Tiểu đội này xuất hiện ở thành Hắc Sơn, chứng tỏ tuyến đường của họ là đúng. Sầm Duẫn lập tức dùng bộ đàm thông báo cho đội ngũ trên mặt đất, bảo họ thu dọn thiết bị và vật tư, chuẩn bị xuất phát ngay lập tức. Sầm Duẫn để lại vài người trông chừng thôn Miếu Tử, lấp lại hố nhà họ Hồ, rồi liên hệ với phòng thí nghiệm Thần Mộng gần nhất đến mang những thi thể trắng đi.
Hạ Tuân nghiên cứu mãi mà không hiểu bình hồn phát ra âm thanh như thế nào, hơn nữa âm thanh này còn lúc có lúc không. Thời gian không chờ đợi ai cả, Hạ Tuân tạm thời bỏ cuộc, bảo người vận chuyển bình hồn về phòng thí nghiệm nghiên cứu tiếp. Khương Dã bí mật nhắn tin cho Nhiếp Nam Nguyệt, bảo bà chặn đội vận chuyển bình hồn của Thần Mộng. Văn vật là của quốc gia, không thể để nhóm người này cướp mất được.
Mấy người quay về mặt đất, Khương Dã nhờ Hoắc Ngang ra ngoài thôn lấy túi vật tư mà cậu và Cận Phi Trạch đã chôn, Trương Nghi và Lý Diệu Diệu lên tầng thu dọn hành lý. Tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, trước buổi trưa họ đã chuẩn bị tiến vào Hắc Sơn Gobi. Khương Dã nhìn xung quanh, phát hiện Cận Phi Trạch còn chưa lên. Trước giờ hắn ta thích gì làm nấy, không biết đang làm gì, Khương Dã sợ hắn bị bỏ quên trong mộ, lại xuống hố, vào mộ tìm hắn.
Trong mộ tối om, Khương Dã dùng đèn pin soi sáng, bước vào buồng mộ. Cận Phi Trạch đang đứng cạnh bình hồn, cụp mắt đăm chiêu, tay cầm gì đó. Khương Dã lại gần xem thử, phát hiện không biết hắn đã ngắt người áo trắng trên bình hồn xuống từ bao giờ, cầm trong lòng bàn tay, tay còn lại thì cầm một con dao gấp chiến thuật.
"... Đây là văn vật." Khương Dã nói.
"Thế thì sao?" Cận Phi Trạch nghiêng đầu cười, "Phải đền tiền à? Làm sao đây, mình không có gì ngoài tiền."
Khương Dã cầm lấy người áo trắng trong tay hắn, đặt về chỗ cũ. Người áo trắng không đứng được nữa, nghiêng trái ngã phải, mặt nạ trên mặt còn rơi mất, để lộ một gương mặt bùn đã bị cạo. Khương Dã chú ý thấy dao của Cận Phi Trạch có vết bùn, hỏi: "Cậu tháo mặt nạ của Đấng à?"
"Một pho tượng bùn đất thôi, không phải Đấng thật."
Khương Dã cau mày, "Thế tại sao cậu lại cạo mặt Đấng?"
"Vì xấu."
Dưới ánh đèn pin, Khương Dã nhìn chăm chú vào đồng tử mắt đen láy sâu thẳm của Cận Phi Trạch. Cứ cảm giác tên khốn này lại giấu cậu chuyện gì đó, mấy ngày nay tâm trạng của Cận Phi Trạch rất tệ, mắt thường cũng thấy được, về cơ bản tất cả mọi người đều tránh mặt hắn. Nếu là trước kia, chắc chắn Khương Dã sẽ moi chuyện hắn giấu, giờ Khương Dã không muốn hắn khó chịu hơn, hắn không muốn kể thì thôi vậy. Nhìn xung quanh, người của Thần Mộng đều đang dọn dẹp văn vật ở buồng phụ, bình hồn này lớn đến thế, chắc họ sẽ đến khuân cuối cùng, thế là cậu kéo Cận Phi Trạch rời khỏi đó, giả vờ không có chuyện gì xảy ra. Đến lúc Nhiếp Nam Nguyệt hỏi đến, Khương Dã sẽ bảo là do người của Thần Mộng.
Buổi trưa mọi người ăn cơm, nhổ trại xuất phát. Đoàn xe quy mô lớn lên cao tốc, đội của Khương Dã đi riêng một chiếc SUV, bị Thần Mộng kẹp giữa đoàn xe, trước sau đều có xe của Thần Mộng trông chừng. Hoắc Ngang vừa lái xe vừa chửi Sầm Duẫn, "Tiên sư, coi chúng ta là phạm nhân à."
