Mãi Mãi Bên Nhau

Chương 6

Khi thấy gia đình họ Tô đi vào, ai ai cũng tự giác im lặng, vì nhiều cảm xúc, hồi hộp, tò mò, hiếu kì. Nhưng cuối cùng họ lại thất vọng tràn trề khi ông Tô Duy Minh phán 1 câu xanh rờn rằng con gái mk đổ bệnh ko đến đc. Nhân vật chính ko đến!? Bộ tính troll nhau à!? tất cả đều hụt hẫng. Tô gia đúng là quá đáng. Nhiều người phải bỏ cả công việc quan trọng của mk để đến xem mặt vị tiểu thư thần bí kia. Kim Nguyệt Thu biết cô gái đó ko phải cố ý tránh mặt, nếu ko thì đã chẳng có đi mua váy dự tiệc rồi. Còn Lâm Hạo Phong, có thể khẳng định anh là người thất vọng nhất. Chính anh đã mong ngóng từng giây từng phút cho đến tận tối hôm nay, anh vừa thất vọng vừa lo lắng. Có đúng là cô đổ bệnh thật ko? nếu là thật thì anh phải đến thăm cô bằng cách nào? Trong lúc mọi người đang thở dài thườn thượt vì tuyệt vọng thì 1 tiếng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa:

"Thật xin lỗi! Đã để các vị phải chờ lâu."

Mọi người ko hẹn mà đồng loạt quay đầu ra phía cánh cửa, để rồi mà sửng sốt...

.......................

Một lúc trước...

Tô Hải Làm tuy đã đỡ hơn nhưng thật sự vẫn còn đang sốt cao, vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ba và 2 mẹ con kia đã đi được 1 lúc. cô đang trầm mặc suy tư. Thật sự là ba sẽ giải quyết được mọi việc chứ?

"Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa phòng vang lên làm cô bừng tỉnh:

"Hải Lam, bác vào được chứ?" - Đó là tiếng nói của Mục quản gia.

"bác vào đi." - giọng cô đều đều.

Quản gia Mục bươcs vào, trên tay là 1 khay đựng thuốc uống và 1 bát cháo nóng hổi do bếp trưởng Trần đích thân nấu. Mục quản gia hiền từ nói:

"Hải Lam, cháu hãy ăn bát cháo này trước, sau đó phải uống thuốc ngay."

Cô nhìn ông với đôi con ngươi xanh thẳm trong veo, vẻ mặt như muốn nói gì đó. Mục quản gia quan sát cô hồi lâu, nhưng chỉ lặng im ko nói. khó khăn lắm, Hải Lam mới lên tiếng được:

"Bác Mục, cháu muốn đến bữa tiệc"

ông hơi ngạc nhiên, ông đoán được điều mà cô định nói, nhưng ko nghĩ cô lại nói ra thật. Mục quản gia từ tốn đáp lại:

"Hải Lam, cháu ko thể."

Cô vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định:

"Ko được. Nếu cháu ko đi thì sẽ có rắc rối lớn"

Ông lại nói, giọng pha chút vẻ bất lực:

"Lão gia sẽ giải quyết ổn thỏa"

Tô Hải Lam nghiến chặt răng, vẻ không cam tâm:

"Nếu như cháu ko đi, thì thể diện của ba cháu ở đâu? Thể diện của Tô đại tiểu thư ở đâu? Thể diện Tô gia ở đâu? là người của Tô gia, là con của ba, cháu ko thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là sốt một chút thôi, cháu vẫn có thể đi"

mục quản gia nhìn cô đăm đăm, biết là lão gia sẽ ko đồng ý, nhưng một khi Hải lam đã quyết chuyện gì thì sẽ làm cho bằng được. cái này ông ko quản nổi. ông chỉ là phận tôi tớ, ko có lão gia ở đây thì cô chính là chủ của căn nhà này. Haiz... hết cách rồi. Ông nói với vẻ bất đắc dĩ:

"Vậy cháu hãy chuẩn bị đi, kẻo ko kịp"

Tô Hải Lam ánh lên 1 tia mừng rỡ nhưng ngay lập tức thu hồi lại. cô nhanh chóng sai người hầu chuẩn bị trang phục. mệt thật! Chỉ cần cố gắng 1 lát thôi, ko được mệt mỏi!

....................

Hiện tại...

Khách nhân nhìn thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cửa. Đây... chẳng lẽ nào là...

Tô Hải Lam bước từng bước trông thật quyến rũ, kiêu sa. Mọi người tự khắc tránh đường cho cô. Tim 1 chàng trai nào đó đang đập rộn ràng, còn cô gái nào đó cũng đang ko khỏi bất ngờ. hải lam t5rong bộ đầm xanh dương trông đẹp biết bao. Bộ đầm Điệp lam Vũ do chính tay Kim nguyệt Thu thiết kế trông thật tinh xảo. Lớp vải mềm mại, những viên trân châu cùng những con bướm xanh lam trên váy lấp lánh dưới ánh đèn. Cùng với người con gái tuyệt đẹp là cô chính là 1 sự kết hợp hoàn hảo. Làn da trắng nõn như mặt trăng, mái tóc đen dài óng ả, 1 vài lọn tóc được cột sang 1 bên và được cố định bằng 1 chiếc kẹp tóc hình con bướm làm từ đá sapphire trông thật tuyệt. Mấy sợi tóc nghịch ngờm xõa xuống bộ xương quai xanh tuyệt đẹp thật khiến đàn ông chết mê mệt. đặc biệt nhất là đôi mắt xanh thảm trong suốt, thật đẹp mà cũng thật 'lạnh'. Cô như 1 thiên thần băng giá, đẹp mà tàn nhẫn, tàn nhẫn mà đẹp. Quả nhiên hôm nay có mặt ở đây đúng là 1 lựa chọn đúng đắn.

Tô Duy Minh nhìn con gái tròn mắt kinh ngạc:

"Lam nhi... sao co... sao con lại đến đây? con vẫn đang ốm mà?"

Cô nói với ba, mặt vẫn lạnh băng nhưng có pha chút dịu dàng:

"Con khỏe rồi mà. Ba đừng lo" - Cô nói, và bước đến trước mặt ba mình, đứng ngang hàng cùng ba. Rồi cô lại cầm lấy micro:

"Thành thật xin lỗi. Hôm nay đúng là tôi có chút mệt mỏi trong người nên đến trễ. Mọi người cũng đã biết mặt tôi cũng như biết mục đích của bữa tiệc này rồi. mong mọi người sẽ có những giờ phút vui vẻ." - Hải Lam kết thúc bài diễn văn ngắn gọn của mình băngf 1 nụ cười nhạt đủ để làm lũ đàn ông xịt máu mũi.

Tô Duy minh nhìn con gái của mình, nó quả là 1 đứa con ngoan mà. nếu cô ko đến chắc ông cũng phải 1 phen rối rắm. Ông nhìn cô, biết rõ cô vẫn chưa khỏi bệnh, tia nhìn trở nên thương yêu vô vàn. Con gái mình bị ốm mà ông vẫn phải nhờ đến nó. Tự nhiên thấy người làm cha hư ông thật bất tài quá mà!
Bình Luận (0)
Comment