Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố

Chương 52

– Cố Quân Tu. Tu của Đế Tu.

– Tên này từng viết ở trên giấy khai sinh của ta, viết ở Cố gia gia phổ. Cuối cùng bị xóa đi.

– Đối với Cố gia mà nói, ta là con rơi.

Hắn vẫn chưa nhắc tới chuyện xưa, thời điểm nói chuyện, khẩu khí nhẹ giống như người qua đường.

Dĩ Mạch nhìn khuôn mặt hắn cùng với Cố Quân Thanh có vài phần giống nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Những người như hắn không nên thông cảm. Hắn đã đứng đủ cao, lại thủy chung cô đơn như vậy.

Vì thế, một đường Thẩm mặc.

Thời điểm xe đứng ở cửa vào Bất Lạc Viêm Dương, nàng rốt cục nhịn không được hỏi:“Ở [Càn Khôn] , ngươi là vì thắng hắn mới đến cướp cô dâu sao?”

Hắn cũng không trả lời, lặng im nhìn nàng.

Dĩ Mạch luôn luôn có một loại ảo giác, cặp mắt kia giống như biển sâu yên tĩnh, khi tầm mắt tương giao, nàng phảng phất lún sâu.

Nàng xuống xe, nhìn hắn rời đi.

Di động vang lên không ngừng. Tô Viễn Ca thấy màn hình hiện lên số của “Tuyên Tình”, nhíu mày tiếp nghe.

Tuyên Tình chất vấn: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Trước đây cự tuyệt điện thoại của ta, hôm nay lại cầu ta giúp ngươi……”

“Tuyên tiểu thư, ngươi lầm.” Hắn cười tà mị, “Ta chưa bao giờ mở miệng ‘Cầu’ ngươi, ngươi dựa theo yêu cầu của ta xuống lầu là hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, ta không bắt buộc ngươi cái gì. Về chỗ tốt khi ngươi giúp ta giải vây, trong lòng ngươi hẳn rất rõ ràng. Vừa vặn giúp ngươi thành người nổi tiếng.”

“Tô Viễn Ca!” Nữ sinh tiếng nói sắc nhọn. “Nữ nhân ngồi trong xe của ngươi rốt cuộc là ai?!”

“Ngươi không cần biết.” Hắn cứ như vậy treo điện thoại.

Trong lòng phiền muộn khó hiểu.

Tay quay ngược lái trở lại, không phải về nhà.

Trong một ngõ ngỏ cũ kỹ ở nội thành.

Một căn nhà xây bằng gạch xám.

Chân bước đi lên, cầu thang bằng gỗ lung lay phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Hắn không dừng bước, lập tức đi đến lầu 5, từ trong túi tiền lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ra cửa sắt màu đỏ đã hoen gỉ.

Căn phòng nhỏ hẹp không một bóng người.

Đóng cửa lại, cũng không bật đèn.

Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa màu bạc chiếu vào trong phòng.

Sô pha cũ, bàn gỗ, bàn trà nhỏ, kệ sách nhỏ đứng một góc chất đầy sách.

Chén tráng men, giấy dán tường, còn có một bức tường treo đầy giấy khen.

Hắn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu.

Đối diện với ảnh chụp đen trắng treo trên mặt tường.

Trong ảnh là một nữ tử trung niên thực gầy, nụ cười ôn hòa. Trên gương mặt cùng hắn có rất nhiều tương tự.

“Thật lâu không trở lại.” Hắn cụp mắt, nói nhỏ. “Vốn ta nghĩ mang nàng tới nơi này, chỉ tiếc……”

Hắn cười. Mà nụ cười kia biến mất ở trong bóng tối, tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt.

“Con hình như cũng giống như mẹ. Người mẹ yêu thực sự vĩnh viễn không yêu mẹ . Mà con, là con của mẹ, yêu một người căn bản không nên yêu. Này có tính trăm sông đổ về một biển không?”

Nhớ đến câu hỏi của nàng khi đó.

– Ngươi là vì thắng hắn mới đến cướp cô dâu sao?

