Mãi Bên Anh

Chương 10.8

Hàn Băng Vũ cùng tôi đứng bên cạnh nhau sát ở ô cửa kính có ống nhòm nhìn ra toàn thành phố. May mà trong túi tôi có ít xu nên có thể bỏ vào trong ống nhòm rồi nhìn ngắm cận cảnh từng chi tiết trong thành phố. Hàn Băng Vũ không tranh giành ống nhòm với tôi mà đứng ở một bên, nhìn xuống Bảo Phúc ban đêm bằng hai con mắt của mình. Vì tôi bị cận nên tôi thích nhìn kiểu ống nhòm cho dễ thấy hơn. Tôi cá chắc rằng nếu tên Lôi Vĩ Vĩ ở đây, thể nào hắn cũng ra lệnh cho tôi đứng ở một bên và trông canh cho hắn nhìn ống nhòm cho mà coi.

"Ôi ôi, tôi nhìn thấy khách sạn mình ở này!"Tôi bất giác trở nên phấn khích như một đứa trẻ, vẫy vẫy tay Hàn Băng Vũ lại gần. 

Lúc tôi thấy hơi ấm của Hàn Băng Vũ ở bên cạnh, tôi quay mặt ra nhìn cậu ấy một cách vô cùng hứng thú rồi để nhường chỗ đứng xem ống nhòm cho cậu. Nhưng thật bất ngờ, đúng lúc tôi quay mặt ra thì Hàn Băng Vũ cũng đang tiến sát mặt vào, nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt chúng tôi ngay lập tức chạm nhau trong không gian lãng mạn này. Gió từ đâu thổi tới, mang theo mùi nước hoa thơm thoang thoảng của Hàn Băng Vũ như cố tình làm cho tinh thần tôi trở nên rạo rực. Tôi mở to mắt vì ngạc nhiên nhưng không hiểu sao, khuôn mặt hoàn mĩ của Hàn Băng Vũ như thôi miên tôi, khiến tôi không thể ngoảnh mặt đi trước được. Thời gian trôi qua đã là bao lâu, tôi vẫn cứ tiếp tục đứng trân trân ở đó.

"Thế cậu có định cho tôi xem khách sạn của mình không?"Giọng nói của Hàn Băng Vũ cất lên trong thình lình khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi chớp chớp mắt, hai má đỏ hồng dần thành đỏ ửng như trái cà chua. Tôi vội lùi ra sau một bước, nhường ống nhòm cho Hàn Băng Vũ. Tôi chỉ thấy cậu ấy khẽ cười một cách vui vẻ, rồi cúi xuống xem cảnh thông qua ống nhòm.

Ôi ôi ôi, nóng nóng nóng! Rõ ràng đang có gió mát lồng lộng mà tôi vẫn thấy nóng. Hai má tôi như vừa được nướng chín đây này. Thật sự xấu hổ quá đi, sao mình lại có thể nhìn vào mặt cậu ấy lâu như vậy chứ?

Huhu, trời giết con đi cho rồi!

"Nhìn từ góc độ này đúng là đẹp."Hàn Băng Vũ đứng thẳng dậy, rồi nói một câu. Mặc dù cậu ấy vẫn rất ít nói như mọi khi, nhưng tôi cứ có cảm giác như, tôi càng thân với cậu ấy bao nhiêu thì những câu nói của cậu ấy cứ dài dần ra, rồi thành hai câu, ba câu. Hàn Băng Vũ, so với hồi đầu năm thì cậu ấy đúng là đã thay đổi.

"Cậu có vẻ nói nhiều hơn trước nhỉ?"Tôi chưa kịp suy nghĩ gì mà đã nói thẳng ra, làm tôi chỉ muốn tự vả vào miệng mình.

"Nhờ có cậu."Hàn Băng Vũ đáp ngắn gọn, nhưng cũng đủ để tôi hiểu.

Nhờ có tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì đâu?

Dường như Hàn Băng Vũ biết tôi không hiểu, cậu ấy lại đưa tay lên xoa đầu tôi một cách nhẹ nhàng. "Khi gặp cậu, tôi cũng có giác như mình đã thay đổi."Từng lời từng chữ thốt ra từ miệng Hàn Băng Vũ khiến lòng tôi xao xuyến. 

Lúc này, tôi ngước con mắt nai tơ bị ẩn sau bức tường kính dày lên nhìn cậu ấy. Hàn Băng Vũ cũng đang cúi xuống nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Lúc này, tôi không còn thấy ngượng ngùng gì nữa, mà chỉ thấy tim mình đang đập rất nhanh, vô cùng nhanh.

