Mầm Ác

Chương 22


Biên tập: Bảo, Bab.
Sửa lỗi: Bảo.
Sáng sớm, khi trời còn đang tờ mờ, tất cả mọi người chuẩn bị xuất phát.

Hoắc Ngang phát cho mỗi người một máy bộ đàm kèm một chiếc vòng tay theo dõi dấu hiệu sinh tồn, ai nấy đeo chắc vòng trên tay, chiếc vali laptop mà hắn mang theo hiển thị vị trí vệ tinh, nhịp tim, huyết áp và tần số thở của mỗi người.
Những người này quả nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, trang thiết bị của họ đều rất hiện đại.

Khương Dã vừa cảm thán vừa cảm nhận sâu trong cơ thể mình.

Thiết bị định vị đã được đặt từ lâu, bây giờ chưa có cảm giác gì nhưng tâm lý thì vẫn chưa thể chấp nhận được, đi lại có hơi lúng túng.
Bạch Niệm Từ hỏi: “Tiểu Dã, có khó chịu chỗ nào à?”
Người Khương Dã cứng ngắc, khô khán đáp lại: “Cháu không sao ạ.”
Cận Phi Trạch cười nói: “Không việc gì đâu, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Bạch Niệm Từ vỗ vai hai người họ, sau đó vác ba lô lên lưng rồi bắt đầu leo núi.

Khương Dã lạnh lùng liếc Cận Phi Trạch một cái, sau đó đi theo sau Bạch Niệm Từ đi vào khu rừng rậm trên triền núi.

Bọn họ đi lên theo hướng Bắc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cây sa la cao chọc trời xuyên qua tầng mây.

Mặt trời vẫn chưa lên hẳn, trong rừng tối mờ, bị một màn sương dày đặc bao phủ, tầm nhìn rất thấp.

Khương Dã giơ đèn pin, đi theo ánh đèn pin phía trước.
Cận Phi Trạch đi sau lưng cậu, hỏi: “Sao rồi, ổn chứ?”
Khương Dã không để ý hắn.
Càng đi sâu vào trong thì càng thấy rõ những ngôi miếu bằng gỗ xập xệ dưới gốc cây.

Điều kỳ lạ là trong miếu chẳng có gì cả, không có tượng thần, cũng không có tranh vẽ, chỉ đặt mỗi cái lư hương.

Không hiểu sao, Khương Dã lại cảm thấy sương mù chỗ mấy ngôi miếu này dày hơn những chỗ khác, có lẽ là ảo giác.

Lão thợ săn dặn dò mọi người đừng nhìn những ngôi miếu thờ đó, bảo là do những người từng đi qua thôn Thái Tuế để lại.
“Thần linh hư vô.” Bạch Niệm Từ khẽ thì thầm với Khương Dã, “Tín ngưỡng Điền Tây mà mẹ cháu nói quả thực có tồn tại.”
Y chụp ảnh tất cả các ngôi miếu thờ, lão thợ săn luôn miệng phản đối, nhưng Bạch Niệm Từ cứng đầu không nghe lời lão.
Đến trưa, sương mù vẫn chưa tan đi.

Bọn họ đến bên bờ một dòng suối nhỏ, theo lời lão thợ săn là dòng suối Nam Thủy từ trên núi chảy xuống, nước suối mát lạnh, đến mức đông cứng cả tay.

Khương Dã bảo muốn đi vệ sinh, đi ra xa một đoạn, một mình xuống hạ du (cuối nguồn suối) rồi cởi quần lấy máy định vị ra, dùng nước suối rửa sạch sẽ rồi nhét trở vào.

Sau khi cậu đứng dậy mặc quần xong xuôi, chợt nhìn thấy bóng dáng xấu xí của Lưu Bội đang đứng bên kia bờ suối.

Dường như cô đang ra hiệu với cậu, nhưng sương mù quá dày, cậu không thấy rõ lắm.