Hắn nhắm mắt lại, ngẩng mặt. Tựa vào sô pha, không biết là thức hay ngủ.

Ký ức hỗn loạn như mưa xuân, từng giọt tí tách làm rung động.

Nam hài kia vừa cười vừa đem bánh ngọt mới trộm từ phòng bếp đặt ở bàn tay nhỏ bé của hắn.

– Viễn Ca, kêu ca ca. Ca so với ngươi lớn hơn vài ngày nha.

Nam hài kia khi còn bé đã đem chính mình bào vệ ở sau lưng, quát đến khàn cả giọng.

– Hắn là đệ đệ của ta!

Trong đôi mắt đen láy của hài tử hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, vẻ mặt không biết làm sao.

– Tu? Ngươi…… Thật là đệ đệ của ta?

……

Ký ức cuối cùng là khi hắn đi theo mẫu thân rời khỏi Cố gia, quay đầu liếc mắt một cái. Nam hài nho nhỏ đứng ở bên cửa sổ lầu hai. Dõi mắt trông xuống, cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau. Hắn theo mẫu thân từng bước rời đi, không quay đầu lại nữa.

Ký ức ầm ầm sụp đổ, tan thành mảnh nhỏ.

Những mảnh ký ức thời thơ ấu kia, bị đại hỏa đốt cháy hầu như không còn, một mảnh đất khô cằn.

Nếu không có ta thì tốt rồi.

Hắn từng có ý nghĩ như vậy. Thời điểm Cố Tĩnh Hàn hướng về phía Tô Ngưng hô to “Ngươi là hung thủ”, hai tay hắn lạnh như băng, đứng thẳng bất động ở trong góc, trong óc không ngừng hiện ra phủ định “Đây là giả, gạt người ”.

Nếu không có ta.

Như vậy mẫu thân Cố Quân Thanh có phải hay không sẽ không chết?

Khi hắn hỏi Tô Ngưng như vậy, nữ tử luôn luôn kiên cường kia ngồi xuống ôm hắn, không ngừng rơi lệ.

Thực xin lỗi, Viễn Ca. Nàng khóc nói, một lần, lại một lần.

Nếu con là con Cố tiên sinh, vì sao ca ca họ Cố, mà con họ Tô?

Bởi vì con đã bị vứt bỏ sao?

Hắn tự giam mình trong phòng riêng, khóc mệt mỏi, ngủ.

Lại bị tiếng nói chuyện của hai người làm bừng tỉnh.

Hắn theo khe hở trên cửa nhìn lại. Là Tô Ngưng cùng Cố Cửu Thành.

“Cố tiên sinh, nếu sự tình đã để cho bọn nhỏ biết, mà ngài vĩnh viễn cũng không có khả năng cấp Viễn Ca một thân phận, tôi sẽ dẫn nó đi.” Sắc mặt mẹ có chút tái nhợt, ánh mắt ửng đỏ.

Thẩm mặc một lát. Cố Cửu Thành rốt cục mở miệng. “Tôi sẽ trả tiền phí sinh hoạt cho hai người, cũng sẽ an bài cho hai mẹ con cuộc sống tốt.”

“Tiền tôi sẽ nhận, nhưng là của ngài an bài, chúng tôi không cần.” Tô Ngưng ngẩng đầu, thân hình gày gò đứng thẳng. “Tôi nên cảm tạ ngài, bởi vì trong thời điểm tôi bất lực nhất ngài đã giúp tôi. Số tiền giúp ngài sinh con đã giúp cha tôi phẫu thuật đổi thận thành công. Tuy ông cuối cùng vẫn không thế tiếp tục sống, nhưng thân là nữ nhi, tôi phải cố hết sức làm tròn hiếu đạo.” Mẹ dùng hết toàn lực mỉm cười, lại vẫn không thể ức chế lệ nóng chảy xuống khóe mắt.“Tôi còn muốn cám ơn ngài đã ngầm cho tôi ở lại Cố gia nhiều năm như vậy, hơn nữa cũng cho Viễn Ca điều kiện học tập và cuộc sống giống như Quân Thanh bọn họ. Nay hai vị lão nhân đã mất, hứa hẹn chiếu cố ba đứa nhỏ của tôi với bọn họ cũng nên ngưng hẳn. Về phần tôi đi thế nào, đi làm cái gì, ngài cũng không cần biết.”