Ô tô đi mấy tiếng đồng hồ, tiến vào vùng hoang mạc Lãnh Hồ không người ở. Mặt trời đã xuống núi, cuối cùng họ cũng đến địa điểm xuất hiện mà tiểu đội khảo sát liên hệ với Thần Mộng lần cuối cùng. Sầm Duẫn cử mười mấy chiếc máy bay cỡ nhỏ không người lái đi tìm lối vào, mọi người cắm trại tại chỗ, nhóm lửa nấu cơm. Xung quanh đều là quần thể núi đá sa mạc cao ngất kỳ dị, rất nhiều đá đã bị ngọc hoá, thi thoảng có thể thấy kẽ nứt đá tảng để lộ một góc ngọc thạch trơn nhẵn. Đứng trên tảng đá trông ra ráng chiều, cuối chân trời vàng đen đan xen, trong một giây Khương Dã còn tưởng mình đã đến một thế giới khác.
Càng lại gần thành Hắc Sơn, sự đồng bộ giữa cậu và Giang Nhiên càng mãnh liệt. Cậu cảm nhận được cảm xúc của Giang Nhiên, tuyệt vọng và đau thương như thuỷ triều dâng trào trong lồng ngực. Đau khổ như dây leo mọc gai, quấn chặt trái tim cậu.
Rốt cuộc y giờ ra sao... Tại sao lại đau khổ thế này?
Ngẩng đầu nhìn, Cận Phi Trạch tránh xa đám đông, ngồi một mình trên cột đá. Cột đá cheo leo, trong số họ, chỉ có Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu trèo lên được. Khương Dã bảo Lý Diệu Diệu đi đưa cơm, đến khi mặt trời xuống núi, hắn vẫn chưa xuống. Gió càng lúc càng mạnh, ánh sáng biến mất đằng xa, màn đêm đen kịt bao trùm thế giới như một tấm màn, chòm sao xuất hiện, tiếng gió tựa lời thì thầm của sao trời. Ngẩng đầu nhìn Cận Phi Trạch, dường như hắn đang ngồi giữa các vì sao, nom cô độc vô cùng.
Khương Dã dùng bộ đàm gọi hắn: "Đang nghĩ gì thế?"
Đằng xa, Khương Dã nhìn thấy hắn cầm bộ đàm lên, giọng hắn truyền ra từ ống nghe.
"Nghĩ đến cậu."
Khương Dã nghĩ bụng, lừa dối.
Cận Phi Trạch đã thay đổi, cậu phát hiện giờ mình không biết Cận Phi Trạch đang nghĩ gì nữa.
Cậu cất bộ đàm, đi về phía Cận Phi Trạch. Đến dưới chân cột đá, ngửa đầu nhìn lên, bên trên lại trống trơn, Cận Phi Trạch đã biến mất. Cậu nhìn xung quanh, đi vòng quanh cột đá mà chẳng phát hiện ra tung tích của Cận Phi Trạch, ngay cả dấu chân cũng không có. Đến khi cậu cầm bộ đàm lên lần nữa, đang định gọi Cận Phi Trạch thì chợt va vào một vòng tay.
"Đang tìm mình à?" Cận Phi Trạch cười bên tai cậu.
"Cậu đi đâu vậy?" Gió đêm phần phật, thổi mặt Khương Dã lạnh băng.
"Mình vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà." Cận Phi Trạch móc ra một chiếc khăn quàng như làm ảo thuật, bọc kín bản thân và Khương Dã tựa xác ướp.
"Cậu đang sợ à?" Khương Dã hỏi khẽ.
"Sợ?" Cận Phi Trạch phì cười, "Sao mình lại sợ?"
"Thế cậu đang nghĩ gì?"
Đồng tử mắt đang nhìn cậu chăm chú của Cận Phi Trạch trở nên sâu thẳm, "Mình chỉ đang nghĩ, sao trên trời cách xa thế, một ngôi sao từ lúc xuất phát đến khi chạm tới ngôi sao tiếp theo phải mất bao lâu? Đường xa xôi như vậy, có khi nào nó cứ đi mãi, rồi quên mất mình muốn đi đâu không."
"Không đâu." Khương Dã nói.
"Tại sao?"
Bầu không khí im lặng giây lát, Khương Dã nói khẽ: "Vì trở về bên nhau, là bản năng của nó."
Trong đêm đen tĩnh lặng, chốn hoang vu xa xôi bao la như một thế giới không có gì cả, chỉ có họ ôm chặt lấy nhau dưới sao trời vô hạn.
"Tiểu Dã," Cận Phi Trạch hôn cậu, "Không được quên mất mình đâu."
