Mặc Trạc

Chương 82

“Diễm, ngày hôm qua con liên hệ với ba nói là đã tìm đủ lỏa thạch là sao?” ở trong thư phòng Mặc Tứ mang vẻ mặt kích động nhìn con trai Mặc Diễm của mình. Tối hôm qua Mặc Diễm gọi cho ông nói hôm nay sẽ dẫn vài người đến ở Mặc gia trong một thời gian hơn nữa cậu đã tìm đủ lỏa thạch cho ông, làm hại Mặc Tứ cả đêm không thể ngủ. Có thể đem bộ thể thuật kia tu luyện viên mãn chính là giấc mộng cả đời của Mặc Tứ.

“Dạ, có đến mấy ngàn viên lỏa thạch.” Mặc Diễm nói xong liền lấy toàn bộ lỏa thạch từ trong nhẫn không gian ra bên ngoài.

Toàn bộ thư phòng liền chật chội vì đống lỏa thạch kia.

“Này......” Mặc Tứ kinh ngạc nhìn một số lượng khổng lồ lỏa thạch trên, giống như giấc mơ không thực. Mặc Tứ từ rất lâu trước kia đã chết tâm về việc hoàn thành viên mãn bộ thể thuật, thậm chí ông còn nghĩ rằng mình có thể chết, thật không ngờ khi ông đã hoàn toàn buông tha thì con trai ông có thể đem thật nhiều lỏa thạch như thế trở về. Nhìn hai đống lỏa thạch khổng lồ kia Mặc Tứ dường như không thể tin đây là sự thật.

Bởi vì hiện tại lỏa thạch càng ngày càng ít, giá cả cũng ngày càng sang quý hơn. Ngoài ra bát đại gia tộc sẽ không có khả năng cho Mặc gia có cơ hội thu mua lỏa thạch. Dù sao sự tồn tại của Mặc gia đối với bát đại gia tộc chính là một sự uy hiếp rất lớn.

Bát đại gia tộc sẽ không cho một lượng lớn lỏa thạch như thế xuất hiện trên thị trường. Cho nên Mặc Tứ rất tò mò không biết con trai ông tìm được đống lỏa thạch này từ đâu?

“Diễm, con tìm ra lượng lớn lỏa thạch này từ nơi nào?” Mấy ngàn lỏa thạch không phải là số lượng nhỏ. Hai đống này nếu tính ra là khoản vài tỷ tinh cầu, Mặc Diễm sẽ không có khả năng có đủ tiền để mua về, mà Mặc Diễm cũng không có lấy tiền của gia tộc ra. Chính vì vậy Mặc Tứ càng thêm tò mò lỏa thạch này từ đâu mà đến.

“Ba, lỏa thạch này chính là một người bạn tặng cho con. Nhưng mà người đó không muốn tiết lộ danh tính ra bên ngoài, cho nên con không thể nói cho ba biết người đó là ai?” Mặc Diễm không muốn đem chuyện của Duy Nhược Hề nói ra vì chưa có sự đồng ý của cô, mặc dù người nghe là người nhà của anh.

Mặc Tứ rất hiểu cá tính của con trai mình, ông biết Mặc Diễm sẽ không nói ra cho dù ông có hỏi thêm, chỉ biết đó là bạn của con trai ông. Ông không biết người bạn của con trai mình thần thông quảng đại đến cỡ nào mà có thể đưa con mình số lượng lỏa thạch nhiều như vậy. Trừ bỏ bát đại gia tộc không biết là ai lại có tài lực kinh người đến vậy. Bát đại gia tộc sẽ không có khả năng đưa nhiều lỏa thạch như thế cho ông được.

“Được, vậy con thay ba cám ơn người bạn kia của con nhé.” Mặc Tứ cũng không cưỡng cầu. Một khi con trai ông không muốn nói thì sẽ không thể ép buộc được.

Mặc Tứ cũng là thiệt tình cảm tạ người bạn kia của Mặc Diễm, có bao nhiêu đó lỏa thạch thì hết thảy khó khăn của Mặc gia sẽ được giải quyết dễ dàng. Chính là nếu Mặc Tứ biết bao nhiêu đó lỏa thạch chính là cô gái đang ở nhà của ông cấp thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Thư phòng Viêm gia.

“Bân nhi, tình huống thu mua lỏa thạch hiện tại của Mặc gia thế nào?” trong thư phòng của Viêm gia Viêm Kình Thương đang hỏi con trai mình.

“Hai tháng gần đây Mặc gia mua chỉ được mấy cái lỏa thạch, chỉ cần Mặc gia đến chỗ nào thu mua con sẽ cho người đến chỗ đó ngăn cản. Phỏng chừng hắn mua không tới 10 khối.” Viêm Bân nhìn cha của mình không biết vì sao mà cha của hắn lại e ngại một Mặc gia nho nhỏ như thế. Từ lúc Mặc gia bắt đầu thu mua lỏa thạch thì cha của hắn bảo hắn cho người cản trở.

