Chương 70: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 70
Chương 70: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 70Chương 70: Mai phu nhân sủng phu nhật thường 70
Vũ Trinh liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên bật cười, lắc lư chén rượu trong tay,"Biểu huynh từ đâu nghe được trò cười này vậy, nếu quả thật như thế, ta đã gả từ mấy năm trước rồi, sao lại đợi mãi đến tận bây giờ. Tiểu lang quân của ta rất thú vị, ta thật lòng muốn gả cho hắn, không hề miễn cưỡng chút nào."
Nàng nói xong, hờ hững đặt chén rượu xuống "Rượu này vô vị quá, ta không thích."
Sau khi Vũ Trinh rời đi, nụ cười trên mặt Bùi Quý Nhã biến mất, hắn đập vỡ chén rượu trong tay mình, trầm ngâm suy nghĩ giây lát, đột nhiên vung tay trắng nõn trên không trung, từ hư không kéo ra một đám âm khí.
"Chỉ còn bảy ngày nữa là đến hôn lễ, nếu nghĩ rằng có thể dễ dàng cướp đoạt đồ vật của ta như vậy, thì không hề đơn giản đâu."
"Lui ra đi."
Trong hoàng cung, Mai Quý phi bước lên bậc thềm cao vút của đại điện, vạt áo dài của nàng kéo lê trên nền gạch đen bóng loáng, tựa như một đóa hoa đang từ từ nở rộ. Nàng chậm rãi tiến đến gần bóng hình cao gầy đang đứng ngắm nhìn cảnh sắc cung thành phía xa, tựa đầu lên vai người ấy, dịu dàng cất tiếng: "Nương nương."
Vũ Hoàng hậu quay đầu lại, nắm tay nàng, nói rằng: "Sao giờ này ngươi lại tới đây, hôm nay Thái tử không phải có chút khó chịu sao, sao không ở bên cạnh hắn?"
Mai quý phi ôn nhu đáp: "Thái tử uống thuốc xong đã ngủ, ta bèn tới thăm nương nương. Nương nương một mình đứng đây ngắm nhìn cung thành, chẳng hay tâm tình có điều gì phiền muộn?"
Vũ Hoàng hậu thở dài một tiếng: "Chỉ là nghĩ tới muội muội cũng sắp gả làm vợ người ta, nhất thời có chút cảm khái mà thôi."
Mai quý phi nói: "Nương nương yên tâm, ta thấy đại điệt nhi của ta thật lòng yêu thích nàng, về sau tất sẽ đối đãi tốt với nàng."
Vũ Hoàng hậu cười rộ lên,"Ta nào có lo lắng về lang quân nhà ngươi, ta chỉ lo muội muội của ta, e rằng sau này nàng sẽ khi dễ tiểu lang quân nhà ngươi."
Mai quý phi che miệng cười, đôi mắt xinh đẹp khép lại thành hình lưỡi liềm,"Khi dễ thì cứ khi dễ, ta nghĩ điệt nhi trong lòng cũng cam tâm tình nguyện. Nương nương không hay biết, nhưng ta lại thấy rõ mồn một, e là điệt nhi đã sớm đối với Trinh muội tình căn thâm chủng. Tính nết của nó chịu nửa phần ủy khuất."
Hai người đứng một lúc, Hoàng hậu chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói: "Hôm nay sứ thần Ô Tư đưa đến mấy con thú quý, ta nghe nói thái tử thích một con miêu nhỉ trắng trong đó, muốn giữ lại nuôi, vậy mà ngươi lại sai người đem miêu nhi đi?"
Mai quý phi nhìn nàng,"Vâng, ta biết nương nương không ưa mèo, nên đã đuổi đi rồi. Nếu thái tử thích mấy con vật nhỏ này, lần sau ta sai người nuôi cho nó một con linh miêu là được, cũng không cần phải là miêu nhi."
Vũ Hoàng hậu xuất thần một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta không thích mèo không?"
Mai quý phi lắc đầu: "Không biết, nhưng nương nương không thích, ta sẽ không để cho một con mèo xuất hiện trước mặt nương nương."
Vũ Hoàng hậu dắt nàng đi về phía cây cột đỏ thẫm, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về chân trời chìm vào hồi ức,"A nương của ta năm đó chết đột ngột, ta và phụ thân đau buồn vạn phần, lúc lo liệu tang lễ sơ sót muội muội, lại để cho nàng từ trên lầu cao ngã xuống. Khi đó nàng bị thương nghiêm trọng, mắt thấy là sống không nổi... Đêm ấy, ta trông coi muội muội chỉ còn một hơi thở, nhìn thấy... một con mèo khổng lồ xuất hiện trong phòng, nó ăn thịt muội muội của ta."
Mai quý phi ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt Vũ Hoàng hậu nghiêm túc không giống như đang nói đùa, liền nghiêm túc lắng nghe.
Vũ Hoàng hậu ngước nhìn trời cao, thốt lên: "Ta vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng phụ thân vội vã chạy đến, cũng tận mắt chứng kiến con mèo khổng lồ kia nuốt chửng muội muội của ta rồi bỏ chạy. Ta và phụ thân đều kinh hãi bàng hoàng, nào ngờ chỉ một ngày sau, muội muội lại bình yên vô sự xuất hiện trước mặt chúng ta, vết thương trầm trọng khi nàng ngã từ lầu cao đã lành lặn, nàng cũng chẳng nhớ gì về việc mình bị mèo ăn thịt. Khoảng thời gian ấy, ta rất sợ nàng, bởi mỗi khi màn đêm buông xuống, trong viện của nàng lại tụ tập đầy mèo, lặng lẽ vây quanh phòng nàng."
"Ta không biết liệu muội muội của ta, rốt cuộc có còn là muội muội của ta nữa hay không, trong lòng ta nghi hoặc nàng là yêu quái gì đó, nhưng lại không nỡ làm gì nàng, dù sao nàng cũng là thân nhân mà ta tưởng đã mất rồi lại tìm lại được. Kỳ thực, đứa bé ấy từ nhỏ đã rất khác thường, nàng không giống chúng ta, dường như có thể nhìn thấy những thứ mà chúng ta không thể thấy, khi mẫu thân còn tại thế, nàng thường kéo tay mẫu thân nói rằng ở nơi trống trơn kia có vật gì đó, chỉ e rằng, cũng chỉ có mẫu thân là hoàn toàn không sợ nàng mà thôi."