Cậu đến gần một chút, thấy cô ấy đang dựng ngón trỏ bên môi mình.
Có ý gì?

Cậu đang định hỏi, bỗng giọng của Cận Phi Trạch ở sau lưng vang lên: “Sao chậm thế?”
Lưu Bội lập tức biến mất.
Cận Phi Trạch đi đến bên cạnh cậu, cười hỏi: “Lấy ra hả? Đừng vứt nha.

Ở đây nguy hiểm hơn nhiều so với cậu tưởng tượng đấy, tớ phải theo dõi hành động của cậu sát sao thì cậu mới an toàn được.”
Khương Dã lạnh lùng liếc hắn, song vẫn không thèm ừ hử gì, xoay người bò lên tảng đá trở về thượng du (đầu nguồn).

Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc đang xem bản đồ, lão thợ săn chỉ cho bọn họ xem phương hướng của thôn Thái Tuế trên bản đồ, Bạch Niệm Từ đang vừa ăn lương khô vừa xem lại ảnh chụp những ngôi miếu thờ mà y chụp hôm nay.

Đang lúc nghỉ ngơi, bỗng dưng có một bóng đen xuất hiện từ phía thượng du đi xuống.

Nó ra khỏi màn sương mù dày đặc và bước xuống dòng suối.

Hoắc Ngang bảo Bạch Niệm Từ và Khương Dã tránh xa con suối, đồng thời đưa tay phải ra sau lưng với vẻ mặt cảnh giác.

Khương Dã dám chắc chắn rằng sau lưng hắn ta có một khẩu súng.
Bóng đen nhảy xuống nước, Y Lạp Lặc hô lên: “Là người sống!”
Anh ta xắn ống quần lên rồi lội xuống con suối, kéo người lên bờ.
“Cảm ơn… Cảm ơn…” Người nọ run rẩy nói.
Hoắc Ngang hỏi: “Anh là ai? Sao lại ở đây?”
Khương Dã bước tới, vừa nhìn thấy thì lập tức hoảng hốt.
Người nọ thấy Khương Dã cũng ngạc nhiên nói: “Bạn Khương Dã, sao em lại ở đây?”
Khương Dã cau mày gọi: “Tiểu Lưu.”
Khương Dã lạnh cả người, cậu nhớ rất rõ là Tiểu Lưu đã biến thành quái vật kêu “khư khư”.
Tiểu Lưu tự giới thiệu mình với bọn Hoắc Ngang rồi nói: “Nhóm người thầy Thẩm mất tích rồi, tôi và cộng sự của tôi cũng lạc nhau.

Bạn Khương Dã, em nhớ không, là anh Tiểu Hà ấy, lúc trước cũng từng chăm sóc em.

Cậu ấy bị thú dữ tấn công, thi thể còn ở thượng du.”
“Thú dữ?” Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc thoáng liếc nhau.
Lão thợ săn buồn bực: “Lão già tao đây sống ở quanh chỗ này mấy chục năm nay rồi, rừng này làm gì có thú dữ.”
“Có! Tôi chính mắt nhìn thấy thi thể của Tiểu Hà, trên đấy còn có mấy vết cào nữa.” Tiểu Lưu run run rẩy rẩy cầm ấm nước, mặt mũi trắng bệch nói, “Hơn nữa tôi cứ có cảm giác hình như nó bám theo mình, tôi trốn tránh rồi lại lạc đường, đi gần một tuần.

Ơn trời, cuối cùng cũng gặp được mọi người.

Nhanh nhanh dẫn tôi ra ngoài đi!”
Khương Dã bình tĩnh quan sát gã, càng quan sát thì càng kinh sợ.

Cậu không biết người khác có nhận ra rằng con mắt của gã không di chuyển hay không.

Gã luôn chuyển động cả đầu và cổ cùng một lúc, chứ chưa khi nào đảo mắt một mình.

Rất có thể là vì gã đã chết, con mắt cứng lại nên không thể động đậy được.
Khương Dã vòng ra đằng sau gã, muốn nhìn xem có dấu vết gì để lại không.
Khương Dã vừa xem xét vừa hỏi: “Tiểu Lưu, lần cuối cùng anh liên lạc với thầy Thẩm là khi nào?”

Tiểu Lưu chầm chậm quay đầu sang, nhìn Khương Dã đáp: “Quên rồi, tôi quên rồi… Đưa tôi về nhà đi, tôi muốn về nhà.”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Thân thể Tiểu Lưu không hề chuyển động, chỉ có đầu và cổ quay 180 độ, gương mặt trắng bệch kia nhìn chằm chặp Khương Dã.

Lão thợ săn chỉ vào gã, ngón tay run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng kinh hoàng.

Hoắc Ngang vội vàng bịt miệng lão, kéo lão ra xa chút.
“Bạn Khương Dã, tại sao em lại nhìn anh như vậy?” Vẻ mặt Tiểu Lưu càng ngày càng dữ tợn.
Khương Dã nhớ tới động tác ngón tay dựng thẳng đặt lên môi của Lưu Bội, phải chăng cô ấy đang nhắc nhở cậu giữ yên lặng, chớ nên nói với quỷ hồn rằng gã đã chết?
“Không có gì.” Khương Dã hờ hững đáp lại, “Tôi chỉ là cảm thấy thân thể anh dẻo dai phết, sau này nếu không làm điều tra viên nữa thì có thể múa ba lê đấy.”
Khuôn mặt dữ tợn của gã khựng lại trong nháy mắt, rồi trở lại như cũ.
“Được… Được… Bạn Khương Dã, em nói hợp lý đấy.”
Có một con quỷ trong đội, bỗng chốc mọi người ăn cơm chả còn thấy ngon nữa.

Lão thợ săn vô cùng sợ hãi, nói: “Tao chợt nhớ ra trong nhà còn đang nấu nước, tao phải về đây.

Bọn mày cứ đi về phía trước, tao về trước đã nhé.”
Hoắc Ngang túm cổ áo lão lại, “Nhận tiền của bọn này rồi còn muốn chạy à?”
Y Lạp Lặc không giả vờ nữa, rút khẩu súng ở thắt lưng ra, lên đạn, cười đến là dịu dàng như nước, “Tôi khuyên lão nên suy nghĩ kỹ.”
“Bọn mày!” Lão thợ săn muốn điên luôn rồi, đè thấp giọng hỏi, “Bọn mày muốn chết à!”
“Giá gấp đôi, dẫn bọn tôi đến thôn Thái Tuế.” Bạch Niệm Từ nâng gọng kính, vẻ mặt ung dung.
Lão thợ săn lưỡng lự: “Ba…Gấp ba, đây là việc nguy hiểm tính mạng, nhất định phải tăng thêm tiền.”
“Chốt.” Bạch Niệm Từ ra tay hào phóng, “Số tiền trước đấy coi như là đặt cọc, bao giờ đến thôn Thái Tuế thì phần còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của lão.”
“Đúng là điên rồi, điên rồi!” Lão thợ săn lẩm bẩm, ngồi xuống chỗ cách Tiểu Lưu xa thật xa.
Tất cả mọi người không còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa, đành lót dạ tạm mấy miếng rồi tiếp tục lên đường.

Không hiểu làm sao mà Tiểu Lưu lại dính lấy Khương Dã, Khương Dã đi đâu thì gã theo đến đấy.

Khương Dã đau hết cả đầu, mấy người khác ném cho cậu ánh mắt thương cảm nhưng cũng bó tay toàn tập.

Khương Dã trông thấy Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc giao lưu với nhau bằng thủ ngữ (ngôn ngữ ký hiệu), bèn cố ý dẫn Tiểu Lưu đi lên phía trước, không để Tiểu Lưu nhìn thấy bọn họ đang bàn bạc.

Sau khi trao đổi với Y Lạp Lặc xong, Hoắc Ngang đi ngang qua Khương Dã, huých vai cậu một cái.