Những âm thanh ồn ào xung quanh dường như biến mất khỏi thế giới này. Ánh mắt cương định của Hàn Băng Vũ đã kéo tôi sâu thẳm vào trong không gian của cậu ấy. Tôi không thể nào ngoi đầu lên được nữa.

Bàn tay của Hàn Băng Vũ dần dần trượt xuống sau gáy của tôi. Tim tôi bỗng 'thụp' một cái, đập thật mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt của cậu ấy cúi thấp xuống, tiến sát lại gần tôi, gần hơn nữa. Tôi vẫn mở mắt mà không hề chớp lấy một lần, để mặc cậu ấy ngày một lấn tới.

Nhưng rồi, có vẻ như ông trời không thể nào để mặc tôi đứng nguyên chờ Hàn Băng Vũ cúi xuống.

"Y Y, chết tiệt, cô về ngay cho tôi!"

"Y Y, cô có nghe không hả?"

"Y Y!"

Bỗng, lời nói của Lôi Vĩ Vĩ từ đâu vang lại vào trong tâm trí tôi. Tôi vẫn chưa thể hiểu được tại sao tôi lại nhớ đến giọng nói và câu từ của Lôi Vĩ Vĩ vào thời điểm này. Đôi mắt tôi đang dần dần cụp xuống thì bất chợt mở bừng lên. Đôi môi của tôi và của Hàn Băng Vũ dường như chỉ còn cách nhau có vỏn vẹn một cen-ti-mét thì tôi lúc này dồn hết sức vào hai cánh tay, đập vào ngực Hàn Băng Vũ, ủn thật mạnh cậu ấy ra. 

Hàn Băng Vũ bị đẩy bất ngờ, loạng choạng lùi ra đằng sau suýt ngã, nhưng may mà một tay cậu ấy đã vịn được vào tay nắm gắn ở cửa kính bên cạnh. Tôi còn chưa kịp định thần gì, đã thấy bản thân mình có lỗi vô cùng. Tôi ủn cậu ấy mạnh như vậy cơ mà...

Nếu không có tay vịn ở cửa kính đó, chắc Hàn Băng Vũ đã ngã đùng ra đây rồi.

Mắt tôi rưng rưng như sắp khóc tới nơi, nhìn Hàn Băng Vũ đang chĩa ánh mắt kinh ngạc về phía mình. Cả người tôi run rẩy, hai chân đứng không vững, hai bàn tôi cũng siết chặt lại. Miệng tôi mấp máy mãi mới nói được thành tiếng. "Xin... xin... xin lỗi... cậu..."Tiếng phát ra từ cổ họng khô không khốc tôi nhỏ tới mức gần như không thể nghe được. Tôi không biết cậu ấy có nghe được không nữa, chỉ thấy rằng tai tôi đang ù đi, chả còn âm thanh nào lọt vào được nữa. Nhìn Hàn Băng Vũ đứng đờ ở một chỗ, tôi cảm thấy mình nên xin lỗi lại lần nữa, nhưng họng tôi lại chả phát ra được thêm từ nào.

Tôi vội vã quay người bỏ chạy thật nhanh ra phía cầu thang máy. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của tôi trên sàn kính trong suốt. Có vẻ Hàn Băng Vũ cũng không có ý định đuổi theo tôi, tôi cũng chả dám ngoảnh đầu nhìn lại. Bởi vì tôi sợ rằng, nếu nhìn cậu ấy thêm một lần nữa, tôi sẽ không còn cơ hội để đi tiếp.

Thang máy đã dừng lại ở tầng một. Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài cổng lớn, nơi đề biển 'lối ra'. Lối vào vẫn vắng bóng người, chỉ có đi ra là ùn ùn. Tôi cố gắng chen chúc vào đám đông đó để được đi ra trước nên một mình lẻ loi đứng giữa gần chục người đang rôm rả nói chuyện, mãi mà không chịu đi ra bên ngoài. Lúc tôi ra được tới ngoài cửa, tôi bỗng có cảm giác hình như Lôi Vĩ Vĩ vừa đi vào, nhưng cứ nghĩ tới Hàn Băng Vũ thì tôi lại nhắc nhở bản thân không được quay đầu lại. Hơn nữa Lôi Vĩ Vĩ cũng không biết tôi ở đây, sao có thể tới được?

Tôi tiến thẳng ra vỉa hè sát đường cái, vẫy tạm một chiếc taxi rồi trở về khách sạn ngay lập tức. Bản thân quá mệt mỏi, tôi dựa đầu vào cửa kính của chiếc taxi, ngắm nhìn thành phố về đêm trong đôi mắt lim dim của sự buồn chán. Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thẳng tắp khiến tâm trạng tôi ngày một trở nên tồi tệ và lo sợ cho một ngày mai sắp tới.
Bình Luận (0)
Comment