Mặc Trạc

Chương 34

“Ba, Tiểu Mẫn không phải ý tứ này. Tụi con chỉ muốn hỏi một chút nguyên nhân Tiểu Hề bị phỏng thôi.” Duy Lương Thành thay vợ mình giải thích, “Tiểu Hề bình thường rất ngoan, không có khả năng con bé đi phá phách.”

“Hừ, chính nó tự ý lấy nước pha sữa choTiểu Hạo uống, mới bị phỏng như vậy.” Duy Mạnh Hạnh không còn đường chối cãi nữa mới nói ra nguyên nhân Tiểu Hề bị phỏng, nhưng mà ông ta không nói ra nguyên nhân có quan hệ đến Duy Lam Anh , dù sao cũng là con gái mình.

“Ba, Tiểu Hề mới 3 tuổi, sao ba không giúp nó pha sữa cho Tiểu Hạo, ba , ba...ai.” Duy Lương Thành vừa nghe Tiểu Hề pha sữa cho Tiểu Hạo mới bị phỏng, không khỏi trách cứ cha mình.

“Ta thì làm sao? Còn không phải do hai vợ chồng các người bắt một lão già như ta chiếu cố hai đứa trẻ, ta làm sao mà trông nổi.” Duy Mạnh Hạnh có chút thẹn quá hóa giận.

“Quên đi, Lương Thành đừng nói nữa, chỉ trách em, tại em muốn đi làm mới không chăm sóc tốt bọn nhỏ, để cho Tiểu Hề đến nông nổi này. Chỉ thương cho Tiểu Hề đứa nhỏ ngoan như vậy. Ô..ô...”Tề Tiểu Mẫn vừa nói vừa lau nước mắt. Con cái là khúc ruột trong lòng cha mẹ, hiện tại thấy con mình như thế trong lòng Tề Tiểu Mẫn không biết có bao nhiêu đau xót.

“Ba, cám ơn ba đã đưa Tiểu Hề đến bệnh viện, ba về trước nghỉ ngơi đi.” Tề Tiểu Mẫn thanh âm có chút lạnh lùng, quay đầu lại nói với chồng mình: “Lương Thành, anh về nhà trước nhìn xem Tiểu Hạo thế nào rồi. Để nó một mình ở nhà em rất lo lắng, Tiểu Hề ở trong này có em chăm sóc là được rồi.”

Duy Lương Thành đau lòng nhìn vợ và con gái gật đầu nói: “Đươc rồi, anh cùng ba về trước, em ở lại cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi.”

Nhìn Duy Mạnh Hạnh cùng Duy Lương Thành đi ra phòng bệnh, Tề Tiểu Mẫn hít mạnh một hơi. Bởi vì công tác nên cô bỏ bê Tiểu Hề, hiện tại công việc vừa ổn định Tiểu Hề phải nằm viện, cô không biết phải làm thế nào chỉ có buông tha công việc chăm sóc tốt cho Tiểu Hề. Thấy con gái nằm trên giường bệnh Tề Tiểu Mẫn cảm thấy cô làm mẹ thật thất bại.

Cầm bàn tay nhỏ bé của con trong lòng Tề Tiểu Mẫn vô cùng tự trách, “Tiểu Hề, mẹ thực xin lỗi con, cũng đều tại mẹ không tốt mới làm cho con phải nằm ở đây. Thực xin lỗi....”

Duy Nhược Hề đứng trong phòng bếp nghe Duy mẹ kể lại chuyện trước kia, trong đầu lại có cảm giác các hình ảnh chợt lóe qua. Ông nội thẹn quá thành giận, bác mắt lạnh nhìn xem, ba mẹ lo lắng cầm tay nàng trên giường bệnh. Đối với chuyện xảy ra lúc 3 tuổi tự nhiên hết thảy đều rõ ràng.

Bên tai Huy Nhược Hề vang lên giọng nói của mẹ, từng lời từng lời cứ mơ mơ hồ hồ truyền đến, trong đầu càng ngày càng nhiều hình ảnh hiện lên.

Duy Nhược Hề được 4 tuổi, Duy mẹ lo lắng chuyện phỏng lần trước lại một lần nữa phát sinh, nên dùng tiền lương của chính mình tìm tới một bảo mẫu để chiếu cố Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo.

Bảo mẫu được mời tới là một bác khoản 50 tuổi tính tình trung thực hiền lành, họ Lan. Bình thường, Duy ba cùng Duy mẹ đều gọi bà là dì Lan, Tiểu Hề thì chỉ gọi là bà.

“Tiểu Hề, con nhìn Tiểu Hạo giúp bà một chút. Bà làm thức ăn cho tụi con ăn. Đừng cho Tiểu Hạo đi nhanh quá.” Bà Lan rất thích chị em hai đứa trẻ này.

Tiểu Hạo vừa học đi không được bao lâu nhưng cả ngày không cho ai ôm, luôn ở trên mặt đất nghiên qua ngả lại tự mình đi. Mà Tiểu Hề lúc nào cũng thật cẩn thận đi theo bên cạnh em trai, không cho em mình bị ngã.