Khương Dã nhận được một mảnh giấy, lặng lẽ cúi đầu nhìn xem, trên đó nói bọn họ dự định sẽ ra tay sau khi tối đến đi ngủ.
“Tiểu Lưu.” Cận Phi Trạch bỗng cất tiếng gọi.
Bầu không khí chợt tĩnh lặng, không ai có thể ngờ rằng người này lại chủ động nói chuyện với quỷ.

Lão thợ săn liên tục ra hiệu cho Cận Phi Trạch, bảo hắn câm miệng đi.
“Cậu muốn nói cái gì?” Tiểu Lưu quay phắt đầu lại, gương mặt lập tức trở nên rất hung ác.
“Anh là gì, vì sao cứ đi theo Khương Dã mãi thế?” Cận Phi Trạch tủm tỉm cười hỏi.
“Cậu nói tôi là cái gì?”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt Tiểu Lưu dần dần chuyển thành trạng thái thối rữa ban đầu, cổ cũng duỗi dài ra, đến sát trước mặt Cận Phi Trạch.
Gã khàn giọng lặp lại: “Cậu nói tôi là cái gì?”
Y Lạp Lặc giơ súng lên, nhắm vào đầu Tiểu Lưu.

Lão thợ săn bị dọa cho điên luôn rồi, tuyệt vọng ra hiệu cho Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch làm như không nhìn thấy, nghiêng đầu ung dung nhìn gương mặt quái đản của Tiểu Lưu, “Trĩ mọc lên đến mặt rồi à? Đáng thương quá đi, từ nhỏ đến lớn không có ai nhắc nhở anh sao? Anh thế mà lại không biết mình là cái thứ quái thai.”
Tiểu Lưu sững người, khuôn mặt hung tợn khựng lại giữa không trung.
“Thưa ngài quái thai,” Cận Phi Trạch nở nụ cười ấm áp, “Tránh xa tôi và Khương Dã ra, nếu không tôi sẽ lấy máy khoan điện để phẫu thuật thẩm mỹ cho anh đấy.”
Cái mặt quái gở của gã đang tiến lại gần thì đột nhiên dừng lại cách Cận Phi Trạch ba bước, sau đó cứng đờ lùi lại về sau.

Vẻ mặt đó cứ như vừa trông thấy quỷ, nhưng rõ ràng bản thân gã mới là quỷ.

Kỳ tích đã xảy ra, Tiểu Lưu thực sự không bám lấy Khương Dã nữa, lẻ loi một mình đứng ở phía sau cùng, như thể đã thật sự nhận ra rằng mình rất xấu, không muốn người khác nhìn thấy khuôn mặt mình.
Vẻ mặt Hoắc Ngang đầy sửng sốt, “Mẹ nó, vậy cũng được nữa hả?”
Y Lạp Lặc chậm rãi buông súng xuống, ánh mắt nhìn về phía Cận Phi Trạch đã thay đổi.
Khương Dã nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm Cận Phi Trạch.

Chỉ có cậu biết, Tiểu Lưu tụt lại đằng sau không phải vì tự ý thức được bản thân mình xấu xí, mà là bởi gã sợ hãi Cận Phi Trạch.

Gã kiêng kị Cận Phi Trạch giống như Lưu Bội vậy.

Khương Dã không khỏi trầm tư, rốt cuộc Cận Phi Trạch có bản lĩnh gì mà có thể khiến quỷ sợ hắn? Chẳng lẽ khi con người ta điên đến một cấp độ nhất định thì ngay cả quỷ cũng phải kinh hồn táng đảm khi nghe danh?
Buổi tối, Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc dựng lều trại.

