Chương 147: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 147
Chương 147: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 147Chương 147: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 147
Lại nhìn về phía nguồn phát ra thanh chính linh khí đánh thức mình cùng chúng Yêu tướng, chẳng phải là nam tử đang bị Tiểu Miêu Công nắm tay sao?
Các Yêu tướng canh cửa nhìn nhau, cây nhỏ mọc trên đầu tựa như cỏ dại, theo động tác quay đầu của bọn chúng mà lung lay lắc lư. Sau một hồi im lặng, có một Yêu tướng do dự hỏi: "Miêu Công, không hay vị ở bên cạnh ngươi là..."
Vũ Trinh đang chờ bọn chúng hỏi, lập tức rất đường hoàng kéo Mai Trục Vũ lui về phía sau hai bước, trưng bày ra cho bọn chúng nhìn Mai Trục Vũ cho thỏa, rồi nói: "Đây là lang quân của ta, mấy hôm trước ta đã thành thân, nay đưa chàng đến cho mọi người gặp mặt."
Sao có người dám cưới Miêu Công, chẳng sợ bị nàng giày vò đến chết sao! Chúng yêu tướng đồng thời trợn to hai mắt, lại đảo mắt, trông thấy trên người Mai Trục Vũ linh khí hùng hậu, nhất thời tỏ ngộ, tu vi như thế, khó trách dám cưới Miêu Công, quả thật là tài cao gan lớn.
Dẫn lang quân đi qua ánh mắt chăm chú của đám yêu tướng này, tiến vào yêu thị, lập tức lại gây nên một trận huyên náo ồn ào, người ngã ngựa đổ.
Chúng yêu sinh sống tại yêu thị vào ngày hôm nay, cảm nhận được cỗ khí tức của đạo sĩ đang tiến đến gần, đều giật mình kinh hãi, còn tưởng rằng có đạo sĩ xông vào yêu thị, ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt càng trở nên kinh ngạc hơn.
Chúng yêu quái đều biết Miêu Công đã thành thân, nhưng chỉ có một số ít biết người kia rốt cuộc là ai, cho nên thấy Miêu Công thân mật nắm tay một nam tử như vậy, thần sắc lại mềm mại, làm sao có thể không kinh hãi.
Phát hiện ra đạo sĩ có khí tức đáng sợ kia là do Miêu Công mang đến, nỗi sợ hãi trong lòng chúng yêu giảm bớt, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng tăng thêm.
Cuộc sống trôi qua bình lặng, bọn yêu quái cũng cảm thấy tẻ nhạt, hôm nay thật khó khăn mới có chút chuyện xảy ra, bất kể là đang ăn uống trong tiệm hay đang vui chơi ở nhà, tất cả đều chạy ra ngoài, đứng ở hai bên đường lớn, thò đầu ra từ cửa sổ cửa hàng nhìn xuống, còn có những kẻ chen chúc trên lan can tầng hai để xem náo nhiệt, chỉ trong chốc lát, khắp bốn phía phường thị đều đứng đầy những yêu quái mang vẻ mặt hiếu kỳ hứng thú.
Mai Trục Vũ quả thật đã gặp không ít yêu quái, bởi vì thể chất đặc thù của hắn, từ nhỏ đã có rất nhiều ác yêu muốn ăn thịt hắn, có thể sống đến bây giờ, hắn tự nhiên đã giết không ít yêu quái thèm khát bản thân mình. Nhưng dù là hắn, cũng chưa từng thấy nhiều yêu quái cùng lúc như vậy.
Nhìn những con chồn hoang mặc áo ngắn, cổ quàng khăn mồ hôi thò đầu ra nhìn; những con thỏ yêu đầu đội trâm cài trang sức, mặc váy hoa tươi rực rỡ; những con chuột núi đội mũ rơm vác theo một bao tải hàng hóa to đùng đang chất đống trên xe; những hoa yêu thắt lưng dây leo nở hoa, rụt rè nhìn ra từ phía sau thân cây... Nếu không phải vì có một vài chỗ khác biệt so với người thường, thì trông cũng chẳng khác gì mấy so với những người bình thường ngày thường nhìn thấy ở Đông Tây Phường.
Vũ Trinh tuyệt nhiên không cảm thấy hổ thẹn trước hành vi kinh hãi chúng yêu của mình, trái lại, nàng vô cùng hăng hái bước đi giữa đại lộ, lớn tiếng giới thiệu lang quân bên cạnh với mọi người chung quanh, vì thế mà những tiếng thán phục như sóng triều dâng, tiếng ổ ạt không ngớt, sau đó là những tiếng bàn tán xôn xao, hai người có thể nói là vạn chúng chú mục.
Mai Trục Vũ bị nhiều ánh mắt yêu quái nhìn chằm chằm như vậy, cũng có chút bất an, ngước mắt nhìn lại những ánh mắt đang đánh giá mình. Tức thì, nơi ánh mắt hắn đi qua liền lặng ngắt như tờ. Lũ yêu quái bị linh khí của hắn chấn nhiếp, đứng sững thành một mảng trên mặt đất, ánh mắt Mai Trục Vũ quét qua một vòng, chung quanh yên tĩnh hẳn.
Hắn vẫn không nói một lời, chỉ có Vũ Trinh, nhìn đám yêu quái ngây ngốc, lại nhìn lang quân bên cạnh, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Đợi đám yêu quái vây xem càng lúc càng đông, Vũ Trinh đột nhiên dừng bước, thu lại nụ cười trên mặt, quét mắt nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: "Hôm nay ta dẫn lang quân đến giới thiệu với mọi người, sao trông mọi người có vẻ không được vui vẻ cho lắm?"
Đám yêu quái thường cư ở Yêu thị thấy biểu cảm này của nàng, liền biết không ổn, lập tức có một lão đầu râu bạc cười ha ha nói: "Không có không có, đương nhiên là vui mừng, người được Miêu công coi trọng, cũng là khách quý của chúng ta, lão già này mở một tiệm nhỏ, canh sơn trân vẫn tạm coi là có thể lấy ra, nếu Miêu công có thời gian, sao không dẫn lang quân đến tiệm nhỏ uống một bình."
Có Hà Thủ Ô lão yêu tỉnh ranh này ở phía trước, những yêu quái còn lại cũng không cam lòng tụt lại phía sau, vì thế rất nhanh hai bên đường phố đã là một mảnh nhiệt tình chào hỏi.