Theo thị giác của hắn nhìn lại, bóng dáng Cố Cửu Thành giống như một thân cây, im lặng đứng tại chỗ, lại có vẻ vô cùng thê lương. Tiếng nói Thẩm thấp của ông mang theo một tia hỗn loạn rất nhỏ. “Tĩnh Hàn cùng Quân Thanh tám năm hưởng thụ tình thương của mẹ, là em cho bọn chúng, có lẽ em nên ở……”

“Cố tiên sinh.” Mẹ chen ngang, “Tôi đến Cố gia, chiếu cố bọn nhỏ bất quá là vì tiền. Cũng giống như lúc tôi ngủ với ngài. Hiện tại ngài đã hứa hẹn sẽ cho tôi một phần, tôi tin tưởng ngài nhất định sẽ rất rộng rãi. Như vậy, giao dịch của chúng ta hoàn thành.”

“Tô Ngưng, em cần gì tự hạ thấp chính mình, trong lòng tôi hiểu rất rõ em là loại người gì, bằng không tôi cũng không……” Nói đến đây, ông giống như một cây cổ thụ bị chặt đứt, không biết đếm được bao nhiêu vòng tròn.

“Như vậy thì sao, ngài cần gì phải giữ lại?” Mẹ cười nghẹn ngào, “Nửa câu sau ngài muốn nói là gì? Là ‘Bằng không tôi cũng không để cho em ở Cố gia nhiều năm như vậy’ hay là ‘Bằng không tôi cũng không yên tâm đem đứa nhỏ giao cho em chiếu cố’, hoặc là, ‘Bằng không tôi cũng sẽ không yêu em?”

Tô Viễn Ca không nhìn thấy biểu tình của Cố Cửu Thành, chỉ nhìn thấy thân hình của ông hơi hơi rung động một chút.

“Cố tiên sinh, trong căn nhà này treo đầy ảnh chụp Đỗ Mĩ Gia, đến tột cùng là nhớ nàng, hay là một lần nữa nhắc nhở chính mình, kia mới là người ngài nên yêu?” Tô Ngưng lấy mu bàn tay quệt nước mắt chảy xuống, khụt khịt cái mũi,“Tôi đã sai khi đáp ứng cố lão tiên sinh chuyển đến nơi này. Mà tôi đã đúng, tôi đã không mắc thêm sai lầm khi nghe theo Cố lão gia kết hôn với ngài. Tuy rằng, tôi yêu ngài. Nhưng ngài vĩnh viễn sẽ không thuộc về tôi. Cho nên, trước khi mọi việc chưa trở nên tồi tệ hơn, tôi phải đi.”

Trước khi mẹ rời đi, thẳng thắn hết thảy.

Mà ông, thủy chung không mở miệng giữ lại.

Lần đối đoạn cuối cùng này, giống như một miệng vết thương sâu hoắm, đã ngăn cách hai người, chảy xuống thành sông.

Trước khi mẹ đi đã âm thầm dặn quản gia, để cho hắn nói cho hai hài tử kia, mẹ là một nữ nhân tham tài vô sỉ, bị phụ thân bọn họ đuổi khỏi gia môn. Như vậy Cố Tĩnh Hàn sẽ không vì chuyện nhỡ miệng lúc nhỏ mà lớn lên cảm thấy có lỗi, cũng sẽ không làm cho Cố Quân Thanh thường xuyên nhung nhớ.

Mẹ đem số tiền Cố Cửu Thành cấp cho thủy chung để ở ngân hàng, lấy tên Tô Viễn Ca. Ngay cả thời điểm mẹ bị bệnh cấp tính cũng không lấy ra dùng. Mẹ mang theo hắn trải qua gian khổ, làm nhân viên quét dọn, làm thư ký, cũng kiêm luôn nhân viên bán hàng 24h.