Hoắc Ngang hỏi Cận Phi Trạch đang đứng bên cạnh: “Bạn học này, phụ một tay nhá?”
Cận Phi Trạch cười nói: “Tôi không làm đâu.”
“Anh dạy cậu,” Hoắc Ngang nói, “Anh Hoắc còn phải làm việc khác nữa, cậu xem rồi tự dựng lều cho mình đi.”
Cận Phi Trạch nói: “Không học.”
Hoắc Ngang nổi nóng, đang định nói gì đó thì Y Lạp Lặc đang ngồi xổm ở bên kia khuyên hắn, “Thôi bỏ đi.”
“…” Khương Dã đi tới, “Để em đi.”
Khương Dã đem theo một cái lều, bọn Hoắc Ngang mang hai cái, tổng cộng có bốn cái lều.

Mọi người chia lều ra, Khương Dã ngủ chung với Cận Phi Trạch, Bạch Niệm Từ và lão thợ săn một cái, Y Lạp Lặc và Hoắc Ngang một cái, lều còn lại dành riêng cho Tiểu Lưu.

Khương Dã không muốn ngủ chung với Cận Phi Trạch, nhưng Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc đều không muốn ở chung chỗ với hắn ta.

Bởi vì ban ngày Cận Phi Trạch cố ý trêu chọc Tiểu Lưu, lão thợ săn cảm thấy hắn không an toàn nên cũng không chịu, vì thế Khương Dã không còn cách nào khác, chỉ đành ở chung với hắn.

Bọn họ cố ý dựng lều của Tiểu Lưu xa mọi người một chút, để đêm đến có thể dễ dàng phân biệt được.

Ban đầu Hoắc Ngang định đốt lửa trại, song bị Y Lạp Lặc phản đối, nơi đây là rừng nguyên sinh, lửa trại không kiểm soát an toàn thì rất dễ gây cháy rừng.

Bọn họ đành thực hiện phương án B là mượn cớ đi tiểu để đào hố, chờ đêm tối mọi người say giấc trong túi ngủ, hắn và Y Lạp Lặc sẽ cột khóa túi ngủ của Tiểu Lưu lại rồi ném gã xuống hố chôn.
Hoắc Ngang nói với Khương Dã và Cận Phi Trạch: “Bọn em không cần làm gì đâu, cứ ngoan ngoãn ở trong lều, đừng ra ngoài.”
Khương Dã gật đầu, “Làm phiền các anh rồi.”
Mọi người rời đi, chỉ còn lại Khương Dã và Cận Phi Trạch trong lều.

Khương Dã nhận ra rằng Cận Phi Trạch giở thói đại thiếu gia, đi cả ngày trời mà số lần hắn đặt mông ngồi xuống có thể đếm trên đầu ngón tay, có lẽ là chê trong rừng dơ.

Hiện giờ cái tên này đã và đang ngồi xổm kiểm tra túi ngủ của mình cả một buổi trời, như thể chỉ cần dính một hạt bụi bé tí ti thì hắn sẽ không ngủ được vậy.
Khương Dã mím môi, định cảm ơn hắn, dù sao hôm nay Tiểu Lưu cứ luôn bám theo cậu, cậu thật sự không muốn ngủ cùng lều với Tiểu Lưu.

Nhưng nhớ đến chuyện tối qua thì Khương Dã không muốn nói chuyện.


Cậu sợ hắn nổi điên rồi lại dày vò mình, thế là cậu đành nằm xuống, kéo khóa túi ngủ thật chặt.
Cận Phi Trạch nhìn túi ngủ của cậu, nói: “Cả ngày hôm nay cậu không thèm để ý tớ.”
Khương Dã giữ im lặng.
Cận Phi Trạch cười cười, ngâm nga nói: “Cục cưng à, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chủ động tìm tớ thôi.”
Cận Phi Trạch móc thuốc ngủ từ trong túi ra, pha nước uống, sau đó tắt đèn rồi chui vào túi ngủ.
Các căn lều đều đã tắt đèn, xung quanh chìm vào màn đêm đen như mực.

Khương Dã nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Không biết ngủ bao lâu, cậu có cảm giác dường như có ai đó đang hà hơi vào cổ mình.

