Sau khi Tiểu Tô Dịch lớn hơn một chút, bé cũng không trở nên nói nhiều hơn.
Mẹ Tô thường xuyên nhìn cháu trai yên lặng và lạnh lùng mà lo lắng: “Đứa bé này sao giống hệt bố nó thế nhỉ, trẻ con không phải ai cũng thích ồn ào sao? Ồn ào nói chuyện, vậy mà cháu tôi cứ thế này, chẳng lẽ bị ứ nghẹn trong người à?”
Tiểu Tô Dịch được bà nội bế trên đùi, mẹ Tô đưa tay vẫy nhẹ dưới cằm cháu, trêu: “Này cục cưng, cười với bà nội một cái được không?”
Tiểu Tô Dịch không thèm để ý, đôi chân nhỏ nhắn lách ra khỏi lòng bà.
Mẹ Tô: “…”
Không những không thích nói chuyện, Tiểu Tô Dịch cũng không mấy thích chơi với người khác.
Không giống những đứa trẻ khác thích có người bên cạnh, cậu bé thường một mình ngồi ở một góc, chơi với đồ chơi của mình.
Một cuối tuần, Dịch Yên có việc ra ngoài.
Vì chỉ có Tiểu Tô Dịch một mình ở nhà không ai trông nom, ngày hôm đó Tô Ngạn chỉ ở nhà xử lý công việc.
Tiểu Tô Dịch là đứa trẻ không khó chăm sóc, nhưng người nhà cố gắng không để cậu bé ở nhà một mình, bận rộn công việc cũng sẽ dành đủ thời gian ở bên.
Dù cho con không thích nói nhiều.
Buổi trưa, Tô Ngạn nấu xong cơm, bế con trai lên ghế ăn.
Tiểu Tô Dịch ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi ba lấy đồ ăn từ bếp ra.
Trẻ con vốn rất tò mò với mọi thứ, liền đưa tay ra chụp lấy khăn ăn trước mặt.
Cậu nhận ra thứ này, mẹ lúc ăn cơm luôn cho cậu đeo.
Nhưng cậu không tự buộc được.
Khi Tô Ngạn quay lại bàn ăn, thấy con trai một tay cầm khăn ăn, ngước đầu nhìn mình rất chăm chú: “Ba.”
Tô Ngạn cúi đầu.
“Ba, con không biết làm, giúp con buộc với.”
Cậu bé khoảng bốn tuổi, nói chưa rõ.
Khăn ăn trong tay Tiểu Tô Dịch được ba lấy đi, rồi ba giúp cậu buộc.
Tô Ngạn kéo ghế bên cạnh ngồi xuống.
Hôm đó, bữa cơm của Tiểu Tô Dịch do ba đút cho.
______
Khi Tiểu Tô Dịch hơn bốn tuổi, cậu đi học mẫu giáo.
Buổi sáng, Tô Ngạn và Dịch Yên sẽ cùng đưa con đến trường, buổi chiều tan học sẽ cùng đón con về nhà.
Cuối tuần, Dịch Yên thường ở nhà chăm sóc con.
Một hôm sau trận tuyết lớn, trời đất bao phủ trắng xóa, Tiểu Tô Dịch nằm sấp bên cửa kính lớn.
Nhìn những con đường bên dưới các tòa nhà cao tầng từ tuyết tan ra, xe cộ chậm chạp di chuyển.
Dịch Yên vừa từ phòng ngủ đi ra, thấy con trai dựa sát cửa sổ.
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của con.
Tiểu Tô Dịch quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ.”
“Ừ?” Dịch Yên vuốt đầu con.
Tiểu Tô Dịch nói: “Con muốn đi ra ngoài.”
Dịch Yên hỏi: “Muốn ra ngoài làm gì?”
Mẹ hỏi câu này, mặt cậu bé nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt non nớt.
Sau một lúc, cậu bé thành thật nói: “Mẹ ơi, con muốn chơi.”
Dịch Yên cười nói: “Nhưng bên ngoài rất lạnh đó.”
Tiểu Tô Dịch vốn rất ngoan, ba mẹ không cho làm thì cậu không làm.
Mẹ nói lạnh nghĩa là không được ra ngoài.
Cậu lại quay nhìn ra cửa sổ, không nói thêm gì về việc muốn đi chơi nữa.
Bên cạnh, Dịch Yên nhìn Tiểu Tô Dịch, bỗng thấy có chút thương cảm.
Cậu bé như thế khiến Dịch Yên nhớ đến Tô Ngạn.
Tính cách Tiểu Tô Dịch rất giống bố, hiểu chuyện, ít nói, dù nhỏ tuổi nhưng biết không được làm ba mẹ phiền lòng.
Dịch Yên đưa tay bế Tiểu Tô Dịch vào lòng.
“Mẹ dẫn con đi chơi nhé?”
Đôi mắt Tiểu Tô Dịch rõ ràng sáng lên, nhìn mẹ.
Dịch Yên bị vẻ dễ thương của con làm cười, đưa tay gãi mũi: “Đi thôi, mẹ dẫn con đi chơi.”
______
Dịch Yên không lái xe, đón taxi cùng Tiểu Tô Dịch.