Viêm Kình Thương là một người có gương mặt rất nghiêm túc không có nét nào giống với Viêm Bân, nhưng mà Viêm Kình Thương đối với con trai mình thì rất hiền lành, ý cười liên tục.

“Được, như vậy rất tốt, ba không muốn Mặc Tứ có cơ hội xoay người.” Viêm Kình Thương cười nhìn Viêm Bân tiếp tục nói:” Con chắc rất ngạc nhiên không biết tại sao mà vì một Mặc gia không có danh tiếng gì mà ba phải thận trọng?”

“Đúng vậy, ba. Con không biết vì sao một Mặc gia nho nhỏ như vậy mà lại làm cho ba khẩn trương đến thế.”

Viêm Kình Thương đứng dậy đi đến cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn ra các kiến trúc xa xa kia giống như đang hồi tưởng cái gì.

“Mặc gia xác thực không có thế lực gì nhưng mà Mặc gia có đủ thực lực.” Viêm Kình Thương gõ gõ lên cửa sổ kính dường như không có nguyện ý nhớ đến chuyện trước kia.

“30 năm trước có đến cửu đại gia tộc, gia tộc còn lại chính là Lâm gia. Nhưng mà chỉ trong một đêm toàn bộ Lâm gia hoàn toàn diệt vong, tổng cộng 386 nhân khẩu đều chết. Không một ai còn sống sót.” Nghĩ đến chuyện cũ Viêm Kình Thương có chút không rét mà run, sự kiện kia ngay cả lãnh đạo địa cầu cũng không nói tiếng nào.

Viêm Bân nghe xong không biết nói gì, cửu đại gia tộc sao? Trước kia hắn từng nghe có đến 9 gia tộc nhưng vì nguyên nhân gì mà chỉ trong 1 đêm toàn bộ gia tộc bị diệt vong?

“Chuyện 30 năm trước con còn chưa sinh ra nên sẽ không biết. Khi đó Mặc Tứ mới 16 tuổi, Mặc Tứ còn có một người chị tên là Mặc Tĩnh Vũ. Mặc qua có một quyển thể thuật phi thường lợi hại, khi đó Mặc Tứ mới luyện đến bậc 5 đã vô cùng lợi hại rồi. Chính vì thế mà bộ thể thuật này mới bị 9 đại gia tộc biết. Không nghĩ đến Lâm gia lại động lòng tham.”

Viêm Kình Thương nói đến đây thì dừng một chút, khi đó thật ra 9 đại gia tộc đều có lòng muốn được bộ thể thuật kia, chẳng qua Lâm gia ra tay trước mà thôi. Viêm Kình Thương thở dài một hơi lại tiếp tục nói:” Lâm gia vì muốn bộ thể thuật kia mà giết cha mẹ Mặc Tứ sau đó lại đem chị của Mặc Tứ là Mặc Tĩnh Vũ cưỡng gian đến chết. Nhưng mà vẫn không tìm được quyển bí tịch kia. Ngày hôm sau toàn bộ Lâm gia tất cả 386 nhân khẩu mặc kệ là người già hay trẻ nhỏ toàn bộ bị giết chết, không sót một người.”

“Là Mặc Tứ giết sao?” Viêm Bân kinh ngạc không thôi, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết có chuyện như vậy. Muốn trách chỉ trách Lâm gia quá mức tham lam tàn bạo.

“Là Mặc Tứ giết nhưng chính phủ không có chứng cớ và cũng có chút kiên kỵ Mặc Tứ cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt quên chuyện đó đi.” Đối với chính phủ mà nói lưu lại một cao thủ như thế thì đối với lưu lại một đại gia tộc có ý nghĩa hơn.

“Nhưng mà ba à chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta vì sao chúng ta phải cản trở Mặc gia thu mua lỏa thạch.” Việc này Viêm Bân vẫn như cũ không rõ, hơn nữa, Viêm Bân cũng cho rằng là Lâm gia sai, muốn đi cướp đoạt của người khác mới bị giết.

“Bộ thể thuật kia cần lỏa thạch mới có thể tu luyện viên mãn, nếu không có năng lượng cùng dược lực của lỏa thạch thì Mặc Tứ chỉ có kết cục chết do kinh mạch toàn bộ đứt hết. Nếu hắn không chết thì khi hắn tu luyện hoàn thành bộ thể thuật kia thì ai biết có giận chó đánh mèo hại đến trên đầu chúng ta không.”

Viêm Bân trầm mặc không nói. Hắn cảm thấy chính cha mình làm như vậy tựa hồ là không đúng.

Viêm Kình Thương xoay người nhìn về phía Viêm Bân,ông biết con trai mình không đồng ý với ông, “Bân nhi, con cảm thấy ta làm vậy là sai sao?”

Viêm Bân trầm mặc, Viêm Kình Thương tiếp tục nói:“Bân Nhi, chúng ta phải sống vì gia tộc. Bất cứ ai trong bát đại gia tộc cũng không muốn Mặc Tứ đem bộ thể thuật kia luyện thành. Một khi hắn luyện thành sẽ vô cùng cường đại.Vạn nhất hắn có ý đồ gì với một trong bát đại gia tộc thì bát đại gia tộc hợp lực lại cũng không tiêu diệt được hắn ta, mà lúc đó chúng ta chỉ có thể chờ bị người đánh. Cho nên bát đại gia tộc mới cản trở hắn luyện thành bộ thể thuật kia.”

Viêm Bân nghe xong không cho là đúng, rõ ràng là lỗi của Lâm gia thì liên quan gì đến gia tộc của hắn.

“Đúng rồi, Bân nhi, ta nghe mẹ của con nói con tìm cái cô Duy Nhược Hề gì đó đã hơn một năm?” Viêm Kình Thường nghe bà xã Trầm Uyển Tâm nói là con trai thích cô gái kia. Nhưng mà chỉ là một cô gái bình thường.

“Dạ phải, một năm rưỡi trước kia không biết tại sao mà cô ấy đột nhiên mất tích.” Viêm Bân nghĩ đến Duy Nhược Hề sẽ cảm thấy hắn thật sự đáng chết, Duy Nhược Hề thích hắn 7 năm mà hắn không thèm nhìn cô một cái, giờ cô đi rồi hắn lại phát hiện mình thật thích cô.

“Không cần tìm nữa, nếu một năm rưỡi mà không tìm ra khẳng định là cô ấy đã chết, hiện tại địa cầu có rất nhiều quái vật chạy loạn. Cô gái kia chắc đã vào miệng một con quái nào rồi.” Viêm Kình Thương nhìn con trai mình một cái.

“Cho dù cô gái kia không có việc gì thì con cũng không có khả năng cùng cô ấy một chỗ. Bạch gia đại tiểu thư cũng rất được, con tìm thời gian thích hợp thì đính hôn đi.” Bát đại gia tộc muốn thế lực càng ngày càng lớn thì biện pháp tốt nhất là liên hôn với các gia tộc có thế lực cùng thực lực. Cho nên Viêm Kình Thương tuyệt đối không cho phép con trai mình cưới một người bình thường.

Nếu Viêm Kình Thương biết được thực lực cùng bí mật của Duy Nhược Hề khẳng định sẽ vì ý nghĩ của mình mà hối hận muốn chết.

Viêm Bân lạnh lùng nhìn cha của mình một cái, vẻ mặt ôn nhuận không có chút biểu tình, “Ba, con tuyệt đối sẽ không cùng Bạch gia liên hôn, sẽ không cùng Bạch Linh Nhi kia một chỗ. Con thích Duy Nhược Hề, cho nên nếu ba có ý định muốn con vì gia tộc mà đám cưới thì quên ý định đó đi.”

Viêm Kình Thương nhìn con trai có chút ngoài ý muốn, đại khái đây là lần đầu tiên con trai phản bác ý kiến của ông đi. Không nghĩ đến cô gái tên Duy Nhược Hề kia lại có sức ảnh hưởng kinh người như vậy tới con trai ông.

“Mặc kệ con có đồng ý hay không thì với thân phận của con không có khả năng cưới một người phụ nữ bình thường. Ba khuyên con sớm chặt đứt ý niệm trong đầu đi.”

“Con tuyệt đối sẽ không buông tha.” Viêm Bân lại lạnh băng nhìn cha hắn, trong ánh mắt chứa đầy bất mãn cùng quật cường. “ Ba, nếu cô ấy có tinh thần lực cao hơn cấp 20 thì ba có chấp nhận cô ấy hay không?”

Viêm Kình Thương sửng sốt,“ tinh thần lực cao hơn cấp 20 sao?” có chút không thể tin được, nếu có người có tinh thần lực vượt cấp 20 thì đã sớm bị chính phủ dùng một số tiền cực lớn thu nhận, căn bản không để cho bát đại gia tộc có cơ hội.

“Ba, nếu đó là chuyện thật sự thì ba có đồng ý hay không?” Viêm Bân vẫn cố chấp hỏi.

“Đương nhiên nguyện ý!” Viêm Kình Thương hồi đáp. Tương đương với thế lực thì thực lực cũng vô cùng trọng yếu. Nếu cô gái kia có tinh thần lực cao hơn cấp 20 thì làm con dâu Viêm gia cũng không có vấn đề gì. Với tinh thần lực cao như thế thì với Viêm gia sẽ có giúp ích rất nhiều.

“Tinh thần lực cô ấy vượt cấp 20 thật sao?”

Viêm Bân gật gật đầu, hắn tin tưởng máy móc sẽ không tính sai đi.

Viêm Kình Thương nhìn bên ngoài cửa sổ, tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Bình Luận (0)
Comment