Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 24

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức chưa reo Hạ Mộc đã tỉnh, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tâm trạng khó tránh khỏi khác mọi ngày.

Kỷ Tiện Bắc không có ở phòng ngủ, tưởng anh đang trong phòng bên tập thể thao, cô gọi: “Ông xã?”

Không ai trả lời.

Hạ Mộc lại hô to tiếng nữa: “Kỷ Tiện Bắc?”

Vẫn không có người lên tiếng.

Hạ Mộc nằm trên giường thêm hai phút, xuống giường đi rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, sửa soạn xong liền đi xuống lầu.

Kỷ Tiện Bắc đang nướng bánh mì trong bếp, ngẩng đầu đúng lúc thấy cô đang đi từ trên cầu thang xuống: “Dậy sớm vậy?”

Hạ Mộc cười: “Không có anh ở bên nên em không cảm thấy an toàn.”

“Thôi đi, lúc anh không có nhà em vẫn ngủ say như heo ấy.”

“…” Hạ Mộc liếc xéo anh một cái.

Kỷ Tiện lấy ra bánh mì đã nướng xong, lại rót hai ly sữa bò, khẽ nhếch cằm về phía phòng ăn: “Qua ăn sáng đi.”

Hạ Mộc nhìn nhìn bàn ăn bên ngoài, lại nhìn nhìn bàn kính trong phòng bếp, không có đồ ăn gì khác.

Cô nghi hoặc hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Chỉ ăn mấy miếng bánh mì với sữa bò?”

“Ừ.”

“Sớm biết vậy em đã bảo dì đến đây làm mì cho em ăn rồi.”

Kỷ Tiện Bắc đưa mâm đựng bánh mì cho cô: “Bánh mì có.” Anh bưng hai ly sữa: “Sữa bò cũng có, chúng ta đã qua thời kì sống khá giả, nên học cách biết thỏa mãn.”

Hạ Mộc: “…” Cô đạp Kỷ Tiện Bắc một phát: “Không biết nấu ăn thì thôi, lấy nhiều cớ như vậy làm gì.”

Kỷ Tiện Bắc cười, Hạ Mộc chưa hả giận lại đá anh cước nữa.

“Đừng nghịch, đổ sữa bây giờ.”

Kỷ Tiện Bắc bưng ly sữa đến bàn ăn rồi lại đi vào phòng bếp cầm một lọ tương salad, Hạ Mộc uống mấy ngụm nước mật ong liền bắt đầu gặm bánh mì.

“Đưa anh lát bánh mì, phết chút tương salad.” Kỷ Tiện Bắc duỗi tay.

Hạ Mộc lắc đầu: “Không muốn ăn, ngọt lắm.”

Kỷ Tiện Bắc đành thôi, bắt đầu quết tương salad cho bánh mì của mình, anh nghiêng mặt liếc cô một cái, “Hạ Mộc.”

“Hửm?” Hạ Mộc không chút để ý đáp anh, cô đang chuyên chú gặm bánh mì, cắn thành hình gì đó.

Anh nói: “Nếu sau này em không ăn salad trộn tiêu xanh và ớt đỏ nữa, bây giờ anh sẽ tặng em một bất ngờ.”

Hạ Mộc không hề nghĩ ngợi: “Không thành vấn đề, đồng ý.”

Đáp án này làm Kỷ Tiện Bắc ngạc nhiên, anh chăm chú nhìn cô nghiền ngẫm: “Dễ tính vậy à?”

“Em là loại phụ nữ thích dây dưa sao?” Lát bánh mì gặm thành hình, Hạ Mộc giục anh: “Bất ngờ gì thế, mau nói đi.”

Kỷ Tiện Bắc vẫn nhìn cô chằm chằm, dễ đáp ứng như vậy không phải phong cách hành xử của cô.

Hạ Mộc nói: “Em cho anh một bất ngờ trước.” Cô đưa anh lát bánh mì gặm thành hình: “Trái tim của em tặng cho anh.”

Miếng bánh mì bị cô gặm thành hình trái tim.