Tiểu Tô Dịch được mẹ bế trong lòng, mặc áo khoác phao đen, đội mũ len màu xám.
Dịch Yên mặc áo khoác phao trắng, cũng đội một chiếc mũ len màu xám.
Bên ngoài trời lạnh buốt, xe chạy vô định.
Cuối cùng xe dừng lại trước cổng trường Nhất Trung.
Dịch Yên bế Tiểu Tô Dịch xuống xe: “Chúng ta đi xem trường của ba thế nào nhé?”
Tiểu Tô Dịch ôm cổ mẹ, gật đầu: “Được ạ.”
Dịch Yên đặt Tiểu Tô Dịch xuống.
Tiểu Tô Dịch đưa tay ra: “Mẹ, nắm tay con.”
Dịch Yên mỉm cười, Tiểu Tô Dịch ít nói nhưng có lúc ở bên ba mẹ lại như một mặt trời nhỏ ấm áp.
Cô nắm lấy tay con trai.
Một lớn một nhỏ cùng tiến về phía cổng trường.
Bảo vệ cổng trường cho họ vào, mái tòa nhà học bị phủ một lớp tuyết, học sinh vẫn còn đang học.
Tiểu Tô Dịch không thích nơi đông người ồn ào, nên nắm tay mẹ đi về phía sau sân trường.
Đúng lúc Tiểu Tô Dịch kéo Dịch Yên đến nơi chính là chỗ Dịch Yên ngày trước từng ngồi chờ Tô Ngạn khi còn học cấp ba.
Đôi giày boots đi trên tuyết kêu ken két, để lại dấu chân lớn nhỏ.
Khi đi qua cây mà Dịch Yên ngày xưa từng khắc chữ, cô cúi người, từ phía sau ôm Tiểu Tô Dịch vào lòng, rồi chỉ vào chữ khắc trên thân cây.
“Con yêu, con có nhận ra chữ trên đó không?”
Tiểu Tô Dịch vẫn còn học mẫu giáo, chưa nhận biết hết chữ.
Cậu chăm chú nhìn rất lâu, rồi dùng ngón trỏ nhỏ chạm vào thân cây: “Mẹ, con.”
Cậu còn nhớ tên ba mẹ, ngón trỏ chạm tên ba: “Tô, Ngạn.”
Giọng nhỏ nhẹ.
Dịch Yên mỉm cười.
Trên thân cây là câu chữ cô ngày xưa khắc cho Tô Ngạn.
— Tô Ngạn, sao cậu luôn không thích tớ vậy?
Dịch Yên vuốt đầu Tiểu Tô Dịch: “Con giỏi lắm.”
Nói xong đặt Tiểu Tô Dịch xuống: “Đi chơi đi.”
…
Bên cạnh có băng đá dài, Dịch Yên ngồi bên nhìn Tiểu Tô Dịch chơi.
Không biết đã lâu, Tiểu Tô Dịch chạy ra sau cây, bất ngờ thò đầu ra gọi: “Mẹ.”
Dưới chiếc mũ len xám là khuôn mặt vừa dễ thương vừa ngây ngô.
“Ừ?” Dịch Yên nghiêng đầu nhìn con.
Tiểu Tô Dịch đếm ngón tay một cách nghiêm túc, chậm rãi nói: “Con nhận ra thêm một chữ rồi.”
“Chữ gì?”
Dịch Yên đứng dậy tiến về phía con.
Quay ra sau cây, Tiểu Tô Dịch ngước đầu nhìn mẹ, rồi quay lại nhìn chữ trên cây.
Chữ trên thân cây cao ngang đầu Tiểu Tô Dịch, cậu chạm vào:
“Trở về.”
Cô giáo nói, hai cái cửa miệng là chữ “trở về.”
Khi nhìn thấy chữ khắc trên cây, Dịch Yên thoáng có chút bàng hoàng.
Chữ rõ ràng là nét chữ của Tô Ngạn.
Khuôn mặt cô dần chuyển sang ngạc nhiên.
—Trở về.
Chưa đầy một phút, Dịch Yên đã hiểu ra sự tình.
Hóa ra không chỉ có mình cô đang chơi trò chơi trẻ con này.
Ý nghĩ cô khắc lên đây sớm đã được Tô Ngạn nhìn thấy từ lâu.
Giờ đây cô không còn như trước nữa, cô biết những năm qua Tô Ngạn vẫn luôn chờ đợi cô, vẫn luôn đợi.
Anh khắc câu chữ ấy với tâm trạng thế nào?
…
Dịch Yên dẫn Tiểu Tô Dịch ra ngoài cổng đợi Tô Ngạn.
Dịch Yên vẫn đang ngẩn người, cho đến khi con trai kéo nhẹ tà áo cô: “Mẹ.”
Dịch Yên cúi đầu.
Tiểu Tô Dịch ngước nhìn mẹ: “Ba đến rồi.”
Dịch Yên ngẩng đầu lên, Tô Ngạn xuống xe mở cửa.
Người đàn ông mặc áo khoác phao đen, da trắng, gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
Anh bước về phía họ.
Băng qua vô số ngày đêm, giữa biển người tấp nập.
Về nhà rồi.