Chương 138: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 138
Chương 138: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 138Chương 138: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 138
Thư phòng có một bức tường trắng, khi cửa sổ mở rộng, bóng cây trong sân bên ngoài sẽ chiếu lên tường trắng, ngày nắng, gợn sóng trong ao nhỏ bên ngoài cũng sẽ lăn tăn trên tường trắng. Lúc này, Vũ Trinh kéo Mai Trục Vũ đến đối diện bức tường trắng, nhấc chân đẩy chiếc ghế tre nhỏ trên sập xuống đất, sau đó một tay ấn Mai Trục Vũ ngồi xuống chiếu trúc.
Mai Trục Vũ theo ý nàng ngồi trên chiếu trúc nhìn nàng. Vũ Trinh thần bí vén lớp giấy bịt kín trên chiếc bình trong tay, sau đó từ trong bình nhào ra một miếng bột mì trong suốt trơn nhẫn.
"Chàng xem." Nàng vung mảnh "bột mì" đang run rẩy trong tay lên bức tường trắng, mảnh "bột mì" kia "bốp" một tiếng dính vào trên tường, cuối cùng từ từ tan vào trong tường, chỉ một lát sau trên mặt tường đã không còn một chút vết tích nào. Cùng lúc đó, trên mặt tường bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, đó là bóng của một con bướm, đang bay tới bay lui trên bức tường trắng, động tác uyển chuyển kiều diễm. Nhìn qua, trông như thể có một con bướm đang ở ngoài cửa sổ, bị ánh trăng chiếu vào, in bóng lên trên bức tường này.
Vũ Trinh lại nặn ra một mảnh "bột mì" tương tự như lúc trước, lại ném lên trên tường. Lần này trên mặt tường xuất hiện một bóng chim sẻ, chú chim sẻ kia linh hoạt tràn đầy sức sống, tuy rằng chỉ là một cái bóng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy dường như có thể nghe thấy tiếng hót líu lo của nó.
Thấy vậy, Mai Trục Vũ đã đoán ra đây là thứ gì rồi. Vũ Trinh vừa tiếp tục lấy những mảnh bán trong suốt từ trong bình ra, vừa giải thích cho Mai Trục Vũ: "Đây là một loại tỉnh quái vô hại đối với người thường, gọi là Ảnh Trùng, chúng có đủ loại hình dạng, có thể biến thành các loại bóng dáng khác nhau, bóng người, bóng động vật, và cả bóng hoa cỏ cây cối nữa. Thứ này ẩn nấp rất kỹ, bắt được thật khó khăn."
Bởi vì chúng chỉ xuất hiện vào ban đêm, lại có thể biến thành đủ loại bóng dáng, hòa mình vào môi trường xung quanh, hơn nữa cũng không có khí tức bất thường gì, nên rất khó phát hiện ra được.
Vũ Trinh tìm thấy cái bình này, rất đắc ý, lại thuận tay ném ra hai mảnh, lúc này một mảnh biến thành một lùm trúc, ở một góc tường tạo thành một bóng trúc, mảnh kia biến thành một đóa mẫu đơn, rơi vào bên kia, vì vậy con chim lúc trước đậu trên bóng trúc, bướm thì đậu trên đóa hoa.
Mai Trục Vũ thấy Vũ Trinh còn đang hứng chí lôi đồ vật trong bình ra ném lên tường, thấy trên bức tường trắng dần dần nhiều thêm các loại bóng dána. trở nên càng lúc cànn náo nhiêt v đât nhiên cảm thấv nhu nhân rất giống tiểu cô nương đang bắt đom đóm ngoài trời đêm.
Đúng lúc này, Vũ Trinh đại công cáo thành vỗ vỗ tay, xoay cái bình không trong tay đắc ý nói: "Chàng xem, thế nào, có vui không-", lại là giọng điệu dỗ dành trẻ con, nào hay chính hành vi của nàng mới giống một đứa trẻ hơn.
Bức tường trắng trong thư phòng, bắt đầu từ đêm nay, đã trở thành nơi cư ngụ của rất nhiều Ảnh Trùng. Ban ngày chúng vô hình vô ảnh, nhưng mỗi khi đêm về, lại biến thành đủ loại bóng dáng, hoa chim côn trùng cá, cỏ cây thú vật, náo nhiệt vô cùng.
Nếu người thường trông thấy những bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện vào nửa đêm như vậy, chỉ e sẽ hoảng sợ không thôi, nhưng hai người Vũ Trinh lại coi những bóng dáng của Ảnh Trùng này như một vở tuồng để thưởng thức, thỉnh thoảng Vũ Trinh còn rất hứng thú dựa theo những bóng hình ấy mà biên soạn ra một câu chuyện, nàng vừa bịa vừa kể, Mai Trục Vũ chỉ có nhiệm vụ ở bên cạnh tán thưởng câu chuyện thật hấp dẫn.
Cứ như vậy lại trôi qua một thời gian, Vũ Trinh đột nhiên trở nên bận rộn, Mai Trục Vũ cả ngày đều không thấy bóng dáng nàng đâu, ngay cả Hình bộ cũng chẳng đến nữa, một hôm không nhịn được hỏi nàng trước khi ra cửa: "Gần đây Yêu thị bận lắm sao?"
Vũ Trinh lắc đầu, cười đáp: "Không phải là việc trong Yêu thị, mà là Thôi Cửu, chính là vị lang quân hay cười híp mắt vẫn thường cùng ta chơi đùa ấy. Hai ngày nữa hắn sẽ thành thân, mấy hôm nay bận không xuể nên tìm ta giúp đỡ."
Mai Trục Vũ biết Thôi Cửu, trong đám thiếu niên thiếu nữ đi theo Vũ Trinh, hắn là người hiền lành khéo léo nhất. Biết được đáp án, Mai Trục Vũ gật đầu, ra ngoài làm việc.
Sau đó đến ngày thứ ba kể từ khi có được đáp án này, ngày cưới vợ của Thôi Cửu đã tới, Mai Trục Vũ vừa vặn được nghỉ ngơi, sáng sớm hắn đã bị Vũ Trinh kéo đến Thôi phủ. Bởi vì hỉ sự nên trong phủ vô cùng náo nhiệt, trên mặt bọn nô bộc đều lộ vẻ vui mừng, đang bận rộn bố trí lều trại trong sảnh đường. Vũ Trinh chẳng hề coi mình là người ngoài, dẫn Mai Trục Vũ đi xem lễ đường hôn lễ của Thôi phủ.
"Chàng xem, so với lúc chúng ta thành thân thì lều này nhỏ hơn nhiều đúng không, lần đó của chúng ta, ta đã dặn dò bọn nô bộc dựng lên, đặc biệt bảo bọn họ làm to hơn một chút." Vũ Trinh tay vung vẩy cây roi ngựa mà nàng vẫn thường mang theo, cười nói.