Đau buồn vô hạn bỗng dâng trào trong lòng Khương Dã, cả hai người đều biết, càng gần đích đến, thời khắc họ chia ly sẽ càng đến nhanh. Mà Khương Dã vẫn còn vài chuyện giấu Cận Phi Trạch, ví dụ như hậu quả của việc đồng hoá thần. Giang Nhiên từng nói, muốn giết thần thì phải trở thành thần. Có thể thấy, kế hoạch của y là để Khương Dã thay thế thần bằng cách đồng hoá thần.
Sau khi trở thành thần, Khương Dã có còn là Khương Dã nữa không? Nhận thức về bản thân của cậu có bị hủy diệt không? Nếu bị hủy diệt thì cậu phải mất bao lâu mới tìm lại được bản thân mình? Tất cả đều là ẩn số. Còn một việc quan trọng hơn, thần tồn tại ở mọi thời gian, một khi trở thành thần, sự tồn tại của Khương Dã và thần sẽ hóa thành nghịch lý. Để triệt tiêu nghịch lý, Khương Dã phải biến mất, thế giới này sẽ không còn sự tồn tại của Khương Dã nữa.
Đến lúc đó, Cận Phi Trạch, Lý Diệu Diệu, Hoắc Ngang... tất cả mọi người đều sẽ lãng quên cậu.
Hậu quả này, cậu sẽ không kể cho Cận Phi Trạch.
Cậu dốc sức kìm nén nỗi chua chát cuồn cuộn nơi đáy lòng, vất vả nói: "Tôi sẽ không quên."
"Ừm," Cận Phi Trạch lại nói, "Họ tìm thấy lối vào rồi."
Vừa dứt lời, tiếng gọi truyền tới từ phía doanh trại, rất nhiều người đang tụ tập, liến thoắng thảo luận việc gì đó.
Sầm Duẫn chạy tới nói: "Chúng tôi đã tìm thấy ký hiệu tiểu đội khảo sát để lại, kết quả cảm ứng của vệ tinh là, dưới lòng đất cách ký hiệu ba dặm về phía nam có một quần thể kiến trúc khổng lồ. Anh Giang, khi nào chúng ta xuất phát?"
Khương Dã nhìn tài liệu hình ảnh trên máy tính bảng của hắn, thành Hắc Sơn rộng lớn hơn cậu tưởng, sau khi xuống đó có thể sẽ lọt vào cấm địa bất cứ lúc nào. "Cửa" dẫn đến thế giới đó nằm ở đâu, mẹ ở đâu, bản thân cậu đều không biết. Có thể Giang Nhiên sẽ hướng dẫn cậu, nhưng cậu cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.
"Sầm Duẫn," Khương Dã nói, "Cho phép tôi nói thẳng, phần lớn người của anh không có kinh nghiệm vào cấm địa, xuống đó chính là tự sát."
"Anh nhầm rồi," ánh sáng như lửa than vụt qua mắt Sầm Duẫn, "Chúng ta đã đến thành phố của Đấng, vương quốc của Đấng, nơi thực hiện thánh chỉ của Đấng, chúng tôi sẽ được bất tử trong vòng tay của Đấng. Lẽ nào anh chưa bao giờ tò mò về chân tướng của thế giới, chưa bao giờ muốn biết sức mạnh bên ngoài con người ư?"
Giọng Khương Dã lạnh tanh, "Chân tướng rất đáng sợ, các người không chịu đựng được đâu."
Sầm Duẫn tràn ngập cuồng nhiệt, "Tôi tin chúng tôi cũng sẽ được thần ưu ái."
Cận Phi Trạch lạnh nhạt nói: "Để hắn chết cho xong, tại sao phải khuyên hắn?"
"..." Sầm Duẫn chết cũng không tiếc, chỉ tiếc cho đám chuyên gia làm nghiên cứu thuộc quyền hắn. Khương Dã không khuyên can nữa, thờ ơ nói: "Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai xuất phát."
Tên đần Sầm Duẫn không nghe lời Khương Dã nói hoàn toàn, hắn cử một tiểu đội năm người đi dò đường theo tuyến đường hành động của bản thân họ trước tiên. Đến sáng ngày hôm sau Khương Dã thức dậy, Sầm Duẫn nói hắn đã nhận được tin của tiểu đội, bảo đã dò được một tuyến đường an toàn. Khương Dã nhìn tuyến đường của họ, không đồng tình, nhưng rõ ràng Sầm Duẫn không để tâm.
Khương Dã về đội của mình, thì thầm nói với nhóm Hoắc Ngang: "Bọn Sầm Duẫn không đáng tin cậy, sau khi xuống đó phải nghĩ cách cắt đuôi họ."
