Mân Côi

Chương 77

Chẳng qua, cô gái kia chưa bị bóp chết trái lại đưa bà Đường tới.

Phương Tử Dao ăn nói ngọt ngào, còn nói bên ngoài mình tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, hơn nữa cố tình lấy lòng bà Đường, lòng bà Đường đã sớm nghiêng về Phương Tử Dao có tính nết dịu dàng rồi.

Do đó lập tức cứu Phương Tử Dao, sau khi nhìn thấy vết máu ngụy tạo trên giường nhất thời mặt mày rạng rỡ, bảo Đường Tiêu chịu trách nhiệm với Phương Tử Dao.

Lúc đó Đường Tiêu chỉ hận mình không bóp chết ả đàn bà hung ác này ngay lập tức, bằng không sẽ không đi đến bây giờ.

"Mẹ, Phương Tử Dao đó chẳng phải người tốt lành gì."

Đường Tiêu giải thích lần thứ 330, nhưng bà Đường chỉ cười, "Thằng nhóc này, ăn sạch sẽ người ta rồi còn nói thế. Con có phải là con trai mẹ không?"

Đột nhiên Đường Tiêu cảm thấy không còn sức giải thích. Giống như hắn biết bà Đường không thích Thẩm Tường vậy, chuyện bà ta đã nhận định, ai cũng không thể dao động.

Có điều...

Lúc nhìn người phụ nữa trông thanh thuần sau lưng kia, Đường Tiêu thầm nghiến răng nghiến lợi, cũng cười khẩy liên tục.

Trên đời này cho tới bây giờ chỉ có hắn thiết kế người khác, chứ không có chuyện người khác thiết kế hắn.

Nếu Phương Tử Dao cô ta muốn làm người phụ nữ tốt, thì để cô ta làm cho đủ đi.

Ngày đó, khi Đường tiêu đến sân bay, Thẩm Tường đã đi xa từ lâu.

Hắn gọi điện cho cô, nhưng điện thoại ở trạng thái tắt máy.

Người phụ nữ này tuyệt tình tới vậy, bộ cho rằng hắn mất đi cô nhất định sẽ sống không nổi ư?

Giống như giận lẫy, Đường Tiêu xoay người ra khỏi sân bay.

Cô đã không thương hắn, tất nhiên sẽ có không ít người cần hắn.

Đúng, Đường Tiêu tự tin như thế.

Bên này, từ khi Thẩm Tường đi rồi, Lâm Mân Côi cũng liên tục suy nghĩ chuyện Phương Nhược Cuồng.

Có thể do cô may mắn gặp được người đàn ông tốt như Phương Nhược Cuồng, về sau cần phải tốt với anh một chút.

Hai người lại trải qua thời gian ngọt ngào.

Lâm Mân Côi khác với Thẩm Tường, cô không hề có ý chí chiến đấu như Thẩm Tường, đối với tiệm cà phê cũng chỉ chơi cho vui thôi.

Cô cảm thấy Kim Phân Phương bảo xây dựng tiệm cà phê cao cấp có chút không thực tế, ngẫm nghĩ một hồi, cô quyết định đổi thành một cửa tiệm nhỏ chuyên bán trà sữa.

Không biết có phải vận may tốt không, tiệm trà sữa này của Lâm Mân Côi lại bất ngờ náo nhiệt hẳn.

Ngay cả Kim Phân Phương cũng hơi ngạc nhiên, con gái bà thực sự có năng lực à?

Vào thàng chin, việc làm ăn của tiệm trà sữa phát đạt. Lâm Mân Côi còn nhận được một tin túc tốt.

Thẩm Tường đã thông qua cuộc thi, chính thức bước vào trường trung học cấp huyện của địa phương bọn họ. Mặc dù cô ấy nói có chút không quen, nhưng cuộc sống làm giáo viên tốt hơn cô ấy nghĩ, thậm chí cô ấy thích cuộc sống vừa yên tĩnh vừa huyên náo này.

Trò chuyện tới cuối cùng, Thẩm Tường còn đưa cách liên lạc cho Lâm Mân Côi. Tuy Thẩm Tường không nói cặn kẽ, nhưng Lâm Mân Côi biết, cách liên lạc này tuyệt đối không được cho Đường Tiêu.

Tất nhiên Lâm Mân Côi sẽ không ngu ngốc cho Đường Tiêu.

Cô từng gặp Đường Tiêu ở tập đoàn Trung Đằng. Khác với dáng vẻ phóng khoáng trước đây, hiện tại cả người đàn ông này tản ra khí tức lạnh lùng nghiêm nghị, mơ hồ còn cảm giác được ít hơi thở tàn bạo chung quanh hắn.

Vì chuyện Thẩm Tường nên Lâm Mân Côi cực kỳ không muốn để ý đến tên Đường Tiêu này. Lần nào thấy hắn, hầu như cô đều đi đường vòng.