Khi mẹ lâm chung vẫn như trước nhớ thương.

Viễn Ca, số tiền kia, nhất định phải trả lại cho Cố gia.

Con là con của mẹ, cùng Cố gia không có quan hệ gì.

Sau đó, mẹ cũng mắc bệnh thận giống như ông ngoại.

Mẹ không muốn đổi thận, buông tha cho trị liệu. Hắn khi đó mới là thiếu niên, hằng đêm thấy mẹ im lặng, cố nén đau đớn nơi thân thể , sắc mặt xám trắng đổ đầy mồ hôi.

Thưở nhỏ mất mẹ, thanh niên mất cha, một nữ tử đơn độc toàn lực nuôi một đứa con, thời điểm trước khi nhắm mắt lặng yên không một tiếng động, khi đó hắn mười sáu tuổi, quỳ gối trước giường im lặng siết chặt quyền.

Sáu năm sau, hắn xuất đạo, nhất thời nổi tiếng. Thẳng đến hôm nay, một chút không giảm.

Hắn được đánh giá là có gương mặt tuyệt mỹ, lãnh huyết yêu nghiệt. Hắn chèn ép người mới, lung lạc quyền quý, hắn quái đản thô bạo không từ thủ đoạn. Hắn chỉ nhớ rõ Tô Ngưng khô gầy lôi kéo tay hắn, nói với hắn.

– Viễn Ca, hảo hảo bảo hộ chính mình.

Nơi đây chính là căn phòng cũ nát hắn đã từng sống rất nhiều năm.

Tô Viễn Ca bảo trì tư thế như vậy ngồi suốt một buổi tối.

Có một số việc, là muốn quyết đoán.

****

Thời điểm Dĩ Mạch gọi liên lạc được với Cố Quân Thanh, hắn có chút kinh ngạc hỏi “Tiệc rượu nhanh như vậy đã xong? Trên thiếp mời ghi rất nhiều tiết mục……” Lập tức cười nói,“Như vậy, chờ anh một chút, anh tới đón em.”

Nàng cười nói ok. Mua cà phê nóng chờ ở trước cửa gara.

Nửa đêm chặn đường có tính là kinh hỉ không? Đợi lát nữa nhảy ra dọa hắn sẽ bị khinh bỉ sao?

Có lẽ, đợi lát nữa sẽ nói với hắn chuyện về Tô Viễn Ca. Hắn từng nới với mình, cách Đế Tu xa một chút. Như vậy, khi đó hắn đã biết được thân phận thật của Đế Tu. Nhưng hắn vẫn không nói cho mình, là sợ sau khi mình biết được chân tướng sẽ mang theo gánh nặng?

Bất quá, hỏi thăm nhiều chuyện xưa như vậy, hiện giờ không thể tiếc lộ……

Nói, loại cà phê này, không biết hắn có thích uống hay không nha……

Còn bộ váy trên người mình, mặc vào có đẹp không nhỉ……

Trong đầu tràn ngập những ý nghĩ vụn vặt. Nếu nói cho Lí Thiến Nguyên Viên các nàng, sẽ bị cười nhạo “Tiểu nữ nhân” đi.

Dĩ Mạch nhức đầu.

Vừa ngẩng lên, thấy thân ảnh Cố Quân Thanh đi ra từ trong thang máy, nàng liếc mắt mỉm cười.

Lại thấy một thân ảnh cao gầy đi theo phía sau hắn. Mang giày cao gót, tóc ngắn, cũng không phải tô hi.

Hai người vừa nói vừa cười.

Đột nhiên, nàng kia ghé sát vào hắn, lấy cánh tay tay vòng qua gáy của hắn, dán tại bên tai hắn nói câu gì đó.

Cố Quân Thanh cười rộ lên, mặt mày ôn hòa mà quen thuộc.

Lòng của nàng, đau đến khó thở.

Màn trời tối đen.

Đen, giống như vĩnh viễn cũng không sáng lên được.
Bình Luận (0)
Comment