phải làm thế nào.

“Em muốn liên lạc với quân khu bốn sau đó đem tình huống nói cho thượng cấp.” Duy Hạo là quân nhân, đụng tới tình hình như thế cậu cần phải báo cáo lên. “Tỷ, việc chúng ta cần làm lúc này chính là đợi. Bởi vì hiện tại còn chưa biết bệnh dịch này nguy hại như thế nào. Ít nhất trước mắt còn chưa nghe nói qua có người vì tân dịch bệnh mà chết.”

Mọi người ngồi hết trong phòng khách chăm chú lắng nghe TV đang phát ra những tin tức về tân dịch bệnh còn Duy Nhược Hề thì không tự giác mà ngắm xem sắc mặt của ba mẹ như thế nào.

Duy ba cùng Duy mẹ không mất quá nhiều thời gian liền cảm giác được con gái đang nhìn hai người bọn họ.

“Tiểu Hề, con làm sao vậy?” Duy mẹ cũng sớm phát hiện ra Duy Nhược Hề lâu lâu lại ngắm hai người già bọn họ.

Lúc này Duy Nhược Hề mới chịu mở miệng nói: “Vừa rồi con dùng tinh thần lực phát hiện tiểu khu có rất nhiều người có dấu hiệu nhiễm bệnh.” “kỳ thật con cũng không biết bọn họ có thật là bị nhiễm bệnh không bởi vì con nhìn thấy sắc mặt của ai cũng tái nhợt.”

Duy ba cùng Duy mẹ nhìn nhau xong rồi Duy mẹ mới mở miệng nói: “Cho nên Tiểu Hề là sợ chúng ta bị nhiễm bệnh mới ngồi nhìn trộm chúng ta?”

Duy Nhược Hề nhẹ nhàng gật đầu, cô quả thật rất sợ người nhà bị nhiễm bệnh. Cô không biết phải làm thế nào để người nhà tuyệt đối an toàn.

Duy mẹ lại mở miệng:” Tiểu Hề không cần lo lắng mấy cái này. Con nhìn thấy rõ rồi đó, ta với ba con hoàn toàn không có vấn đề gì.”

“Đúng thế đó tỷ, tỷ không cần phải lo lắng như thế. Qủa thật có đôi khi dịch bệnh không hề đáng sợ như vậy, có trường hợp bệnh nhanh đến cũng nhanh đi.” Duy Hạo cũng đi theo an ủi tỷ tỷ.

Cả nhà cứ như thế ngồi trong phòng khách trò chuyện đợi đến bữa cơm tối Duy Nhược Hề phát hiện ba mẹ không có chuyện gì mới an tâm một chút.

Bởi vì Cẩn Du đến cho nên bữa tối cũng thực phong phú. Mọi người ăn được rất nhiều. Duy NHược Hề thấy được mọi người ăn ngon như thế thì yên tâm thêm một chút.

Ăn cơm xong Duy Hạo muốn Cẩn Du ở lại và Cẩn Du cũng đáp ứng. Buổi tối hai cậu thanh niên liền được xếp cùng một phòng.

Duy Bảo Bảo thì cùng Duy Nhược Hề trở lại phòng. “Bảo Bảo hôm nay ra ngoài cùng ba mẹ có phát hiện sự tình gì khác lạ hay không? Hoặc là có gặp được cái bóng đen nào không?”

Duy Nhược Hề hiểu rõ Duy Bảo Bảo chính là thần thú cho nên cảm ứng với sự vật chung quanh so với Duy Nhược Hề nhạy cảm hơn.

Duy Bảo Bảo nghe được Duy Nhược Hề hỏi mới lộ ra cái đầu nho nhỏ từ trong lòng ngực của cô rồi mở miệng nói chuyện: “Có cảm giác được hơi thở thật chán ghét nhưng là nhìn không ra cái gì kỳ quái a.”

Duy Bảo Bảo đã sớm cảm giác được phụ cận có hơi thở mà nó không hề thích ý.

“Hơi thở không tốt?” Duy Nhược Hề không biết được hơi thở mà Bảo Bảo chán ghét rốt cuộc là cái gì, “Bảo Bảo, hơi thở mà ngươi không thích là cái gì?”

Duy Bảo Bảo nghĩ nghĩ rồi mới mở miệng nói: “ Linh khí trong không gian chính là hương vị làm người ta rất thích ý, còn đối lập với nó chính là hương vị chán ghét, hương vị không tốt.”

“Cùng linh khí trong không gian đối lập?” Duy Nhược Hề trừng lớn ánh mắt, đó là cái gì a? Hỏi nửa ngày cô cũng chưa hiểu được Duy Bảo Bảo nói cái gì.

“Chính là hương vị thật khó nghe.” Kỳ thật Duy Bảo Bảo cũng không biết diễn tả thế nào chỉ biết rằng hương vị kia làm nó chán ghé vô cùng.

Duy Nhược Hề cuối cùng vẫn không hiểu. Chỉ cần không phải là linh khí hương vị thì Duy Bảo Bảo đều không thích. Nghĩ hỏi thêm cũng không ra cái gì cho nên cô đành mang theo Bảo Bảo tiến vào không gian.
Bình Luận (0)
Comment