Mặc Trạc

Chương 24

“Tiểu Mẫn, ai.., kỳ thật anh không phải quên chuyện bọn họ đã đối đãi với Tiểu Hề như thế nào. Nhưng mà mấy ngày hôm trước không biết chị cả làm sao mà tìm được anh. Nói cho anh biết là ba đại thọ, muốn gặp lại chúng ta.” Duy Lương Thành đến giờ vẫn còn nhớ bộ dáng châm chọc khiêu khích của chị hắn.

“Hừ, đừng có nói với em, ngày mai anh tự đi mà nói với Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo, có đáp ứng đi hay không là chuyện của bọn nhỏ.” Duy mẹ xoay lưng không thèm nói chuyện với Duy ba.

“Tiểu Mẫn, đừng nóng giận mà, bà xã, đừng có giận mà.” Duy ba hướng Duy mẹ dụ giỗ.

Duy Nhược Hề duỗi thân người, ngủ thật là thoải mái a, ngoại trừ việc buổi tối nghe được tiếng ngáy của Tiểu Hạo cùng âm thanh nói chuyện của ba mẹ.

Kì lạ thật, mấy ngày nay Nhược Hề đều gặp các giấc mộng kỳ lạ.

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, “Tiểu Hề, Con dậy chưa? Ba đây.”

“Có việc gì không ba?” Duy Nhược Hề đứng dậy mở cửa nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, bình thường Duy ba lúc sáng sớm sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

Tất cả người ở Duy Gia đều hận không thể để cho Duy Nhược Hề ăn, ngủ, nghỉ ngơi cho thật tốt để thành con heo. Trước lúc Duy Nhược Hề bị thương, vì tính cách quá yếu đuối cho nên ba mẹ Nhược Hề không cho nàng ra ngoài làm việc.

Cho nên từ khi Duy Nhược Hề tốt nghiệp vẫn ngày ngày ngây ngốc ở nhà. Trước kia Duy Nhược Hề cũng rất ít nói chuyện với ba mẹ.

Nhược hề mở cửa mời ba vào phòng ngồi.

“Có chuyện gì vậy ba?” Duy Nhược Hề hỏi, nàng thấy Duy ba muốn mở miệng nhưng lại ngại ngùng.

“Nhược Hề, ba muốn thương lượng với con chuyện này.”

“Ba cứ nói đi.” Bình thường Nhược Hề nói chuyện với ba mẹ rất gần gũi nhưng cũng rất lễ phép.

“Nhược Hề, vài ngày nữa chính là đại thọ 80 tuổi của ông nội con. Cho nên ba muốn hỏi con có nguyện ý đi cùng ba đến lễ mừng thọ của ông nội con không?”

Nghe Duy ba nói xong Duy Nhược Hề ngây dại, lạ thật, tại sao chuyện cũng gần giống như trong mộng của nàng.

Nhược Hề nhớ rõ buổi tối nằm mơ, chính là cuộc nói chuyện của Duy ba và Duy mẹ về chuyện đại thọ của ông nội. Sau đó mẹ sinh giận kêu Duy ba tự kiếm mình và Duy Hạo nói chuyện. không nghĩ đến sáng sớm giấc mộng đêm qua giờ lại là sự thật, chuyện này rất quỷ dị nha.

Như vậy chuyện đêm qua nàng nghe không phải mộng mà là sự thật. Nàng thật sự nghe được.

“Tiểu Hề, con không sao chứ?” Duy ba lắc lắc Duy Nhược Hề đang ngồi ngẩn ra. Ai, đứa nhỏ này sao khi mất trí nhớ thì chuyện gì cũng tốt chỉ là thường xuyên ngồi ngẩn người. Cũng không biết có phải là di chứng của việc bị đánh vào đầu không nữa.

“Ba, con không sao.” Duy Nhược Hề hồi thần nói, “Ba, là đại thọ 80 tuổi của ông nội sao?”

“Tiểu Hề, con gọi ông nội sao?” Duy ba vẻ mặt vui sướng nhìn Nhược Hề.

“Chuyện trước kia con đều quên hết rồi, đương nhiên bao gồm cả chuyện ông nội đối xử với con như thế nào.” Nhớ mang máng đêm qua nàng nghe mẹ nói ông nội đối xử với họ không tốt, trước kia còn ngược đãi Nhược Hề nữa.

“Cho nên về sau chỉ cần bọn họ đối với chúng ta tốt, con tự nhiên sẽ không trách bọn họ.”

“Nhược Hề, vậy con hứa với ba vài ngày nữa đi dự đại thọ cùng ba phải không?” Duy ba hiện tại tâm tình vô cùng tốt, hắn biết con gái hắn tâm địa rất thiện lương.

Tiểu Hạo thì dễ thu phục rồi, chỉ cần Tiểu Hề đi khẳng định hắn sẽ đi theo. Chỉ cần hai đứa nhỏ đều đi thì chắc rằng bà xã sẽ đi theo. Duy ba hiện tại thật muốn cười to vài tiếng.

“Dạ, vậy vài ngày nữa chúng ta cùng đi.”

“Tốt, tốt tốt, Tiểu Hề, con ngủ thêm một chút nữa đi, ba không quấy rầy con nữa.” Dứt lời, Duy ba liền vui vẻ đi ra ngoài tìm Tiểu Hạo nói chuyện.

“……mình có phải là heo đâu, tỉnh lại rồi còn ngủ nữa làm gì.”