“Dạ, con sẽ xem chừng Tiểu Hạo, bà cứ đi đi ạ.” Duy Nhược Hề nhu thuận đáp.

Nhìn bóng dáng của bà biến mất ở góc, Duy Nhược Hề mới thật cẩn thận dắt tay Tiểu Hạo, sợ hắn sơ suất té ngã.

Duy Nhược Hề nắm Tiểu Hạo chậm rãi hướng phía trước đi tới, chỉ lo nhìn đường dưới chân, không có nhìn đến phía trước, rồi đột nhiên đụng vào một cái gì đó cứng rắn. Duy Nhược Hề ngẩng đầu, lại phát hiện ra vẻ mặt xanh mét của Duy Lam Anh đang đứng trước mặt của nàng.

Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy cả người run lên, càng thêm nắm chặt tay Tiểu Hạo.

“Chị, đau đau.” Tiểu Hạo mới 2 tuổi có chút không hiểu rõ vì sao chị lại nắm tay bé mạnh như vậy.

Duy Nhược Hề nghe được tiếng Tiểu Hạo kêu lên đau đớn, mới nhanh nhanh giảm bớt lực cầm tay của Tiểu Hạo,“Bác, bác, thực xin lỗi, con, con không phải cố ý đụng vào người của bác.” Duy Nhược Hề càng ngày càng sợ bác mình, lần trước sau sự kiện nước sôi, bé sẽ tận lực lựa chọn tránh đi bác mình, hôm nay, bé cũng là thấy bác đã ra khỏi cửa mới dám dẫn Tiểu Hạo ra đại sảnh đùa giỡn, không nghĩ tới bác lại trở về nhanh như vậy, hơn nữa bé còn đụng trúng bác.

“Hừ” Duy Lam Anh hừ lạnh một tiếng,“ tay chân lóng ngóng như mày sao không nhanh chết đi.”

“Bác, cho con xin lỗi.” Thanh âm của Duy Nhược Hề đã muốn mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng chỉ là thanh âm quá nhỏ không rõ ràng. Bé không hiểu bác là người thân sao lại chán ghét bé như vậy.

“Hừ, tránh ra.” Duy Lam Anh một cước đá đến trên người Duy Nhược Hề, Duy Nhược Hề không đứng vững, té lăn trên đất, bàn tay cũng bị cứa rách da, toát ra một tia tơ máu.

Duy Nhược Hề bậm chặt môi, không dám khóc thành tiếng, trên tay cũng cảm thấy vô cùng đau rát.

Duy Lam Anh trước khi rời đi còn hung hăng nhìn qua Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo.

Tiểu Hạo ngơ ngác nhìn cái người xấu kia đi xa, bé thấy người đó đánh chị, trong ánh mắt trong suốt lộ ra mê mang đang dần dần bị hơi nước làm mờ đi.

Khi bà Lan quay lại thấy Duy Nhược Hề mặt đầy nước mắt ngồi dưới đất còn Duy Hạo cũng sụt suỵt khóc theo.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy con?” bà Lan vội vàng đỡ Nhược Hề từ dưới đất đứng lên.

“Bà ơi, ô ô, đau quá.”

“Sao vậy con? Bà mới đi vào có một chút nào sao mà ngã đến thế này a. Không có việc gì, đừng khóc, bà bôi thuốc cho con nhé.”

Duy Hạo bên cạnh đột nhiên kéo góc áo bà Lan, “Bà...bá.” Duy Hạo mới 2 tuổi phát âm có chút không chuẩn.

“Bác ..bác ...đá chị.” Tiểu Hạo đứt quãng đem chuyện tình kể ra, “Thật hư...”

Bà Lan nhíu mày, bà biết cô con gái lớn nhà này không thích Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo, cho nên vẫn luôn tránh không cho hai đứa xuất hiện trước mặt nàng. Không nghĩ tới mới vừa rời khỏi một chút liền xảy ra chuyện.

“Tiểu Hề. Đi, bà dẫn con đi bôi thuốc.” Bà Lan một tay dẫn Tiểu Hề đang khóc một tay ôm Tiểu Hạo. Bà Lan cũng không biết có nên nói chuyện này cho khách hàng của bà là Tề Tiểu Mẫn nghe không. Nghĩ nghĩ vẫn là nên thôi đi, dù sao cũng là chuyện tình của nhà người ta. Bà là một người ngoài xen vào không tốt lắm, chỉ cố gắng về sau để ý tụi nhỏ nhiều một chút.

Buổi tối, Tề Tiểu Mẫn về nhà liền nhìn thấy con trai cùng con gái không vui ngồi ở trong phòng.

“Tiểu Hề, Tiểu Hạo, mẹ đã trở lại.” Tề Tiểu Mẫn một phen ôm lấy Duy Hạo, lại một tay nắm tay Duy Nhược Hề.
Bình Luận (0)
Comment