Editor: Maruru
****
Chuyến giao lưu học tập gần đây của Dịch Yên chỉ đơn giản là đến nghe giảng, quan sát phẫu thuật, và phân tích bệnh trạng với các chuyên gia.
Còn nhàn hạ hơn làm ở phòng cấp cứu nhiều.
Cô không chỉ đi cùng mấy đồng nghiệp ở bệnh viện, mà còn có các bác sĩ ở bệnh viện khác.
Mới sáng sớm tinh mơ, sau khi rời khỏi giường, rửa mặt, Dịch Yên đến thính phòng, ngồi vào ghế khi vẫn còn hơi mơ màng.
Trên bục, có người đang đứng trước máy tính điều chỉnh PPT* và thiết bị âm thanh, tiếng động phát ra hơi ầm ĩ.
*Viết tắt của Microsoft Power Point
Dịch Yên chống tay lên tay vịn, ngón tay đan vào nhau đặt ở trước người, cứ dựa vào ghế mà nhắm mắt nghỉ ngơi như vậy.
Bên cạnh có người ngồi xuống, Dịch Yên vẫn có thể nghe được tiếng động ngay cả khi nhắm mắt, nhưng không mở mắt ra.
Vài giây sau, người bên cạnh bỗng mở miệng: "Xin chào."
Bấy giờ, Dịch Yên mới phản ứng lại, xốc mắt lên nhìn người nọ.
Đập vào mắt là một gương mặt khá quen thuộc, trí nhớ Dịch Yên vốn rất tốt, nhìn cái đã nhận ra người này.
Người trước mặt rõ ràng cũng nhận ra Dịch Yên, là bởi vì nhận ra cô mới đánh thức cô như vậy.
Không chờ Dịch Yên mở miệng, người nọ đã nói: "Hình như lần trước chúng ta đã gặp nhau ở quán bar đúng không."
Đêm mà cô hẹn Kỷ Đường uống rượu ở quán bar gặp được Tô Ngạn. Buổi tối hôm đó, Dịch Yên nói chuyện với người đàn ông khác, bị Tô Ngạn nhìn thấy.
Nhưng dường như anh cũng không thèm để ý.
Dịch Yên bỗng lại nhớ đến Tô Ngạn, im lặng một lúc rồi mở miệng: "Ừ, gặp rồi."
"Thật trùng hợp," người đàn ông đó nói, "Không ngờ em cũng là bác sĩ."
Dịch Yên nhún vai: "Tôi cũng không ngờ anh là bác sĩ."
Hôm nay người này không còn mặc áo khoác như lần trước ở quán bar, quần áo nghiêm chỉnh, lại mang cho anh một cảm giác không đứng đắn lắm.
Anh bật cười, duỗi tay về phía Dịch Yên: "Tiền Vũ."
Có lẽ là vì không ở quán bar, cảm giác cả hai người đều biếng nhác, Dịch Yên giơ tay, nắm một cái: "Dịch Yên."
Nắm xong, Dịch Yên lập tức thu tay, Tiền Vũ: "Chúng ta cũng tính là quen biết nhỉ."
Bấy giờ, phát ngôn viên đã tới, đang chuẩn bị ở trên bục. Toạ đàm sắp bắt đầu, thính phòng cũng dần yên tĩnh.
Dịch Yên thu hồi ánh mắt đang nhìn Tiền Vũ, hướng về khán đài.
Tiền Vũ cũng dựa lưng vào ghế.
Toạ đàm học tập vừa dài dòng lại buồn tẻ, Dịch Yên vốn đã buồn ngủ, toạ đàm này chắc chắn là thuốc thôi miên. Nhưng Dịch Yên vẫn cố gắng không ngủ gục, trợn mắt nghe đến cuối buổi.
Xuyên suốt toạ đàm, vậy mà Tiền Vũ không hề nói chuyện với cô. Nhưng đến lúc lên khán đài, mỗi người đọc diễn văn cảm ơn, Tiền Vũ lại mở miệng hỏi cô một câu: "Em có hiểu họ nói cái gì không? Buồn ngủ lắm đúng không."
Tuy Dịch Yên lắng nghe từ đầu đến cuối, nhưng cô cũng phải thừa nhận: "Đúng là buồn ngủ thật."
Dòng người xung quanh theo lối nhỏ đi ra ngoài, liên tiếp nhau.
Dịch Yên không đi cùng với họ, cô đợi mọi người đi hết mới rời khỏi.
"Cũng may là buổi toạ đàm hôm nay không dài." Tiền Vũ cũng không đi.
Dịch Yên phủ nhận: "Không, khá dài, tôi đói bụng."
Tiền Vũ quay sang nhìn cô: "Vậy đi ăn một bữa với nhau chứ?"