Tên Đường tiêu này ngược lại đúng mặt dày, từ lúc nhìn thấy Lâm Mân Côi, mỗi ngày hắn đến tiệm trà sữa của cô ngồi một chút.

Ban đầu, Lâm Mân Côi còn không tiết sức lực chống đối hắn, nhưng về sau được Phương Nhược Cuồng cảnh tỉnh.

"Buôn bán có tiền tại sao không làm?"

Vì bất bình dùm bạn thân của mình, Lâm Mân Côi bán cho người khác một ly trà sữa năm đồng lại bán cho Đường Tiêu mười đồng.

Lần nào Đường tiêu cũng ngoan ngoãn tả tiền, không có chút oán hận.

Nhiều lần như vậy, tục ngữ nói không ra tay đánh người tươi cười, Lâm Mân Côi cũng không thể hung ác mặt lạnh đối đã với Đường Tiêu nữa. Thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn có thể trò chuyện vài câu với Đường Tiêu.

Tiếp xúc nhiều hơn, Lâm Mân Côi cũng nhìn thấu tâm tư Đường Tiêu.

Cái tên này là muốn biết tình hình gần đây của Thẩm Tường nè, có lẽ Thẩm Tường dứt áo ra đi quá triệt để, chẳng cho Đường Tiêu chút nhung nhớ nhớ nào. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Mân Côi rất sảng khoái.

Hết cách rồi, thấy tra nam sống không tốt, lòng cô sẽ vui vẻ hẳn.

Hôm nay tiễn xong vị khách cuối cùng, cũng chính là tên Đường Tiêu mặt dày mày dạn, Lâm mân Côi nghênh đón vị khách mới của cô.

Phương Nhược Cuồng tới đón cô.

Anh đã quen việc đón cô tan làm, sau đó hai người sẽ ngọt ngào nắm tay về nhà, thuận tiện đi ăn đồ.

Hôm nay vẫn giống như trước.

Chẳng qua khiến Lâm Mân Côi không ngờ là, lúc ra cửa Đường Tiêu vẫn chưa đi, cả người đứng ở góc tường, yên lặng nhìn bọn họ.

"A Tiêu..." Phương Nhược Cuồng chào một tiếng, Lâm Mân Côi ngay cả chào cũng không muốn, năm chặt tay Phương Nhược Cuồng đi về phía trước.

Vừa đi còn vừa nói, "Sau này anh đừng có học theo hắn, nếu để em biết anh có một chân với những người phụ nữ khác, thì em không dễ nói chuyện như Thẩm Tường đâu."

Phương Nhược Cuồng cười, hơi dùng sức bóp tay Lâm Mân Côi, "Bà chủ, em nhìn đâu ra anh có một chân với những người phụ nữ khác chứ..."

Lâm Mân Côi bĩu môi, "Khó nói lắm..."

Năm đó Đường Tiêu vẫn là người đàn ông tốt trong sạch đấy, ai ngờ xoay người một cái liền lên giường với người phụ nữ khác.

Lâm Mân Côi không phải đứa ngốc, chẳng tin đàn ông sẽ không ăn vụng.

Cô lẩm bẩm một tràng, cuối cùng Phương Nhược Cuồng lại nhàn nhạt nói, "Anh sẽ không như vậy, vĩnh viễn sẽ không như vậy."

Nói chắc chắn đến thế khiến Lâm Mân Côi thoáng ngạc nhiên.

"Anh khẳng định vậy à?"

"Đương nhiên." Nhắc tới đề tài này, Phương Nhược Cuồng có vẻ lung túng, dưới ánh mắt trần trụi của Mân Côi, anh ho khan một tiếng mới chậm dãi mở miệng: "Anh không có cảm giác với người phụ nữ khác."

Ban đầu Lâm Mân Côi không hiểu lắm.

Phương Nhược Cuồng đỏ mặt lên, lại bỏ thêm một câu, "Năm đó bị bắt cóc, anh có bóng ma, từ đó về sau không có hứng thú... với phụ nữ nữa."

Thấy Lâm Mân Côi há miệng thành hình trứng ngỗng, Phương Nhược Cuồng cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng nếu đã nói đến mức độ này, thì hôm nay nói hết một lượt đi, cũng tránh cho về sau cô gái nhỏ này suy nghĩ nhiều.

"Anh... anh chỉ có cảm giác với em."

Những lời này không phải lần đầu tiên Lâm Mân Côi nghe được. Trước đây Phương Nhược Cuồng từng nói thế, chẳng qua khi ấy cô xem như lời ngon tiếng ngọt thôi, hiện giờ biết rõ chân tướng, trong lòng cô hơi để bụng.

Hóa ra vừa gặp đã yêu hoàn toàn là giả.

Hóa ra chỉ vì cô có thể làm anh có cảm giác, nến điều kiện tốt như Phương Nhược Cuồng mới thích cô.

Ngọt ngào trong lòng lúc này biến mất không còn tăm hơi.

Lâm mân Côi rút tay ra, bỗng nhiên bươc nhanh về phía trước mấy bước.

Phương Nhược Cuồng vốn luôn biết bản thân muốn gì, đời này kiếp này anh chỉ có mỗi Lâm Mân Côi, cũng thuậ tiện nói rõ, cô là người phụ nữ định mệnh của anh.

Nhưng cô gái nhỏ lại không có dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt lã chã như anh nghĩ, hình như còn tức giận.

"Mân côi... Hoa nhỏ... em sao thê?"

Đuổi theo mấy bước, Phương Nhược Cuồng nắm tay Mân Côi.

"Em có chuyện gì nhất định phải nới với anh. Anh đã nói gì làm em tức giận à?"

Ánh mắt đối phương quá chân thành nên Lâm Mân Côi thoáng không ngốc đầu lên được.

Cô đang tưc giận cái gì, rõ ràng không có gì đáng giận cả.

Phương Nhược Cuồng không thể cứng được với người phụ nữ khác, vừa vặn gặp cô lại có thể được. Thực ra không có gì ghê gớm hết, vốn vừa gặp đã yêu rất nông cạn, cô còn so đo cái gì?

Nhưng Lâm Mân Côi phải thừa nhận, cô so đo đấy.

"Nếu không phải em... có phải anh còn có thể với những cô gái khác không?"

Không ngờ Lâm mân Côi sẽ nói vậy, Phương Nhược Cuồng sửng sốt vài giây mới quả đoán lắc đầu, "Chẳng có những người phụ nữ khác bằng không mấy năm nay anh sẽ không..."

Anh hậu tri hậu giác phát hiện Lâm mân Côi biến sắc.

Quả nhiên...

Anh đã thử rất nhiều năm, giữ gìn lần đầu tiên không phải vì giữ mình trong sạch, mà vì căn bản không được.

Giờ phút này, Lâm Mân Côi có chút tuyệt vọng với đàn ông.

Phương Nhược Cuồng nắm tay mấy lần đều bị cô vô tình hất đi

"Anh đi tìm đi, tiếp tục đi tìm người phụ nữ có thể làm anh cứng rắn đi!"

Cơn ghen này... thật là...

Phương Nhược Cuồng âm thầm hộc máu, tự mình nói những thứ này làm gì.

Sao không để chuyện cũ nát vụn thành vũng bùn, đời này chìm dưới đáy lòng đi?

Nhưng Lâm Mân Côi đã tức giận hất tay anh ra, rít gào như con sư tử con, "Giờ em không muốn nhìn thấy anh! Anh cút ngay cho em!"

Người đến người đi trên đường cái, đối với đôi nam nữ cãi nhau có ngoại hình xuất chúng này, coi như hấp dẫn không ít sự chú ý.

Phương Nhược Cuồng là một người đàn ông tốt, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, bị hất tay mấy lần trên đường như thế, nét mặt cũng hơi khó coi.

Anh vuốt trán, thầm nghĩ có phải mình đã quá cưng chiều cô gái nhỏ này không, cho nên cô nàng này mới quên béng ai là chủ gia đình.

Nhất là bên ngoài.

Lâm Mân Côi còn giận đùng đùng đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa mắng đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp.

Nhưng ngay sau đó, eo chợt bó chặt, Lâm Mân Côi không kiềm được rít lên một tiếng, người đã bị Phương Nhược Cuồng sải bước vác lên vai.

"Anh làm gì vậy? Ông chú già! Anh đang làm gì đấy? Thả em xuống!"

Cô gái nhỏ luôn miệng kêu "ông chú già" một cách giòn giã.

Sắc mặt người nào đó đen kịt, mẹ kiếp phụ nữ đúng là sinh vật khó gọt giũa nhất quả đất.

Lúc trên giường thì luôn miệng gọi anh yêu, giờ xong rồi, xuống giường thì luôn miệng "ông chú già"

Vỗ vỗ cái mông nhỏ đầy đặn kia, ý bảo cô an tĩnh chút, Phương Nhược Cuồng sải bước về phía trước.

"Ồn ào nữa anh đánh đòn!"

"Khốn kiếp! Anh thả em xuống! Anh mau thả em xuống!"

Nhưng người đàn ông cường thế đâu them quan tâm, vác Lâm Mân Côi ung dung tới bãi đỗ xe, không nói hai lời mở cửa nhét cô gái vào.

Lâm Mân Côi bị ném đến choáng váng, yên ổn lại đang định chửi ầm lên, lại bị người đàn ông chưa lui ra nắm cằm, hung hăng hôn một cái.

"Anh đã nói em thì là em! Nhớ rõ chưa!"

Bình Luận (0)
Comment