Cận Phi Trạch lại làm cái quái gì nữa vậy? Khương Dã mở mắt ra, trước mắt tối om, là túi ngủ.

Chỗ cần cổ ngưa ngứa, là đầu tóc lạnh lẽo đang rũ xuống vai cậu.

Kẻ hà hơi không phải Cận Phi Trạch, mà là Lưu Bội.
Lưu Bội đang gọi cậu dậy.
Cậu đang định ngồi dậy, bỗng dưng phát hiện mình bị trói chặt trong túi ngủ, đang bị người ta khiêng lên rồi ném ra ngoài, vứt xuống nền đất bùn cứng như đá.

Đầu Khương Dã đập xuống đất, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Giọng của Hoắc Ngang loáng thoáng bên ngoài: “Mẹ nó nặng phết đấy.”
Khương Dã giật mình, đám người này đang làm cái gì vậy? Bộ bọn họ không phát hiện rằng mình đã khiêng sai người rồi sao?
Cậu định kêu bọn họ dừng lại, song vừa mở miệng, âm thanh cất lên lại là “Khư khư…”
Khương Dã sợ hết cả hồn.
Hoắc Ngang nói: “Con quái vật này còn khư khư khư nữa chứ, y chang con gà mái già.”
Y Lạp Lặc giục: “Đào nhanh lên, khéo lại dây thêm mớ rắc rối bây giờ.”
Động tác của bọn họ nhanh hơn, Khương Dã nghe thấy tiếng đào đất của hai người nọ.

Dù Khương Dã có kêu cứu thế nào đi nữa thì cổ họng cậu cũng chỉ phát ra mỗi tiếng “khư khư khư” quái dị, hệt như yết hầu bị cắt đứt.

Khương Dã nhận ra rằng mình đã bị Tiểu Lưu hãm hại.

Có lẽ mấy con quỷ quái biết dùng thuật che mắt, gã đấy đã khiến cho Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc nhầm lều, khiêng nhầm túi ngủ, còn làm cho Khương Dã không thể nói chuyện.
Hoắc Ngang và Y Lạp Lặc xới đất đắp lên người cậu, cậu cảm giác lớp đất trên người mình càng lúc càng nặng.
Nghĩ cách, phải nghĩ cách mau lên.
Cậu cố gắng vươn tay ra, cho vào túi quần tìm máy định vị.

Bực mình thật đấy, cậu thật sự không muốn chạm vào thứ này một chút nào, càng không muốn cầu cứu tên Cận Phi Trạch chết bầm kia, nhưng cậu không còn cách nào khác.

Cậu dùng sức bóp mạnh nó, phá hỏng lớp vỏ cao su bọc ngoài, thiết bị bên trong cũng vỡ nát phát ra âm thanh “răng rắc”.
Bên trong lều trại, điện thoại mất đi tín hiệu định vị vệ tinh của Khương Dã, âm thanh báo động bíp bíp vang lên, Cận Phi Trạch mở bừng mắt, Khương Dã trong túi ngủ bên cạnh mình đã không cánh mà bay.

Hắn cầm đèn pin, đang định mở lều ra ngoài, chợt nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm trước lều của mình.

Cận Phi Trạch ung dung lấy cây súng bắn đinh trong ba lô Khương Dã ra, mở cửa lều trại, sau đó bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
*Súng bắn đinh: là một dạng búa dùng để đóng đinh vào gỗ hoặc các vật liệu khác.
“Khư khư khư.”
“Mẹ nó, kêu cái đách gì.” Hoắc Ngang thấp giọng mắng.
Cái thứ nằm dưới đất cứ kêu mãi khiến da đầu Hoắc Ngang tê dại, hắn không chịu nổi nữa, bèn rút súng ra nhắm thẳng vào đầu túi ngủ, định bắn thủng miệng con quái vật đó trước rồi chôn sau.
“Đợi đã,” Y Lạp Lặc biến sắc, “Không phải nó kêu, là trong rừng.”.

Bình Luận (0)
Comment