Mân Côi

Chương 4

Lâm Kiến Quốc thấy Lâm Mân Côi thân thiết đi tới, chút khó chịu trước đó cũng nhanh chóng biến mất, kéo tay con gái thân thiết xoa: "Mân Côi, sao con tới đây?"

Nhưng Lâm Mân Côi không thoải mái như Lâm Kiến Quốc, chỉ nhìn văn kiện trên bàn, tràn ngập lo lắng: "Ba, vừa nãy văn kiện Tử Quân bảo ba ký tên, sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Kiến Quốc thở dài một tiếng, buông tay Lâm Mân Côi ra, "Mân Côi, ba đã lăn lộn trong quan trường hai mươi năm, từ nhỏ đều dạy con thân bất do kỉ. Lần này không phải ba muốn ký tên, mà nhất định phải ký, con có biết đội xây dựng nhận thầu công trình lâm nghiệp kia là ai không?"

Lâm Mân Côi thành thật lắc đầu.

Lâm Kiến Quốc lại thở dài bất đắc dĩ: "Hắn là cháu ruột của thị trưởng Hoàng chúng ta, thị trưởng Hoàng lại là chủ quản lâm nghiệp bên này, con bảo ba phải làm sao đây?"

Nỗi khổ tâm của Lâm Kiến Quốc, Lâm Mân Côi cũng hiểu, thân tại kỳ vị, thân bất do kỷ [1].

[1] Thân tại kỳ vị, thân bất do kỷ: Người ở vị trí đó, không thể làm khác được, buộc lòng phải nghe theo ý người khác.

"Vậy làm sao giờ?"

"Chỉ có thể hi vọng hắn đầy đủ văn kiện chứng từ, chỉ cần có đủ, đến lúc tra ra chúng ta còn có thể ăn nói." Lâm Kiến Quốc kéo tay con gái, suy nghĩ của ông rất đơn giản, việc này cô biết càng ít càng tốt, dù sao con gái ổn định một nghề là được, không cần ở quan trường lục đục đấu đá nhau.

Chẳng qua, Lâm Mân Côi không thoải mái như Lâm Kiến Quốc, cô mím môi, thử dò xét hỏi một một câu: "Ba, chuyện này có phải Tử Quân làm không?"

"Không phải... Tử Quân là một đứa thông minh, hiện tại lại kết hôn với con rồi, nó không thể giúp người ngoài." Lâm Kiến Quốc hiểu ý Lâm Mân Côi, hơi khó hiểu, trước đây đứa con gái này đối với Phương Tử Quân luôn nói gì nghe náy, tại sao hôm nay bỗng nhiên nghi ngờ nhỉ.

Ông tưởng vợ chồng son có mâu thuẫn, nên thử dò xét một câu.

"Mân Côi, có phải con và Tử Quân có mâu thuẫn không?"

Viền mắt Lâm Mân Côi hơi chua xót, đối mặt với sự quan tâm của ba, cô thực sự rất muốn kể hết tất cả mọi chuyện.

Thực tế, quả thật cô muốn nói lắm.

Nhưng, Lâm Kiến Quốc thấy cô chần chừ do dự, tưởng cô dở tính trẻ con, bèn kéo tay cô, ý vị sâu xa nói với cô. "Mân Côi, con kết hôn rồi sẽ không như ở nhà nữa, vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau mới tiến xa được, con không thể tùy hứng, giống như trước vậy... Con người Tử Quân không tệ, con phải biết trân trọng."

"Ba..." Lâm Mân Côi thoáng không thể tin nổi, người ta đều là ba bợ không vừa mắt con rể, nhà bọn họ ngược lại ba vợ càng nhìn con rể càng thích.

Cô hoài nghi sâu sắc, nếu giờ vạch trần Phương Tử Quân, liệu Lâm Kiến Quốc có tin không?!

Thực ra, Lâm Mân Côi biết Lâm Kiến Quốc muốn một đứa con trai, nhưng Kim Phân Phương chỉ sinh một đứa con gái như cô, còn là đứa con gái nhu nhược vô dụng, cô cũng biết nguyên nhân Lâm Kiến Quốc thích Phương Tử Quân phần lớn là vì trên người Phương Tử Quân ông nhìn thấy bản thân lúc còn trẻ.