Hoắc Ngang thở dài nói: "Kể từ khi phát hiện bình hồn, Sầm Duẫn cứ như ăn phải Viagra."
Trương Nghi lặng lẽ nói: "Nơi này rất gần cấm địa, có thể hắn đã bị ảnh hưởng."
Ô tô đi đến lối vào, Hiệp Hội Thần Mộng đã mở một đường hầm dẫn thẳng xuống lòng đất. Vẫn là lính đánh thuê Thần Mộng đi đầu, đội Khương Dã kẹp giữa, đội Thần Mộng bọc hậu. Một đội nán lại trên mặt đất để giữ liên lạc, trông coi vật tư. Đường hầm rất chật hẹp, chỉ đủ một người bò. Tất cả mọi người đeo thiết bị nhìn ban đêm AI, bò trong đường hầm chật hẹp này. Đi xuống được một quãng, họ bò đến một khoảng nền gạch đất, không gian rộng rãi hơn một chút, có thể đi khom lưng.
Có điều đến chỗ này, chắc hẳn không phải đường hầm Thần Mộng mở nữa.
Giọng Hạ Tuân vọng tới từ phía trước: "Là phù điêu, mọi người nhìn xem, đây là phù điêu, chúng ta đã vào một đường hầm mộ."
Khương Dã đi tới, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh mà họ nhìn thấy. AI của thiết bị nhìn ban đêm không làm mờ phù điêu, hình ảnh rõ ràng đập vào mắt mọi người. Đó là vô số gương mặt với đủ loại biểu cảm, có khóc có cười, điêu khắc sống động như thật. Rất nhiều gương mặt nom dị dạng đáng sợ, cảm xúc hỗn loạn, nom rất giống rối bóng đầu khỉ họ thấy ở thôn Miếu Tử. Có những khuôn mặt lại khá bình thường, có thể phân biệt được nam nữ già trẻ.
"Chuyên gia, đây là cái gì?" Hoắc Ngang hỏi.
Hạ Tuân choáng ngợp, "Phù điêu thường vẽ chủ mộ phi thăng thành tiên, tôi cũng là lần đầu thấy phù điêu tượng người. Không, có thể ở đây vẽ thần trong nhận thức của người cổ đại. Thành Hắc Sơn là thành của Bạch Tiêu Quân, hẳn cũng là mộ của Bạch Tiêu Quân. Năm ấy Bạch Tiêu Quân giáng lâm, rất có thể Lý Nguyên Hạo đã trùng tu nơi này vì hắn, chôn cất thân xác hắn dùng khi giáng lâm ở đây. Tôi đoán, nơi này rất gần cấm địa, thậm chí có thể là trùng khớp với cấm địa. Đến khi vào cấm địa, chúng ta nhất định phải cẩn thận. Theo ghi chép của "Kinh Quỷ Hoang", thời gian của thành Hắc Sơn dừng lại vĩnh hằng, mọi thế giới giao thoa ở đây, Đấng ngủ giấc ngủ vô hạn trong thành."
Khương Dã nhìn lướt qua tượng người trên tường, đột nhiên phát hiện có một gương mặt trông rất giống Tiểu Bạch. Gương mặt ấy nhắm nghiền mắt, như đang ngủ say.
"Gương mặt này giống Giang Tiểu Nhiễm quá." Hoắc Ngang chỉ vào một gương mặt trên cùng và nói.
Khương Dã cau mày nhìn, quả vậy, gương mặt đó tươi trẻ, rõ ràng là một thiếu nữ.
Trong lòng cậu chợt có linh cảm chẳng lành, ánh mắt quanh quẩn trên phù điêu. Chẳng bao lâu, cậu đã phát hiện ra tiểu đội khảo sát mất tích của Thần Mộng, tổng cộng mười gương mặt, túm tụm một chỗ. Phù điêu ở đây không ổn lắm, chúng được vẽ lên thật ư?
Tại sao người bị Đấng nuốt chửng đều xuất hiện ở đây?
Sầm Duẫn đằng sau đã mất kiên nhẫn, thúc giục nói: "Đi tiếp mau lên."
Cận Phi Trạch thẳng thừng đấm hắn một phát, cười híp mắt nói: "Anh ồn quá, đáng lẽ tôi phải rút lưỡi anh."
Sầm Duẫn không dám nói gì nữa, Cận Phi Trạch ra tay rất mạnh, mặt hắn lập tức sưng tấy như đầu lợn. Hắn đeo khẩu trang, hậm hực nhìn chằm chằm Cận Phi Trạch.