Dịch Yên đảo mắt, liếc anh một cái: "Không cần đâu, tôi về khách sạn ăn."
Tiền Vũ thật không hiểu: "Từ lúc tới đây, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, em không đi du lịch, lại về khách sạn nghỉ ngơi?"
Dịch Yên thu mắt, khẽ cười một tiếng: "Yên tĩnh thì có gì mà không tốt, tốt đấy chứ."
Phản ứng của Dịch Yên hôm nay hơi khác với suy nghĩ Tiền Vũ. Anh nghe vậy, hạ mi mắt, nhưng chưa nói gì.
Dịch Yên cũng không giải thích.
Chờ người trong thính phòng đi gần hết, Dịch Yên đứng dậy, chuẩn bị đi ra.
Tiền vũ cũng đứng dậy.
Đến khi ra khỏi thính phòng, Tiền Vũ nói: "Nếu muốn đi chơi, có thể tới tìm anh."
Nói rồi đưa danh thiếp cho Dịch Yên.
Một người không đứng đắn như vậy đưa danh thiếp vẫn là hơi sai sai thế nào, Dịch Yên giương mắt nhìn anh, không nhận.
Tiền Vũ hất cằm với cô, rồi tiến về phía đàn em ở trước.
Dịch Yên cảm thấy như vậy là không cho người ta mặt mũi, nhận lấy: "Được rồi."
Tiền Vũ cười: "Giọng điệu đủ miễn cưỡng." Vậy mà cũng không ngần ngại.
Dịch Yên cũng cười: "Coi như cũng được."
Cất danh thiếp, Dịch Yên gật đầu về: "Tôi đi trước."
"Được."
————
Sau khi ăn cơm trưa ở khách sạn, Dịch Yên về khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường về, đồng nghiệp đi cùng nói buổi chiều không bận việc gì, hẹn cô đi đến phố K dạo phố. Dịch Yên lấy lý do cơ thể đang không khoẻ, khéo léo cự tuyệt.
Đã nhiều năm như vậy, tính cách không thay đổi, nhưng rất nhiều sở thích đã đổi thay, không còn thích đi ra ngoài du ngoạn.
Hồi học trung, Dịch Yên luôn thích đi ra ngoài chơi, chẳng phân biệt ngày đêm.
Hiển nhiên là một học sinh hư không nghe lời lại thích gây sự.
Mà người cô thích - Tô Ngạn thì ngược lại, nghe lời, thành tích tốt, không gây chuyện cũng không đánh nhau.
Hai người đúng là một trời một vực.
Cũng không hổ là học trò ngoan, Tô Ngạn không thèm để ý tới sự theo đuổi của Dịch Yên. Dịch Yên có trêu chọc anh thế nào chăng nữa, anh đều thờ ơ.
Lúc trước, Dịch Yên vẫn luôn tự tin rằng có một ngày mình sẽ theo đuổi được Tô Ngạn, chỉ là vấn đề thời gian.
Lại không muốn theo đuổi một năm vẫn không được.
Căn bản là Tô Ngạn cũng không thích kiểu người như cô.
Lần đó, lớp Tô Ngạn tổ chức đi chơi xuân, Dịch Yên hỏi Tô Ngạn có đi hay không, Tô Ngạn không trả lời cô.
Dịch Yên cũng không biết ngượng, tự chạy tới hỏi lớp trưởng của Tô Ngạn.
"Đi chứ,"lớp trưởng lớp Tô Ngạn nói với Dịch Yên, "Lớp chúng tớ ai cũng đi, cậu hỏi cái này làm gì?"
Dịch Yên đang ngồi ở bàn bên cạnh bạn nam này, nghiêng đầu: "Cậu cảm thấy tớ hỏi cái này để làm gì?"
"À,"lớp trưởng lớp Tô Ngạn hiểu ra, gật đầu, ánh mắt hơi suy ngẫm, nói đùa, "Chuyến chơi xuân này, lớp chúng tớ có thể mang người nhà theo, bạn trai đưa bạn gái, bạn gái đưa bạn trai đi, đều được!"
Dịch Yên cũng chẳng thẹn thùng, vô tội mà cong môi: "Đang có ý này."
Hai người hoàn toàn không chú ý tới Tô Ngạn đang ngồi ở góc phòng, im lặng nhìn họ bằng con mắt lạnh lùng. Dịch Yên đang nói chuyện với con trai.
Nói xong, từ chỗ ngồi bên cạnh lớp trưởng, cô quay lại bên cạnh Tô Ngạn, đặt mông ngồi xuống chỗ của bạn cùng bàn của Tô Ngạn.
"Tô Ngạn, cậu nghe thấy không? Lớp trưởng các cậu nói, đi chơi xuân cũng có thể đưa bạn gái đi cùng."
Không biết có phải do Dịch Yên tưởng tượng hay không, cô lại thấy hình như cô đi hỏi lớp trưởng mấy câu, lúc quay lại, vẻ mặt của Tô Ngạn lại lạnh gấp vài lần.
Nhưng mà bình thường Tô Ngạn vẫn luôn lạnh mặt với cô, Dịch Yên cũng không để tâm, không thấy Tô Ngạn trả lời, lại nói: "Cậu có nghe thấy không, có thể đưa bạn gái đi."
Mặt Tô Ngạn hờ hững, lạnh lùng nói: "Cậu không phải bạn gái tôi."
Dịch Yên lại cười hì hì nói: "Không sao, sau này sẽ là, cậu gấp cái gì."
Tô Ngạn: "...."
......
Một ngày cuối tuần cách hôm đó không lâu là ngày lớp Tô Ngạn đi ra ngoài chơi xuân.
Cả lớp không chỉ định đi chơi một ngày, buổi tối còn muốn cắm trại dã ngoại.
Dịch Yên hỏi Tô Ngạn lúc nào tập hợp, khó khăn lắm mới có một lần Tô Ngạn nói với cô.
7 giờ rưỡi sáng thứ bảy tập hợp. Hơn 6 giờ, Dịch Yên đã rời giường, 7 giờ đã đến trước cửa Nhất Trung.
Nhưng mà không nhìn thấy một bóng người.
Sáng sớm, một lớp sương mỏng vẫn còn lơ lửng trong không gian, nắng sớm nhạt nhoà, nhưng xung quanh lại trống rỗng.
Dịch Yên là con cú, có thể dậy sớm thật chẳng dễ dàng, hai mắt rất nhanh đã không mở được ra, suy nghĩ cũng có chút ngốc nghếch, cứ nghĩ rằng người ta chắc là vẫn chưa tới.
Nhưng mà tập hợp lúc 7 giờ rưỡi, sao đến bây giờ vẫn không có một bóng người.
Đứng thêm mười phút, cuối cùng Dịch Yên cũng phát hiện có điểm bất thường.
Căn bản là không phải lớp Tô Ngạn tập hợp lúc 7 giờ rưỡi, bọn họ đã đi rồi.
Tô Ngạn nói sai giờ cho cô.
Đến tận khi đã ngộ ra mọi chuyện, Dịch Yên giật mình ngay tại chỗ.
Bởi vì Tô Ngạn không muốn cô đi cùng, mới cố ý nói sai giờ tập hợp cho cô.
Một giây trước còn tràn đầy hưng phấn, giờ phút này, tâm trí cô như rơi xuống vực thẳm.
Khi trước, mặc dù lời nói của Tô Ngạn có lạnh nhạt như thế nào, Dịch Yên cũng không ngại, thậm chí không hề chùn bước. Nhưng mà hôm nay, một mình đứng trước cổng trường Nhất Trung vắng tanh này, lòng Dịch Yên bỗng thật chua xót.
Tô Ngạn, hoá ra lại không thích cô đến như vậy.
Cho dù bình thường Dịch Yên có vô tâm vô phế đến nhường nào, bây giờ cũng khó mà không để ý tới.
Tuy thái độ của Tô Ngạn đối với cô vẫn luôn không tốt lắm, nhưng cũng không có ác ý.
Dịch Yên cảm thấy, đối với Tô Ngạn mà nói, không xấu, cũng cõ thể coi như thích.
Nhưng hình như không phải như thế.
Khi đó Dịch Yên mười sáu tuổi, đánh nhau với người khác, bị người ta rượt đuổi, mặc dù có khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ không khóc.
Nhưng mà sáng sớm hôm nay, vì một người con trai tên là Tô Ngạn mà cay cay mũi.
Tính cách thẳng thắn, lúc khóc lại cứ nghèn nghẹn, rất yên tĩnh.
Cứ như vậy, Dịch Yên xách theo một cái túi đựng mọi thứ đồ mà cô đã chuẩn bị để cùng ăn cùng dùng với Tô Ngạn, ngồi xổm trong một ngõ nhỏ phía sau Nhất Trung, khóc cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Ngồi xổm ở đó rất lâu, không biết qua bao lâu, bỗng có một người dừng ở trước mặt cô.
Dịch Yên không ngẩng đầu, nghe thấy giọng của Tô Ngạn.
"Đừng khóc."
Ở trước mặt Tô Ngạn, Dịch Yên luôn dễ yếu đuối, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cũng thích làm nũng với Tô Ngạn. Chỉ cần anh thương cô một chút, cái gì cô cũng làm được.