Kỷ Tiện Bắc mỉm cười, đặt lát bánh mì của mình xuống, bắt đầu ăn của cô.

Sáng Hạ Mộc chưa ăn uống gì, bắt đầu uống sữa bò, “Nói bất ngờ đâu? Vẫn không đưa thì em đi làm đây.”

“Đợi đã.” Kỷ Tiện Bắc ăn nốt miếng bánh mì đứng dậy đi vào phòng bếp, Hạ Mộc còn nghiêng đầu ngó nhìn theo, xem rốt cuộc anh có thứ gì hay ho muốn tặng cô.

Anh bưng một cái mâm đi ra.

“Gì thế?” Hạ Mộc hơi đứng dậy muốn liếc nhìn một cái, kết quả anh đậy lông bàn, không thấy gì.

“Thần thần bí bí.” Cô phối hợp nhắm mắt lại.

“Được rồi, có thể mở mắt.” Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống, bưng ly sữa lên, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mặt cô.

Hạ Mộc nhìn đồ vật trong mâm, sững sờ hồi lâu, một nhánh củ cải mảnh nhỏ, bên cạnh có hai quả trứng luộc đã bóc vỏ đặt trong nước trà, phía sau còn có hai quả ớt tiêu cay.

Từ trên nhìn xuống nghĩa là: 100√

Sau đó Hạ Mộc nhấc chân, mu bàn chân khẽ huých bắp chân anh, cô nói: “Anh coi em là đứa trẻ 3 tuổi đấy à.” Sau đó trực tiếp cầm một quả trứng luộc trong nước trà cắn ăn.

Trong lòng đủ mọi cảm giác.

Cái này được xem là một dạng mê tín, khi còn nhỏ mỗi lần trước khi đi thi, cô đều sẽ cùng em gái cắt mấy cái lá củ cải, cho thêm hai viên đậu phộng sống, ngụ ý có thể thi được 100 điểm.

Sau lại mỗi bài kiểm tra cô đều được 100 điểm.

Có lần nói chuyện phiếm với Kỷ Tiện Bắc nhắc đến chuyện hài này, lúc đó Kỷ Tiện Bắc cười, nói cô nên ăn hai quả trứng gà, đậu phộng không giống số 0.

Cô nói: Trứng gà nhà bọn em là tự ấp, trứng gà chỉ để cho em trai ăn, còn thừa sẽ mang lên chợ bán lấy tiền.

Khi ấy cô cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, không kể thêm gì khác vậy mà Kỷ Tiện Bắc lại ghi tạc trong lòng.

“Uống hớp sữa, đừng để bị nghẹn.” Kỷ Tiện Bắc đưa ly sữa đến bên miệng cô.

Hạ Mộc hoàn hồn, cầm chắc thành ly, làm bộ nhấp hai hụm.

Hai quả trứng luộc trong nước trà, Hạ Mộc ăn sạch, cô lấy khăn giấy lau lau miệng, Kỷ Tiện Bắc cũng ăn xong, anh bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.

Hạ Mộc nhìn anh: “Hôm nay cũng không phải ngày thi, sao lại nghĩ tới làm ‘100’ điểm cho em ăn?”

Kỷ Tiện Bắc nói: “Đối với đại đa số người mà nói, trong đời có 3 bài kiểm tra.”

“Ba bài nào?” Cô hỏi.

“Thi đại học, công tác, kết hôn.”

“Anh làm 100 điểm này cho em là ngầm nói co em, em làm việc có thể đạt 100 điểm?” Hạ Mộc đưa cho anh bát đũa mình vừa ăn.

Kỷ Tiện Bắc liếc cô một cái: “Không chỉ 100 điểm mà còn có thể đạt được 2,5 cái 100 điểm.” Anh bưng bát đũa với mâm vào phòng bếp.

Hạ Mộc: “… Anh mới 250!”

Buổi sáng Kỷ Tiện Bắc còn bận bịu hơn cô, ăn xong liền vội vàng đi thay quần áo, chưa đến 7 giờ rưỡi đã chuẩn bị ra cửa.

“Hôm nay đi sớm thế?” Hạ Mộc đưa đồng hồ đeo tay cho anh.

