Mạn Bộ Biên Giang Minh Nguyệt Hàn

Chương 37

” Thả em xuống được không? Em hết đau rồi.” Phong Mạn Mạn giãy dụa, “Này! Thả em xuống!”

Giang Hàn ôm cô bước nhanh xuống cầu thang, “Nếu em giãy tiếp làm anh té cầu thang, đến lúc đó 1 người 2 mạng chết hết em chịu trách nhiệm nhé?”

” Cái gì 1 người 2 mạng chứ!” Phong Mạn Mạn đẩy nhẹ vào vai Giang Hàn, “Thả em xuống, em tự đi được.”

” Anh với em không phải 2 mạng thì là gì?” Bị Phong Mạn Mạn đẩy mấy cái, Giang Hàn hụt chân, may mà anh nhanh trí trực tiếp nhảy từ bậc thang thứ 4 xuống đất.

Phong Mạn Mạn vội vàng ôm lấy cổ Giang Hàn, ngón tay quíu chặt vào áo anh, “Oa……”, cũng may bậc thang không cao, lúc nhảy xuống cũng không té ngã.

2 tay Giang Hàn thì ôm cô càng chặt hơn, “Sớm nghe lời không phải tốt sao?”

Phong Mạn Mạn “Hừ” 1 tiếng, nhận mệnh tựa đầu vào vai anh. Hình như cô hơi quyến luyến bờ vai anh rồi.

Ai, lại đau bụng rồi, còn muốn nôn nữa chứ. Phong Mạn Mạn càng quíu chặt lấy áo Giang Hàn, việc cứ vài phút lại đau một lần thật khó chịu.

Thấy Mạn Mạn rụt người chui vào lòng anh, Giang Hàn lo lắng hỏi: “Lại bắt đầu đau nữa hả em?”

” Vâng.”

Đến bệnh viện tổng hợp, tuy sắc trời đã tối nhưng hành động của họ cũng khiến không ít người ghé mắt nhìn.

Giang Hàn đặt nhẹ Phong Mạn Mạn lên ghế chờ khám bệnh, “Anh đi đăng ký khám bệnh.”

Anh nhận giấy đăng ký khám bệnh mà y tá đưa cho, điền nhanh các thông tin cần thiết vào giấy như họ tên, tuổi, giới tính, nơi sinh,… thậm chí cả địa chỉ, điện thoại, email cũng điền đầy đủ.

Khi Giang Hàn chuẩn bị ôm Phong Mạn Mạn vào phòng cấp cứu thì cô- tuy vẫn còn đau nhưng do da mặt hơi mỏng (hay thẹn thùng)- không cho Giang Hàn ôm nữa. Thấy vậy, anh cũng không nói gì, chỉ dìu cô vào trong.

Bác sĩ hỏi triệu chứng, những thứ cô đã ăn,… xong thì dùng ống nghe kiểm tra bụng Mạn Mạn. Đến bây giờ cô mới biết thì ra ống nghe không chỉ kiểm tra tim phổi mà còn cả bụng nữa. Nhưng giữa thời tiết lạnh lẽo thế này, bị cái ống nghe lạnh cóng áp vào bụng làm Phong Mạn Mạn run lẩy bẩy.

Bác sĩ nói: “Viêm dạ dày cấp tính. Dạ dày người bệnh không tốt thì không nên ăn lung tung. Thanh niên bây giờ chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả! Tiêm thuốc giảm đau xong thì truyền nước biển, phải kiêng ăn dầu mỡ vài ngày, tốt nhất chỉ dùng cháo hoa. Ăn quá nhiều thịt cá rồi, giờ ăn chay 1 chút mới có lợi cho sức khỏe.”

Phong Mạn Mạn không khỏi nghĩ: mỗi ngày đều cháo hoa thì làm sao là ăn chay 1 chút- rõ ràng chính là ăn chay quá nhiều mà.

Nhưng phải công nhận, khi Phong Mạn Mạn tiêm xong thuốc, bụng cô đã bớt đau nhiều, cũng không muốn nôn như trước.

Vị bác sĩ kia khám lại xong còn dặn cô: “Cháu gái à, thuốc có tác dụng phụ làm giãn nở mạch máu gây thiếu nước, con nhớ uống nhiều nước nữa nhé.”

” Cháu gái?” Phong Mạn Mạn nghi hoặc, “Bác sĩ nói em sao? Làm sao em giống cháu gái chứ? Em đã 23 tuổi rồi mà!”

Giang Hàn vuốt nhẹ mái tóc cô: “Em còn đau không?”

Phong Mạn Mạn lắc đầu, “Không đau. Nhưng em vẫn thấy không thoải mái.”

” Anh đi mua nước suối cho em, em ở đây chờ anh 1 chút được không?”

” Không sao đâu mà, em có phải con nít nữa đâu.”

Khi Giang Hàn đứng dậy, Phong Mạn Mạn giữ tay anh lại, “Bên ngoài lạnh lắm, anh mặc đi cho ấm.” Sau đó cô lấy chiếc áo khoác đắp ngang bụng trả lại cho anh.

” Ừ.” Giang Hàn nhận lấy áo, “Chờ anh về.”

10 phút sau, Giang Thượng Hàn đem 2 chai nước khoáng, 1 ly cà phê McDonald’s và 1 ly nước ấm về.

Anh rót nước khoáng vào ly chứa nước ấm cho nước nguội bớt rồi mới đưa cho Phong Mạn Mạn, “Uống thử xem có quá nóng không em?”

Phong Mạn Mạn uống thử, có thể là do tác dụng phụ của thuốc, cô khát đến nỗi uống 1 hơi cạn cả ly.

” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……”

Lúc này, điện thoại cô ở trong túi quần phải mà túi này lại có khóa kéo, (nghe nói mỗi cái túi quần của Phong Mạn Mạn đều may khóa kéo tự chế vì cô rất hay bị rơi đồ, dù là tiền xu, tiền giấy, chìa khóa hay di động, cứ cho vào túi quần là rơi mất), hơn nữa cô còn đang truyền nước biển ở tay phải nên dù rất cố gắng dùng tay trái mở khóa cô vẫn kéo không ra. Đã vậy di động cô lại kêu mãi không ngừng, “Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”

” Để anh.” Giang Hàn vừa vặn ngồi bên phải Phong Mạn Mạn, anh dễ dàng kéo khóa lấy điện thoại ra, đương nhiên, không thể tránh cách vải quần chạm phải đùi cô. Mặt Phong Mạn Mạn đỏ ửng lên.

” Alô……” Phong Mạn Mạn dùng tay trái cầm điện thoại, “Mẹ à, con không sao…… Đang truyền nước biển, ba đâu?…… Vâng…… Con chào mẹ.”

Phong Mạn Mạn nói với Giang Hàn: “Mẹ em nói ba mẹ anh đến bệnh viện rồi, còn nói mình về nhà nghỉ trước cũng được.”

Giang Hàn gật gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Mạn Mạn.

” Nhìn em làm gì?” Phong Mạn Mạn quay sang hướng khác.

Giang Hàn ái muội nói: “Nhìn xem vì sao mặt em đỏ.”

Phong Mạn Mạn nhớ tới cảnh vừa rồi thì mặt càng đỏ. Nhưng vị bác sĩ lúc nãy thì nghe được câu nói của Giang Hàn, bà nghiêm túc nói: “Thuốc làm dãn mạch máu nên mặt đỏ cũng bình thường thôi, uống nhiều nước vào, khoảng 1 giờ sau sẽ hết.”

Giang Hàn vờ như hiểu ra điều gì đó, “A, ra là thế.”

Phong Mạn Mạn truyền nước biển xong Giang Hàn liền đưa cô về. Khác với mọi khi, lần này anh không dừng trước cửa cầu thang mà tiễn cô đến tận cửa nhà.

Suốt đêm này, cô không ngủ được vì lo lắng cho ba mẹ, bụng đã hết đau nhưng vẫn nôn vài lần.

Sáng sớm hôm sau, Phong Mạn Mạn gọi cho đội trưởng xin phép rồi vào viện với mẹ.

Khi cô đến, y tá đang tiêu độc khử trùng cho ông Phong trước ca mổ. Vì phải nhấc chân nằm lên bàn mổ mà mỗi lần cử động chân ông Phong lại đau chết đi sống lại, huống chi là bị người ta nhấc bổng chân lên.

Phong Mạn Mạn nhìn mặt ba vì đau mà trắng bệch, cô đến sợ mình nhịn không được mà khóc nên chạy vội ra khỏi phòng bệnh.

Giang Hàn từ ngoài cửa bệnh viện đi tới, “Sao em ở đây? Không đi làm sao?” Phong Mạn Mạn hỏi.

” Hôm nay thì không.” Nếu cô nhớ không lầm thì từ thứ 2 đến cuối tuần thì anh vẫn đi sớm về trễ, mà hôm nay là thứ Hai, sao anh lại đến?

Giang Hàn thấy Phong Mạn Mạn vẫn còn thắc mắc thì bổ sung, “Anh xin phép nghỉ.”

Đứng ở tận cửa phòng bệnh mà Phong Mạn Mạn vẫn nghe tiếng ba hít thở sâu vì đau.

” Làm sao bây giờ? Chiều nay ba phải mổ rồi, lỡ đâu có chuyện gì nguy hiểm thì…”

Giang Hàn nhẹ nhàng mà ôm lấy Phong Mạn Mạn, “Là có thể chứ không phải chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.” Anh chỉ ôm 1 lúc rồi buông cô ra.

Giữa trưa, ba mẹ Giang Hàn đến thăm, ngoài ra còn có 1 số bạn bè người thân của ba cô cũng đến. Giang Triệt thì tan học mới vào bệnh viện. Ca mổ của ông Phong rất thành công, tổng cộng đặt 1 tấm thép cố định bằng 7 chiếc đinh vào chân, 1 năm sau sẽ phải mổ lấy tấm thép và đinh ra.

Lại qua 1 tháng……

Tết âm lịch sắp đến, ông Phong vẫn nghỉ tạm ở nhà, tuy vẫn chưa đi đứng được nhưng bà Phong thấy vết mổ trên chân chồng lành lại thì cũng dần bớt lo lắng.

Về phần Phong Mạn Mạn thì cả tháng nay vẫn không login, ngoài việc ôn thi cuối học kỳ, cô còn phụ giúp mẹ làm việc nhà. Thật ra Phong Mạn Mạn cũng không lười, chỉ là trước đây người nhà vẫn cưng chiều cô quá mức mà thôi.

Tình cảm giữa cô và Giang Hàn vẫn chưa được công khai cho tới khi……

Kết thúc kỳ nghỉ đông, Phong Mạn Mạn rốt cục có thời gian lên game, đột nhiên, bà Phong hỏi vọng ra (mẹ Mạn Mạn đang loay hoay trong bếp):

” Đúng rồi! Lúc trước bận quá mẹ quên mất, Mạn Mạn, con đang quen Giang Hàn hả?”

” Cái gì…… Sao……?” Phong Mạn Mạn sợ rồi.

” Không phải sao? Lúc trước mẹ đã nghĩ vậy rồi, chỉ tại loay hoay chuyện ba con nên quên mất. Có phải 2 đứa đang quen nhau không?”

” Này……”

” Mẹ đâu cấm cản gì 2 đứa mà không chịu nói thật với mẹ?”

” Vâng.”

” Quen lâu chưa?”

” Con không nói đâu, mẹ hỏi nhiều vậy làm gì.”

” Mẹ quan tâm hạnh phúc của con gái thôi mà. Thật không ngờ 2 đứa lại thành “chỉ phúc vi hôn” (có hôn ước từ trong bụng mẹ).”

” Cái gì mà chỉ phúc vi hôn?”

” Mẹ không nói đâu.”

” Mẹ…… Nói cho con biết đi……”

” Mẹ còn tưởng con với Tiểu Triệt chứ, kết quả lại vẫn là Tiểu Hàn.”

” Chuyện gì vậy mẹ? Nói cho con nghe đi mà.”

” Không nói cho con biết đâu, năn nỉ mẹ đi rồi mẹ nói……”

” Mẹ……”

” Vậy năm nay 2 nhà phải cùng làm cơm tất niên mới được.”

” Chuyện gì vậy…… Mẹ…… Nói cho con nghe với……”

Xui xẻo qua đi, năm mới lại đến, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment