Mãi Bên Anh

Chương 14.7

"Dừng lại đi, Tâm!"Giọng nói của Hàn Băng Vũ từ đâu vang lại. Tôi khóc lóc quan sát kĩ càng tay cầm súng của Diêu Ái Tâm. Khi giọng nói tức tối này của Hàn Băng Vũ đến tại cô ta, Diêu Ái Tâm ngay lập tức thả tay ra, dừng việc nổ súng lại. Tôi thở hồng hộc, cảm giác như mình vừa thoát chết. Tim đập như trống đánh, tôi cố gắng ngăn cho hai cánh tay ngừng run rẩy.

"Đừng bắn nữa."Hàn Băng Vũ lặp lại, nói với giọng nhẹ nhàng hơn. Tôi nghiêng đầu về phía cổng, thấy không chỉ có Hàn Băng Vũ tóc tai bết lại vì mồ hôi mà còn có cả Triệu Ánh Nguyệt nữa. Tôi nghĩ, cậu ấy là hi vọng duy nhất có thể ngăn chặn được hành động không một chút suy nghĩ của Diêu Ái Tâm này.

"Gì chứ?"Lôi Điệp Điệp nhếch mép cười, rồi thay đổi một trăm tám mươi độ sang tức giận. "Triệu Ánh Nguyệt, cô dám phản bội?"

Cái gì, Triệu Ánh Nguyệt cũng cùng phe với Lôi Điệp Điệp sao?

Tất cả những người có mặt ở đây đều dồn mắt hướng về phía Triệu tiểu thư. Triệu Ánh Nguyệt đưa hai tay ra đằng sau, đứng lùi lại ra đằng sau lưng của Hàn Băng Vũ.

"Cô ấy đã nói cho tôi biết nơi Trúc Y đang bị giam giữ."Hàn Băng Vũ nói. "Nhưng khi đến đó thì chỉ thấy cửa mở, chứ không thấy ai."

Tôi mở to mắt kinh ngạc khi biết Hàn Băng Vũ đã đi tìm mình. Hóa ra là lúc đó, cái lúc mà Khương Hạ Chính giả vờ đến cứu mình, rồi khi về đến resort tôi cũng không nhìn thấy Hàn Băng Vũ và Triệu Ánh Nguyệt.

"Này!"Lôi Vĩ Vĩ vênh mặt lên cười đểu một cái, nhướn mày tỏ vẻ thách thức. "Tụi mày gan to bằng trời mà đi bắt cóc Y Y?"

"Im miệng, Lôi Vĩ Vĩ."Diêu Ái Tâm dường như vẫn không bị khuất phục. Cô ta gào lên, chĩa súng về phía Lôi Vĩ Vĩ một lần nữa.

"Diêu Ái Tâm!"Hàn Băng Vũ gọi cả tên cúng cơm của, và đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy gào lớn như vậy. "Chị không thể giết người mà, chị nhớ chứ?"

Nhưng có lẽ, lần này sẽ là lần cuối cùng, và cũng đã thật sự hiệu quả.

Tôi để ý thấy cô ta cắn chặt môi dưới, như cố ngăn cho đôi mắt đỏ hoe không tuôn trào nước mắt. Hai tay cầm súng của Diêu Ái Tâm trở nên rung bần bật, hai chân cũng không còn đứng vững nữa. Rồi tôi còn vui mừng hơn, khi thấy khẩu súng trên tay cô ta được hạ thấp dần, thấp dần, rồi buông hẳn. Khẩu súng rơi xuống đất, theo cùng là những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt trái xoan của Diêu Ái Tâm.

"Diêu Ái Tâm, cầm súng lên."Lôi Điệp Điệp gào lớn, nhưng Diêu Ái Tâm không còn nghe thấy gì nữa, cô ta chỉ tiếp tục đứng đó, khóc lóc.

"Tôi... không thể giết người..."Diêu Ái Tâm cất giọng nói run rẩy của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Lôi Điệp Điệp. "Chị... biết hoàn cảnh của tôi mà!"Càng về cuối, giọng của Diêu Ái Tâm ngày một trở nên bi thương.

"Lũ chúng mày... điên rồi!"Lôi Điệp Điệp gầm lên đến inh tai. Chị ta nhanh chóng rút khẩu súng rồi "đoàng" một cái, Diêu Ái Tâm bị trúng một phát đạn vào bắp đùi bên phải, khiến bản thân ngã gục xuống ngay lập tức. "Bắn chết nó đi."Lôi Điệp Điệp nhìn sang phía tôi đang đứng.

"Lôi Điệp Điệp!"Lôi Vĩ Vĩ gằn giọng lên.

"Kh..."Tôi định hét lên, nhưng cổ họng tôi như bị ai đó đặt một tảng đá vào, không thể thốt lên thành tiếng.

"Bắn chết nó đi!"Lôi Điệp Điệp gào lên vô vọng. Tất cả quân số của ông Lôi đứng ngoài cửa cũng giơ súng ra ngay lập tức, đều cùng chĩa về phía chị ta. Từng cây súng có thể nổ đạn một cách không thương tiếc.

"Không được!"Tôi đã nhìn thấy Hàn Băng Vũ đang trong tư thế chuẩn bị lao đến chỗ tôi.

"Dừng lại!"Lôi Vĩ Vĩ rống lên.

Tôi không còn trông chờ vào ai cả, cũng không còn mong ngón sự may mắn đến với mình nữa. Tất cả những gì tôi làm trong những ngày qua, tôi đều tự hào. Tất cả những gì tôi đã làm đều thỏa mãn tôi của ngay bây giờ.

Tôi vô dụng, chỉ biết chờ chết. Vậy mà bây giờ, kể cả Thần Chết có đứng ngay trước mặt, tôi cũng không còn thấy lo lắng hay căng thẳng gì nữa.

Tôi đã sẵn sàng, nếu viên đạn găm vào đầu tôi, là vì Lôi Vĩ Vĩ.

Con xin lỗi, bố mẹ. Con xin lỗi, dì chú. Vì đã ra đi không báo trước.

Tôi nhắm tịt mắt lại, chờ tới giây phút cái tên to con bên cạnh bóp cò.

Và rồi...

Đoàng!

Tiếng nổ súng đã vang lên, như tiếng chớp xé ngang màn đêm u tối.

Tôi đang chờ cơn đau dữ dội ập đến, nhưng...

Ủa, sao chả đau gì hết trơn thế này?

Tôi vô cùng ngạc nhiên, liền mở bừng mắt ra kiểm tra xem mình có thật sự bị bắn không, hay là mình chết trước khi bị bắn nên chẳng còn cảm giác đau nữa.

Sờ lên đầu, không máu, không lỗ thủng gì cả.

Nhưng rồi, đập vào mắt tôi lại là cảnh Lôi Điệp Điệp đang cầm khư khư cánh tay trái của mình, hai đầu gối gập mạnh xuống, sắp sửa ngã mạnh. Tay của chị ta bị một viên đạn găm vào, còn khẩu súng thì rơi tạch xuống đất.

Tôi ngước nhìn lên tên to con đứng cánh mình, thấy hắn đúng là đang giơ súng, nhưng lại là người ngắm bắn vào tay Lôi Điệp Điệp.

Tại sao, anh ta lại...?

"Tên khốn... đồ phản bội..."Lôi Điệp Điệp cố trụ vững, không để bản thân mình ngã. "Cả mày nữa..."

"Tôi chưa bao giờ phản bội cô cả."Tên to con nói. "Bởi vì tôi đâu có theo phe cô."

"Cái..."Lôi Điệp Điệp trợn trừng mắt nhìn hắn, rồi quay phắt lại đằng sau để đối mắt với ông Lôi. "Đừng bảo ông liên lạc được với Phong Minh?"

"Đúng rồi đấy."Ông Lôi mỉm cười mãn nguyện. "Đầu hàng đi, Lôi Điệp Điệp."

Tôi ngay lập tức không còn bị kẹp tay nữa, mà còn nhận được sự quan tâm từ hai tên to con đó. Nào thì hỏi "cô có làm sao không?" hay là "xin lỗi nếu vừa nãy chúng tôi quá mạnh tay" này nọ. Ơ hơ, trong cái rủi cũng có cái may. Số tôi bị bắt phải đứng giữa hai tên này, nhưng hai tên này hóa ra lại là cùng một phe với tôi.

Nhưng... Phong Minh là ai nhỉ, người Lôi Điệp Điệp vừa nhắc tới? Lại là một ông trùm khác sao?

"Hahahahaha!"Lôi Điệp Điệp cười lên như một người mất trí. "Không bao giờ!"Chị ta gào lên một cách dữ tợn, rồi nhanh chóng nhặt khẩu súng vừa bị rơi xuống, cầm lên ngắm bắn Lôi Vĩ Vĩ. Chị ta đến nước này rồi, không còn ai đứng với mình, mà vẫn còn ngoan cố không chịu giơ cờ trắng sao?

"Không, làm ơn!"Tôi khẩn khoản gào lên, lết cái chân tê tới mức sắp liệt tới nơi về phía Lôi Vĩ Vĩ đang ngồi.

"Y Y, đừng qua đây."Lôi Vĩ Vĩ nhất quyết phản đối, thế nhưng tôi vẫn nghĩ, cho dù có phải bò thì cũng nhất định phải tới được chỗ Lôi Vĩ Vĩ, bảo vệ anh, cứu lấy anh, tuyệt đối không để anh chết. Những thứ này là để bù đắp lại lỗi lầm tôi đã làm với anh.

Lôi Điệp Điệp nổ súng.

Ngay lập tức, ở đằng sau lưng chị ta có vô số viên đạn được bắn tới.

Đây đích thực là một trận đấu súng, quyết định ai sẽ là người sống sót sau cùng.

Nhưng mà... sao đau quá!

Lần này tôi đã cảm nhận được một nỗi đau thể xác thực sự đi dọc cả cơ thể tôi. Nó xuất phát từ vai phải của tôi, rồi dần dần như một loại thuốc độc lan ra khắp cơ thể.

Tôi đã bị trúng đạn.

Tôi ngã lăn xuống đất ngay tức thì, cả người không ngừng run rẩy. Nước mắt dâng trào do nỗi đau ở trong cơ thể quá lớn. Trần Hạo Nam không biết nhảy từ chốn nào tới mà trên tay có sẵn một con dao, cởi trói cho Lôi Vĩ Vĩ.

"Y Y!"Lôi Vĩ Vĩ quỳ xuống bên cạnh tôi, cẩn thận nâng nhẹ tôi lên, gối đầu tôi lên đùi anh. Anh khẽ khàng đưa tay xoa xoa đầu của tôi, rồi áp mặt tôi vào lồng ngực. "Ổn rồi... không sao đâu. Chúng ta... sẽ đi bệnh viện, em... sẽ được cứu thôi."Lôi Vĩ Vĩ giọng lắp bắp như sắp khóc, bàn tay anh ấy ôm chặt tôi quá mức.

Đúng vậy, mình sẽ không chết đâu. Mà nếu có chết, thì có lẽ tôi sẽ cùng đi với Lôi Điệp Điệp. Bởi vì lúc nãy, trước khi ngã xuống, tôi đã nhìn thấy có vô số viên đạn đã bắn trúng lưng của chị ta. Chị ta mạng lớn thế nào đi chăng nữa cũng khó mà sống nổi.

Nhưng mà Lôi Điệp Điệp chết rồi, sao tôi lại thấy lòng mình lại đau đớn hơn cả vết thương trên vai thế này?

Tôi khóc không thành tiếng, và cũng không thể ngừng khóc.

"Y Y!"Tôi không biết mình bất tỉnh là do quá mệt hay do mất nhiều máu, nhưng giọng nói cuối cùng tôi nghe được trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, là của Lôi Vĩ Vĩ. Giọng anh khô không khốc, tôi có thể cảm nhận được phần nào sự đớn đau trong trái tim anh.

Em chỉ ngủ một chút thôi, anh đừng lo.

Em chỉ đi ra ngoài một chút thôi, anh đừng thương em nữa.

Tạm biệt anh, Lôi Vĩ Vĩ.
Bình Luận (0)
Comment