Từ tầng lớp thấp nhất xuất hiện, mang theo một trái tim lợi ích một mạch trèo lên.

Cô có thể hiểu hoàn cảnh của ông, nên cô chần chừ, giờ không có bất kỳ bằng chứng nào, Lâm Kiến Quốc sẽ tin cô sao?

Hay bảo cô nhịn, đàn ông làm xằng làm bậy bên ngoài không quan trọng, mà quan trọng là về nhà là được.

Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Mân Côi, trong lúc cô do dự, Phương Tử Quân đã tới gõ cửa.

"Mân Côi, ba, ăn cơm thôi."

Bữa cơm này Lâm Mân Côi hoàn toàn chẳng có khẩu vị. Gã tiểu nhân Phương Tử Quân này đóng kịch quá giỏi, trước mặt Lâm Kiến Quốc không ngừng gắp thức ăn cho cô, bày dáng vẻ người đàn ông tốt yêu thương vợ. Dáng vẻ này khiến Lâm Mân Côi càng thêm tin rằng nếu cô nói với Lâm Kiến Quốc hắn ngoại tình thì ông tuyệt đối không tin.

Không sao, cô cũng chưa muốn xé mặt nhanh vậy.

Cho dù rời đi, cô cũng muốn hãnh diện mà rời đi.

Hít sâu một hơi, lúc lên xe, Lâm Mân Côi còn đưa tay cho Phương Tử Quân.

Đóng kịch mà, ai sợ ai.

Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân vừa bước vào cửa, đã thấy Trương Ngọc thân thiết kéo tay Lâm Thanh Thiển ngồi trên salon nói gì đó.

Giờ Lâm Mân Côi thấy Lâm Thanh Thiển là không thoải mái, cô biết dung mạo Lâm Thanh Thiển xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, vô số đàn ông quỳ dưới gấu quần cô ta, một đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương thế này tại sao nhất định phải cướp đàn ông của cô?

Huống chi bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên.

Lâm Mân Côi không hiểu nổi, nhưng Lâm Thanh Thiển và Phương Tử Quân có một chân đã trở thành sự thật. Rõ ràng tiện nhân ở ngay trước mặt, nhưng vì muốn xả giận, vì muốn không thua hoàn toàn,

Lâm Mân Côi gắng gượng nhịn sự khó chịu trong lòng xuống. Lâm Thanh Thiển thấy Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân một trước một sau trở về, trong lòng mừng rỡ, cô ta lễ phép đứng dậy, đi tới chỗ Lâm Mân Côi.

Thấy sắc mặt Lâm Mân Côi kém, cô ta mừng thầm, ngoài mặt lại giả vờ làm chị em tốt tri kỉ, tiến lên một bước đỡ tay Lâm Mân Côi, "Sao thế, chị Mân Côi? Sắc mặt chị kém lắm."

"Chắc tôi qua ngủ không ngon ấy mà." Lâm Mân Côi thản nhiên đồng thời âm thầm rút tay ra khỏi Lâm Thanh Thiển.

Lâm Thanh Thiển sững sờ, lập tức đuổi theo tiến lên trước vài bước, "Sao vậy? Có muốn lấy chút thuốc không?"

Sự thành thật quan tâm tự cho là đúng của cô ta khiến Lâm Mân Côi muốn nôn, rõ ràng đã nhịn được cơn khó chịu, nhưng phải gắng gượng chống đỡ, ứng phó.

Thể xác và tinh thần của Lâm Mân Côi mệt mỏi rã rời, rất muốn ngọc đá cùng vỡ: "Cô đó, đồ tiện nhân,cút đi!

Lúc này Trương Ngọc ở một bên lại ôn hòa nói: "Cũng không phải thiên kim tiểu thư gì, suốt ngày khó chịu chỗ này, khó chịu chỗ kia, cỡ tuổi cô ta, bác còn phải ôm con lên núi đốn củi đấy..."

Lời của Trương Ngọc khiến lửa giận của Lâm Mân Côi xì một tiếng bùng cháy, đang muốn phản bác lại, nhưng Phương Tử Quân đã đi tới âm thầm bóp hông cô, còn nói với Trương Ngọc, "Mẹ, Mân Côi khó chịu thật, mẹ có thể nói ít vài câu được không?"

Trương Ngọc sợ đứa con trai này của mình, phải biết rằng Phương Tử Quân là chỗ dựa của cả đời bà ta đó.

Bà có thể không thích Lâm Mân Côi, nhưng lại chẳng dám không nghe Phương Tử Quân.

Thấy Phương Tử Quân nặng lời với mình, Trương Ngọc chợt biến sắc, môi thoáng run run, hình như cảm thấy hết sức uất ức, song cuối cùng chả nói gì, đi thẳng vào phòng.

Phương Tử Quân cũng mặc kệ, vào nhà bếp rót một ly nước cho Lâm Mân Côi, đút cô uống, còn vỗ vỗ lưng cô nói: "Mân Côi, em đỡ hơn chút nào chưa?"

Một ly nước đá dập tắt không ít lửa giận của Lâm Mân Côi, cô biết tính tình mình hơi nóng nảy, từ nhỏ giáo viên từng dạy, người có kiên trì có nghị lực luôn luôn có thể cười đến phút cuối cùng.

Cô muốn cười, nhưng cũng biết rõ, bây giờ không phải lúc.

Cô uống một ly nước xong, giống như một bông hoa héo rũ lần nữa có sức sống vậy, nói với Lâm Thanh Thiển luôn một mực căng thẳng: "Thanh Thiển, hôm nay sao em rảnh rỗi tới đây thế?"

Hôm nay Lâm Thanh Thiển mặc một chiếc áo len rộng hở vai màu cà phê, bên dưới phối với một chiếc quần jean cực ngắn, lộ ra đôi chân vừa dài vừa thẳng. Vài ngày không gặp, hình như cô ta đã đổi một kiểu tóc mới, mái tóc xoăn dài làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta đặc biệt yêu kiều.

Trong lòng Lâm Mân Côi thở dài một tiếng, không thể không nói, một cô gái như vậy ngay cả cô còn cảm thấy đẹp mê người, huống chi đám đàn ông nông cạn kia.

Lại nhìn mình, cả người toàn thịt béo, vĩnh viễn chỉ dám mặc quần dài đen, rõ ràng mới hai mươi ba tuổi nhưng nhất định biến mình thành bác gái. Lâm Mân Côi âm thầm nghĩ đến nguyên nhân mình bị phản bội, thực ra cũng tại cô một phần

Có điều, bất kể nói thế nào, bạn thân và chồng cùng phản bội đã trở thành một sự thật vững chắc như thép.

Nuốt xuống khó chịu trong lòng, Lâm Mân Côi cười nói: "Gần đây chẳng phải em đang bảo vệ luận văn tốt nghiệp à? Sao rảnh tới đây chơi vậy?"

"Aizz... chị và anh rể tân hôn trăng mật quên mất cả em..."Lâm Thanh Thiển cười nũng nịu với cô, "Luận văn tốt nghiệp em đã bảo vệ lâu rồi, em chuẩn bị dọn nhà đấy... Vì thế muốn mượn xe của chị, đương nhiên tốt nhất mượn luôn anh rể..."

Còn mượn? Chẳng phải cô ta đã dung từ sớm rồi sao?

Trong lòng Lâm Mân Côi lạnh lùng chế giễu, ngoài miệng lại cười như không cười: "Nếu chị không cho mượn thì sao..."

Lâm Mân Côi không phải người giỏi nói đùa, bình thường cũng không thích mở những cuộc nói đùa ngốc nghếch quái lạ với đám người trong đơn vị.

Cô vừa nói thế, Lâm Thanh Thiển ngây ngẩn cả người, "Chị Mân Côi..."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Thiển sợ đến mức trắng bệch, đột nhiên Lâm Mân Côi cảm thấy quả thật nếu phải ly hôn thì đúng là cho bọn họ được lợi, ít nhất phải dằn vặt tinh thần bọn họ một trận.

Trong lòng hạ quyết định, Lâm Mân Côi vỗ vỗ tay Lâm Thanh Thiển, dịu dàng nở nụ cười: "Chị nói đùa đấy, em xem sắc mặt em trắng bệch vậy, sao thế? Bệnh của chị lây cho em hả?"

Lâm Thanh Thiển dường như thở phào nhẹ nhõm, hờn dỗi một tiếng, đánh tay Lâm Mân Côi, "Chị Mân Côi, em bi chị dọa chết mất."

Lâm Mân Côi vẫn cười, có điều ánh mắt lặng lẽ nhìn Phương Tử Quân ở bên cạnh, cũng sắc mặt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Xem ra bị dọa không chỉ có mỗi Lâm Thanh Thiển nha.

Đương nhiên, cuối cùng Lâm Mân Côi vẫn cho mượn. Cô đang lo không tìm được chứng cớ hai người vụng trộm mà, nếu thực sự ly hôn, chỉ sợ sẽ đòi chia một phần gia sản, nhưng nếu có những chứng cớ này thì kết quả lại khác.

Lâm Mân Côi mang theo di động, thừa dịp Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển ra cửa cũng lặng lẽ đi theo.

Lâm Thanh Thiển tốt nghiệp đại học xong vẫn chưa tìm được việc làm, cũng chưa nghĩ kỹ làm công việc gì, nhưng trường học sắp nghỉ hè, dọn dẹp kí túc xá, nên cô ta phải dọn ra ngoài.

Lâm Thanh Thiển thuê một phòng trọ nho nhỏ cách trường học không xa, Lâm Mân Côi đã tới chỗ này một lần, đương nhiên biết đường.

Cô thấy Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển tiến vào, bèn cầm điện thoại trốn một bên, đợi bọn họ thân mật liền chụp ngay.

Kết quả, khiến Lâm Mân Côi thất vọng là, chiều hôm đó Phương Tử Quân chỉ giúp Lâm Thanh Thiển dọn nhà, hai người ngay cả lời cũng rất ít nói, chứ đừng nói là ngôn ngữ chân tay thân mật.

Lẽ nào ngày đó chỉ là ảo giác của cô ư?

Lâm Mân Côi cất di động đi, thoáng buồn bực, chẳng lẽ mình bị bệnh tâm thần thật.

Không có được thứ mình muốn, Lâm Mân Côi buồn bực chuẩn bị về nhà.

Vừa định rời khỏi, chợt thấy Phương Tử Quân nhận một cú điện thoại, sau đó không giúp Lâm Thanh Thiển dọn đồ đạc nữa mà rời đi ngay.

Muốn đi đâu nhỉ? Lâm Mân Côi hơi ngạc nhiên.

Trong chốc lát, Phương Tử Quân gọi tới, báo rằng tối nay trong cục hắn có chuyện, không thể về nhà, bảo cô tự chăm sóc mình.

Lâm Mân Côi nhìn Phương Tử Quân rời khỏi chỗ Lâm Thanh Thiển, trong lòng có chút khó hiểu, lẽ nào Phương Tử Quân thực sự có chuyện quan trọng?

Cô gọi điện cho Lâm Kiến Quốc, nói bóng gió, không ngờ lần này Phương Tử Quân quả thực không nói dối, đúng là có hội nghị khẩn cấp.

Đã thế, Lâm Mân Côi đành về nhà.

Bất quá nghĩ đến gương mặt ôn hòa của Trương Ngọc, Lâm Mân Côi chẳng còn tâm tình gì trở về.

Cô bèn tùy tiện dạo phố, đợi đến khi nhìn thấy đèn lồng, cô mới tỉnh hổn lại thì người đã tới Sweet cat.

Trong lòng cực kỳ xấu hổ, đang chuẩn bị rời đi, trước cửa xuất hiện một người phụ nữ. Trông thấy cô, trong mắt cô ấy lóe lên tia sáng, lập tức kéo Lâm Mân Côi lại.

"Phu nhân, cô đến rồi?"
Bình Luận (0)
Comment