Ai, lát nữa còn phải đem đồ ăn sang ‘Đa Cư Quán’, phỏng chừng hôm nay đồ ăn ở đó hết rồi. Mình đúng là trời sinh lao lực mà. Duy Nhược Hề trong lòng thầm rên.

Vừa bước ra cửa liền nhìn thấy tòa nhà chọc trời màu bạc, đúng không phải cao lớn bình thường mà, nghe nói tòa nhà này vừa vặn đem khu bình dân cùng Văn Minh Khu chia làm hai. Duy Nhược Hề đứng ở cửa nhà nhìn tòa cao ốc bằng bạc kia, dòm hoài mà không thấy đỉnh, có thể thấy được cái đó có bao nhiêu cao.

Leo lên một toa xe, vài phút sau đã đến ‘Đa Cư Quán’ mới sáng sớm mà ta nói khách đông kinh khủng. Đúng là nhân duyên buôn bán thật tốt.

“Ai nha, Tiểu Hề, cuối cùng em cũng tới.” Đứng ở cửa ‘Đa Cư Quán’ Lí Đa Hải vừa nhìn thấy Duy Nhược Hề liền tiến lên đón.

“Nếu không thấy em chắc anh điên mất, phòng bếp hiện tại chỉ còn vài rỗ rau dưa, em mà không tới kịp chắc anh chỉ có nước đuổi khách.”

“Nga, chúng ta đi đến phòng giữ tươi đi, lần này nhiều đồ ăn hơn hôm qua, chắc cũng đủ được một khoản thời gian.”

“Được”

Duy Nhược Hề theo sau Lí Đa Hải đến phòng giữ tươi của ‘Đa Cư Quán’, phòng bảo quản thức ăn này rất lớn, đại khái khoản 100 mét vuông. Duy Nhược Hề vung tay nhỏ bé lên, một đống rau dưa xanh tốt liền xuất hiện trước mặt Lí Đa Hải.

“Anh Đa Hải, em thấy nhiêu đây có thể sử dụng khoản vài ngày, nếu không đủ anh cứ gọi cho em, em sẽ đưa đồ ăn lại.”

“Được rồi, Tiểu Hề, em lưu lại thông tin liên lạc của anh đi,rồi cho anh vào danh sách bạn thân, đến lúc đồ ăn hết anh sẽ gọi cho em.”

“Dạ được” Duy Nhược Hề thấy di động hiện tại thật thần kỳ, không cần dãy số, chỉ cần nói rõ tên người, vân tay, chức vụ thì có thể liên lạc được. Nếu lưu thông tin vào danh sách bạn thân thì điện thoại sẽ thông minh, cho thông một cách nhanh chóng.

Điện thoại thời này là dùng trí năng điều khiển. Nó rất nhỏ gọn, màn hình liên lạc cho thấy hình ảnh của nhau sẽ tự động hiện trước mặt bạn.

“Tiểu Hề, đây là hạt giống anh tìm được.” Lí Đa Hải nói xong đem ra một bọc nhỏ, một bọc lớn hạt giống, đại khái có khoản hơn 20 loại. “Còn nữa, Tiểu Hề, em đem thông tin tại ngân hàng cho anh, để mỗi ngày kế toán kết sổ xong, anh sẽ lập tức đem tiền chuyển cho em.”

“567234299312115868” Duy Nhược Hề đọc ra một chuỗi số, đừng hỏi sao mà số tài khoản dài như vậy liền có thể đọc ra ngay. Vì hiện tại, số tài khoản có thể chứng minh thân phận bạn. Nó cùng với số chứng minh chính là một. Hiện tại không có nhiều ngân hàng như ngày xưa, chỉ có một cái Tinh Tế ngân hàng, có chi nhánh khắp nơi trên địa cầu.

“Tốt, anh nhớ kỹ rồi.”

“ Anh Đa Hải, vậy em đi trước nha.”

“Tiểu Hề, ăn một miếng điểm tâm rồi hãy đi.”

“Không cần đâu anh Đa Hải, hồi sáng trước khi ra khỏi nhà em đã ăn rồi.”

“Được rồi, em đi đường cẩn thận nha.”

“Dạ”

“Ra đến cửa ‘Đa Cư Quán’ thấy mặt trời có chút chói mắt. Duy Nhược Hề không hiểu được, rõ ràng đây là nắng sớm, theo lý thuyết, phải nhìn thấy ánh sáng dịu nhẹ sao lại thấy chói mắt thế này, không khí vẫn là sao ấy. Không thể giải thích được.

Duy Nhược Hề đang đứng ngốc ở cửa ‘Đa Cư Quán’ dường như nàng không có chổ để đi. Mỗi ngày cứ ngây ngốc ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, muốn đi ra ngoài dạo nhưng chỉ có một mình rất nhàm chán. Hơn nữa ngày hôm qua đã phát sinh sự kiện quái vật kia. Nàng cũng không còn tâm tình đi dạo.

Duy Nhược Hề trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nhân duyên của nguyên chủ thân thể này cũng thật kém, bị thương một khoản thời gian dài như vậy, thế nhưng một người bạn đi thăm cũng không có, không biết có bạn bè nào không hay là do không ai biết nàng bị thương. Phỏng chừng khả năng đầu cao hơn.

“Này, không Phải Duy Nhược Hề sao?” Một âm nữ bén nhọn vang lên bên tai Nhược Hề.
Bình Luận (0)
Comment