Chương 59: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 59
Chương 59: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 59Chương 59: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 59
"Không cần, các ngươi cứ đi trước." Mai Trục Vũ đáp gọn.
Quả nhiên kỳ quái như lời mọi người, Đào viên ngoại lang thầm nghĩ, rồi gọi mọi người cùng rời đi, chỉ để Mai Trục Vũ ở lại một mình.
Vừa khi mọi người đi khỏi, chỉ còn lại mình Mai Trục Vũ, trận gió lạnh trong tòa nhà dường như càng thêm mạnh mẽ. Mặt trời tuy chưa lặn sau núi, nhưng bóng tối trong các gian phòng đã rục rịch ngóc đầu, khiến cả tòa nhà trở nên âm u. Bốn bề tĩnh lặng đến cùng cực, không một tiếng người, chỉ còn tiếng bước chân khẽ vang của Mai Trục Vũ.
"Kẹt... Mai Trục Vũ băng qua đại sảnh đến sân sau, bỗng nhiên cánh cửa sổ tầng hai phía sau phát ra một tiếng kêu dài, rồi đóng sầẩm lại. Từ những ô cửa sổ đen ngòm trên tầng hai, ánh mắt nhớp nháp đổ dồn về phía Mai Trục Vũ, có thứ gì đó đang thì thầm bàn tán.
Những thứ này đều là những vật âm u sinh ra trong những khu nhà cũ đã lâu chưa có người ở, nhưng đều không thành khí hậu, cũng không hại chết người được. Mai Trục Vũ không để vào mắt, bởi vậy hắn làm như không thấy mọi thứ xung quanh, chỉ định định hướng về một phía mà đi, những thứ ở đó mới thật sự cần xử lý.
Ở sâu trong tòa trạch, một nam tử đội mũ rèm che phát hiện Mai Trục Vũ đang đến gần, hắn cười nhẹ, vuốt đầu một con cẩu hung hãn bên cạnh: "Ta còn chưa chuẩn bị giết hắn, hắn lại tự mình đưa tới cửa, thật sự là không muốn sống nữa. Thôi bỏ đi, đi ăn thịt hắn đi."
"À đúng rồi, đừng cắn nát đầu của hắn, mặt phải để cho người ta nhận ra được, dù sao cũng phải để Vũ Trinh nhìn xem, nam nhân nàng chọn lúc chết là biểu lộ sợ hãi như thế nào."
Nam nhân nói xong, mấy con cẩu hung hãn vây quanh bên người đều đứng lên. Những con cẩu hung dữ lúc đứng lên cao hơn nam nhân một cái đầu, chúng nó thần tình dữ tợn, bên miệng còn dính máu, lặng yên không một tiếng động cuốn ra ngoài như gió.
Mai Trục Vũ cảm nhận được yêu khí ở hậu trạch, nhưng khi bước đến trung đình, hắn bỗng dừng bước, nhanh chóng giơ tay chỉ về phía trước. Hung khuyển màu xám trắng hiện ra trong không trung, chính giữa đầu nó bị Mai Trục Vũ điểm nhẹ một cái, cả thân hình như bị trọng kích, nặng nề ngã sấp xuống đất, trong chớp mắt đã tắt thở.
Mai Trục Vũ cũng chẳng màng đến con chó trên mặt đất, nghiêng người né tiếng gió bên tai, tay nhanh chóng vươn lên không trung, cứng rắn lôi ra một cái móng vuốt lạnh lẽo từ trong khoảng không, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cái móng vuốt kia đã bị bàn tay trông như văn nhược vô hại, chỉ thích hợp để cầm bút của hắn bẻ gãy.
Liên tiếp như vậy, Mai Trục Vũ lần lượt tìm ra và đánh chết cả năm con hung khuyển. Cuối cùng, con chó sau cùng phát hiện nguy hiểm và định bỏ chạy, cũng bị Mai Trục Vũ đá văng ra một cước, đập vào bức tường bên phải, cả mặt tường đều bị va đổ sụp.
Mai Trục Vũ khẽ nhếch môi, lấy từ trong tay áo ra mấy tấm bùa vàng, lần lượt đặt lên mấy cái xác chết của lũ hung khuyển. Mấy tấm bùa vàng này cháy hết trên thi thể, thân hình vốn to lớn của chúng thoáng chốc co rút lại, biến thành kích cỡ của một con chó nhà bình thường.
Mai Trục Vũ liếc mắt nhìn qua, mày càng nhíu chặt hơn, vẫn như cũ đi về phía hậu trạch.
Những con chó hung dữ này đã sắp biến thành yêu khuyển, nhưng chúng cũng không phải là yêu tự nhiên, mà là do kẻ có tâm cho ăn quá nhiều thịt người, khiến cho yêu hóa. Loại yêu khuyển được nuôi bằng thịt người này, không có lý trí chỉ biết ăn thịt, tính tình tàn bạo, nếu thả ra ngoài, chỉ sợ trong thành Trường An sẽ có không ít bách tính vô tội phải chết oan.
Vị nam tử đeo mặt nạ ở hậu trạch phát hiện mấy con chó hung dữ kia đều đã chết, trong lòng kinh ngạc,"Tên Mai Trục Vũ này lại không phải người tầm thường? Làm sao hắn có thể biết pháp môn của Đạo gia?". Trước đó hắn đã điều tra Mai Trục Vũ, rõ ràng chỉ là một nam tử bình thường, trước khi hắn ra tay, cũng không phát hiện điều gì bất thường, nhưng hắn vừa động thủ, nam tử đeo mặt nạ liền cảm thấy không ổn, người này không chỉ là người trong Đạo môn, chỉ sợ tu vi còn không thấp.
Vốn tưởng rằng muốn giải quyết tên Mai Trục Vũ này chỉ là chuyện nhỏ, lại đột nhiên phát hiện nảy sinh biến cố, mấy việc đều không thuận lợi như dự tính, tâm tình của nam tử đeo mặt nạ cực kỳ tồi tệ, cũng không định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa. Lần này là do hắn khinh địch, đợi đến lần sau chuẩn bị chu đáo, sẽ lại đến gặp Mai Trục Vũ.
Ai ngờ hắn vừa quay người định dời đi, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mai Trục Vũ: "Ra đây."
"Đến cũng nhanh thật." Nam tử đeo mặt nạ đẩy cửa ra, đứng trên bậc thang từ trên cao nhìn xuống đánh giá Mai Trục Vũ. Trước đó hắn còn tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường, căn bản không để vào mắt, giờ phát hiện hắn cũng là người trong đạo, mới rốt cuộc chịu nhìn thẳng.