Dịch Yên khóc không muốn bị người khác nhìn thấy, nhưng cô không ngần ngại để Tô Ngạn nhìn thấy, vùi đầu không nói lời nào.
Tô Ngạn không thấy cô đáp, ngón tay đang rũ xuống khẽ nhúc nhích.
Một lúc sau, anh ngồi xổm ở trước mặt cô.
"Tớ không đi, cậu không thể một đi một mình." Cũng không phải là vứt bỏ cậu.
Cuối cùng Dịch Yên cũng động đậy, ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng hồng: "Vì sao tớ không thể đi một mình."
Tô Ngạn chỉ nhìn cô, không nói.
Dịch Yên khịt khịt mũi, không nhìn anh.
Hai người giằng co một lúc lâu, Dịch Yên mới quay đầu lại, nói với anh: " Tớ vẫn chưa ăn sáng, rất đói. Cậu đưa tớ đi ăn sáng nha, nếu không sau này đừng mơ tớ để ý tới cậu nữa."
"Ừ."
Lúc này, Dịch Yên mới phấn chấn hơn, nhét mấy thứ đồ trên tay vào tay Tô Ngạn, đứng dậy đi trước Tô Ngạn.
Bước lại bước, Dịch Yên xoay người đi lùi, lại hỏi vấn đề mà lúc nãy Tô Ngạn không trả lời: "Vì sao không cho tớ đi chơi xuân một mình, trong lớp cậu cũng người tớ quen mà."
Tô Ngạn vẫn không nói lời nào, nhưng điều này không làm Dịch Yên im lặng, cô nói: "Tớ mặc kệ, người nhà chỉ có thể do người nhà đưa đến, cậu không đi, cho nên cậu không muốn để cho bạn gái cậu đi, nhất định là như vậy."
Ngõ nhỏ sau Nhất Trung này nhiều đá nhỏ, Dịch Yên đi lùi, một hồi liền dẫm phải hòn đá nhỏ, chân bỗng nghiêng ngả.
Tô Ngạn vẫn luôn chú ý tới từng hành động của cô, nhanh chóng tiến lên, kéo cánh tay cô, hơi nhíu mày: "Chú ý đi đường đi."
Dịch Yên lanh lợi, cố ý thuận đà ngã vào trong lồng ngực Tô Ngạn, tay đột nhiên ôm lấy eo anh.
Cả người Tô Ngạn cứng đờ.
Thiếu niên mang theo hương thơm vừa sạch sẽ lại dễ chịu, Dịch Yên tham lam mà ôm lấy anh không buông tay.
Đây là lần đầu tiên Tô Ngạn không đẩy Dịch Yên từ trong lồng ngực ra.
Rất nhiều năm rồi mà Dịch Yên vẫn nhớ.
Khi đó, Tô Ngạn thật tốt.
......
Dịch Yên ngủ một giấc đến 7 giờ chập tối.
Gần đây đã tới một thành phố khác, thay đổi thành phố, thay đổi giường nằm, trái lại là cô lại ngủ ngon hơn.
Tỉnh lại khi màn trời đã xuống, cả căn phòng đen kịt, chỉ có một góc rèm cửa được ánh trăng bên ngoài chiếu sáng.
Trong mộng là anh, tỉnh mộng cũng là anh.
Cô bỗng nhớ đến trước kia, cứ đến nửa đêm lại tỉnh giấc, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Tô Ngạn.
Gọi đến, Tô Ngạn còn tắt máy.
Thật mẹ nó tuyệt tình.
Dịch Yên thầm mắng trong lòng, nhưng lại cười. Bụng kêu òng ọc, cô bò dậy, xuống giường chuẩn bị đặt cơm.
Dịch Yên vẫn luôn tùy ý vứt điện thoại lung tung. Cô xuống giường nhặt, điện thoại bị ném trên thảm lên.
Ngay lúc chạm vào điện thoại, màn hình bỗng sáng lên.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy dãy số kia, Dịch Yên bỗng ngẩn ngơ, suýt chút nữa đã làm rớt máy.
Ngày đó, xóa số Tô Ngạn rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể kéo vào sổ đen được, chỉ xoá khỏi danh bạ mà thôi.
Là Tô Ngạn gọi tới.
****
Hẹp bì bớt đây tu mi
Hẹp bì bớt đây tu mi
Hẹp bì bớt đây, hép bì bớt đầy
Hẹp bì bớt đây tu bạn Editor đáng yêu xinh đẹp thông minh lương thiện tài sắc vẹn toàn chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn piu piu
P/s: Mình đăng nhầm chương 20 nhé cả nhà ơi, nước đi ấy mình đi nhầm và mình đi lại rồi nhé