“Ừ, buổi sáng có hội nghị đột xuất.” Kỷ Tiện Bắc bắt đầu đeo đồng hồ, hỏi cô: “Em muốn xuống lầu cùng anh không?”

Hạ Mộc suy nghĩ: “Cùng đi đi.” Ngày đầu tiên đi làm, cô vẫn nên đi sớm chút.

Xuống lầu, tài xế của Kỷ Tiện Bắc đã đến, Hạ Mộc vươn tay: “Đưa balo cho em, anh mau lên xe đi.” Balo của cô đựng không ít đồ, rất nặng, lúc xuống lầu Kỷ Tiện Bắc kiên quyết xách hộ cô.

Kỷ Tiện Bắc đeo balo lên lưng cho cô, “Đừng tạo áp lực cho bản thân.”

Hạ Mộc gật đầu: “Em tự biết điều chỉnh cảm xúc của bản thân mà.”

Kỷ Tiện Bắc duỗi tay ôm cô, thấp giọng nói câu: “Công chúa bé bỏng của anh, chúc hôm nay mọi việc đều thuận lợi.”

Hạ Mộc ‘Ừm’ một tiếng, nâng tay ôm eo anh, cũng dùng sức ôm anh một cái.

Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc một trước một sau lên ô tô rời khỏi khu chung cư, anh rẽ hướng Đông, cô đi hướng Tây.

Hạ Mộc chưa tới Công ty đã nhận được điện thoại của tổng biên tập: “Hạ Mộc, em đừng tới Công ty nữa, đến thẳng tập đoàn Thẩm thị đi, hôm nay bọn họ mở họp báo.”

“Tập đoàn Thẩm thị mở họp báo?”

“Ừ, tập đoàn Thẩm thị nhập 56 trăm triệu vào cổ phần công ty dưới trướng tập đoàn Viễn Đông, trở thành cổ đông thứ hai hợp pháp, sáng sớm mới thông báo cho giới truyền thông, nói 9 giờ rưỡi mở họp báo.”

Hạ Mộc gần như thuộc như in Công ty dưới trướng của Nhậm Ngạn Đông, Công ty đó chưa ra mắt thị trường, là một Công ty được Nhậm Ngạn Đông thu mua từ 3 năm trước.

Không nghĩ tới tập đoàn Thẩm thị sẽ đột nhiên gia nhập cổ phần.

Cô càng buồn bực chính là, Nhậm Ngạn Đông làm người khiêm tốn như vậy, sao lại phối hợp với Thẩm Lăng chủ động mời nhà báo tới dự họp chứ?

Hạ Mộc nhìn đồng hồ, vẫn kịp, cô nói: “Tổng biên tập, em đến Công ty một chuyến rồi lại đi hiện trường buổi họp báo sau.”

Tổng biên tập: “Em tới Công ty làm gì?”

Hạ Mộc: “… Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, đi để lộ cái mặt.”

Tổng biên tập khá độc miệng: “Không cần, mặt của em chị vẫn nhớ rõ.”

Hạ Mộc: “… …”

Tới hiện trường, không ít người đã tới, cô ký tên đi vào, tìm vị trí ngồi xuống.

Người tới chủ yếu là các Công ty môi giới, cũng có rất nhiều phóng viên cô quen, hai bên gật đầu chào hỏi một câu.

Quy định của buổi họp báo lần này tương đối cao, theo lý thuyết cô là một người mới sẽ không có cơ hội tham dự buổi họp báo như này, cô cũng không nghĩ thông tại sao tổng biên tập lại đưa cơ hội tốt như vậy cho cô.

Chẳng lẽ lương tâm của tổng biên tập đột nhiên trỗi dậy?

Hạ Mộc lấy di động kiểm tra trạng thái mới nhất của Thẩm thị trên Website Official, nhưng không thấy thông báo nào liên quan đến buổi họp báo này.

Thẩm Lăng của Tập đoàn Thẩm thị cũng là người cô cực kỳ quan tâm trên Weibo, không biết hôm nay tới tham dự họp báo hay không.

9 giờ rưỡi, buổi họp báo đúng giờ bắt đầu, thay mặt tập đoàn Thẩm thị tới dự họp báo là phó Tổng giám đốc bên mảng quản lý đầu tư của tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Lăng không tới.

11 giờ rưỡi kết thúc họp báo, tất cả các phóng viên tham dự đều được phát bao lì xì to, sau đó lục tục ra về.

Hạ Mộc vào trong xe không vội trở về Công ty, bắt đầu biên soạn bản thảo.

Một tiếng sau cô gửi bản thảo cho tổng biên tập, tổng biên tập ngay lập tức trả lời: [ Nhớ kỹ phải viết bản thảo từ trong đầu ra chứ không phải dùng tay gõ chữ là được. ]

Hạ Mộc hồi âm: [ Lãnh đạo dạy bảo rất đúng. ]

Mấy chục phút sau tổng biên tập vẫn không trả lời cô, nói chung là bản thảo đã được duyệt.

Hạ Mộc nhìn đồng hồ, sắp 1 giờ trưa, cô tìm bừa một quán cơm nhỏ ăn tạm, đang ăn, tổng giám đốc gọi tới, cô nhìn màn hình suy nghĩ, tổng giám đốc tìm cô làm gì?

Di động vẫn đang đổ chuông, cô nghe máy: “Tổng giám đốc.”

“Ừ, Tiểu Hạ à, buổi họp báo sáng nay kết thúc rồi chứ?”

“Kết thúc rồi, tôi đang ăn cơm.” Hạ Mộc chợt phản ứng lại: “Cảm ơn ngài đã dành cơ hội này cho tôi.”

Tổng giám đốc có quen biết với giáo sư Âu Dương, cô vào làm công ty này cũng là giáo sư Âu Dương dùng quan hệ với tổng giám đốc, trước kia lúc đi thực tập tổng giám đốc đã rất chiếu cố cô, có bất cứ hội nghị Tài chính quan trọng nào cũng mang cô đi theo.

Tổng giám đốc khách khí một phen, nói nên làm thôi, lại nói: “Cô mới đi làm, lại trẻ tuổi, thường xuyên ra ngoài tôi luyện kiến thức sẽ giúp ích cho phát triển sau này của cô.”

“Cảm ơn tổng giám đốc quan tâm.”

“Không cần khách sáo với tôi.” Ngừng lại, tổng giám đốc nói: “Buổi tối tôi tham dự một bữa tiệc, đối phương là khách hàng lớn của Công ty chúng ta, là thương hiệu trang sức số 1 số 2 trong nước, nói không chừng có thể cung cấp cho cô rất nhiều thông tin. Làm phóng viên ấy mà, biết thêm nhiều người đứng trên đỉnh kim tự tháp không hề có hại cho cô. Đến lúc đó tôi mang cô đi cùng, trước 5 giờ cô nhớ quay về công ty.”

Hạ Mộc ngẫm nghĩ, uống rượu cũng được nhưng bồi người chắc chắn không được.

Cô hỏi thẳng: “Tổng giám đốc, trong bữa tiệc cần tôi phải làm gì?”

Cần cô phải làm gì?

Ông cũng không rõ lắm.

Vừa rồi nhận được điện thoại của ông chủ, nói bữa tiệc tối nay phải dẫn Hạ Mộc theo.

Có thể khiến ông chủ tự mình gọi tới bố trí, có hai trường hợp:

Ông chủ coi trọng Hạ Mộc, sẽ thu xếp tài nguyên tin tức tốt nhất cho cô;

Còn có một trường hợp, chủ tịch của công ty trang sức coi trọng Hạ Mộc, có bữa tiệc này là vì Hạ Mộc.

Nhưng mấy cái này chỉ là ông tự mình phỏng đoán, không thể nói bậy.

Tổng giám đốc trả lời Hạ Mộc: “Không cần cô phải cố định làm gì cả, đến lúc đó cô cứ ngồi cạnh tôi, có thể giúp cô chắn rượu tôi sẽ cố sức chắn, cô chỉ cần tùy biến không làm tôi mất mặt là được.”

“Được, tôi biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment