Dùng lời của mẹ Phương nói, Phương Nhược Cuồng cũng lớn già đầu rồi. Trước đây không phải anh chưa từng có ý nghĩ kết hôn, nhất là sau khi ở bên Lâm Mân Côi, gần như lúc nào anh cũng muốn đóng gói cô mang về nhà nuôi cho mập mạp.
Hiện tại, rốt cục được toại nguyện.
Phương Nhược Cuồng luôn thuộc phái hành động, hai nhà nhanh chóng quyết định ngày cưới.
Đầu tháng ba sẽ kết hôn.
Cũng cùng Lâm Mân Côi bước vào cung điện hôn nhân, còn có Thẩm Tường.
Đinh Thục hành động rất nhanh, Thẩm Tường đã mang thai hơn một tháng. Đợi sang năm xuân về hoa nở, tình hình của cô ấy cơ bản ổn định, cũng chưa lộ bụng, hết thảy đều vừa vặn.
Ngay khi bọn họ tăng mã lực bắt đầu bố trí hôn lễ, Lâm Thanh Thiển đã được phán quyết.
Tử hình, hoãn thi hành án.
Khi nhận được kết quả này, Lâm Mân Côi đang xem áo cưới, lúc tin tức phát sóng tin tức ấy, cô chỉ hơi nhíu mày.
Sau đó... không còn sau đó nữa.
Tất cả đều bụi trần lắng đọng, thiện ác cuối cùng cũng có báo.
Lâm Thanh Thiển từ nụ cười cuối cùng kia của Phương Tử Dao mới biết cuộc đời cô ta hoàn toàn bị hủy. Chẳng qua cô ta không ngờ Phương Tử Dao sẽ chơi một chiêu như thế.
Cô ta oán hận Phương Tử Dao, oán hận Đường Tiêu. Bất quá người cô ta oán hận nhất chính là Lâm Mân Côi.
Nếu không phải cô, thì cuộc đời cô ta sẽ không bi kịch vậy.
Trong nhà giam, cô ta gặp được Phương Tử Quân.
Cô ta nghĩ, cho dù cô ta có chết, cũng sẽ không để Lâm Mân Côi sống ung dung. Cô ta nói với Phương Tử Quân rằng, Phương Tử Dao ôm bụng to mà chết, đầu sỏ gây nên là Lâm Mân Côi.
Cô ta rắp tâm kích thích Phương Tử Quân tức giận, kiếp này có thể cô ta không có cơ hội, nhưng chẳng mấy chốc Phương Tử Quân sẽ ra ngoài.
Đàn ông bị cừu hận kích thích, nhất định sẽ báo thù.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Thiển rất vui vẻ.
Cuộc đời là một ván cờ lớn, phải xem thử ai có thể cười đến bước cuối cùng.
Nhưng, khiến Lâm Thanh Thiển không ngờ là, Phương Tử Quân không hữu dụng như cô ta tưởng. Lần trước lúc Phương Tử Dao đến thăm hắn, thực ra hắn đã mắc bệnh AIDS.
Tình huống trong tù rất phức tạp, hắn lại có gương mặt đẹp trai, bất cẩn nhặt xà phòng, từ đó về sau biến thành mỗi ngày đều nhặt xà phòng.
Lâm Thanh Thiển thực sự đánh giá cao hắn rồi.
Hiện tại hắn ốc không mang nổi mình ốc, đâu quan tâm nổi chuyện của Phương Tử Dao chứ!
Chút chuyện như vậy, Lâm Mân Côi cũng không biết. Nếu có thể, thì kiếp này cô hi vọng mình không gặp lại Lâm Thanh Thiển và Phương Tử Quân.
Chuyện đã qua, cứ để bọn họ qua đi.
Giờ Lâm Mân Côi sống rất tốt, thỉnh thoảng cô sẽ theo Phương Nhược Cuồng về nhà.
Ba Phương vẫn không cho cô sắc mặt tốt gì, nhưng mẹ Phương nói cho cô biết, ông là môt người ngoài lạnh trong nóng, mặc kệ là được.
Mẹ Phương còn rất bảo vệ Lâm Mân Côi, đôi khi sẽ nấu canh cho Lâm Mân Côi bồi bổ thân thể, mức độ yêu thương bà dành cho Lâm Mân Côi khiến người làm mẹ như Kim Phân Phương cũng không sánh bằng, nhất là ba Phương dứt khoát điên cuồng ghen tỵ.
Để quan hệ gia đình về sau hài hòa, Phương Nhược Cuồng mới dẫn Lâm Mân Côi về chỗ anh ở.
Hiện tại bọn họ ở chung với nhau. Thực ra đôi khi Lâm Mân Côi còn nghĩ, giữa bọn họ đã rất giống vợ chồng, tờ giấy chứng nhận kia cũng không quan trọng nữa.
Vả lại, bên phía nhà họ Phương, Phương Hân Hi và Phàn Vực đó còn đang diễn màn ngược luyến tình thâm.
Nhất là Phương Nhược Cuồng không biết vì sao rất không ưa Phàn Vực. Lâm Mân Côi nhớ một tuần sau khi cô xử lý hậu sự, cô và anh về nha, Phương Nhược Cuồng chẳng nói năng gì, nhìn thấy Phàn Vực lập tức vung một quyền.
Phương Hân Hỉ luôn nói năng chua ngoa nhưng lòng đậu hũ, nhất là với Phàn Vực, cô ấy tuyệt đối thiên vị. Song lần này, cô ấy lại thờ ơ, còn lạnh lùng nhìn Phàn Vực.
Lần này, Lâm Mân Côi bày tỏ cô không hiểu nổi, cô cho rằng có thể do Phương Nhược Cuồng che chở chị gái mới như thế. Tuy nhiên, mỗi khi nói vậy với Phương Hân Hỉ, cô ấy luôn dùng ánh mắt rất xin lỗi nhìn cô, cũng liên tục nói xin lỗi.
Lâm Mân Côi thực sự chẳng hiểu gì cả.
Cô ấy không làm chuyện gì có lỗi, tại soa phải xin lỗi chứ!
Bất quá, cô luôn nghĩ thoáng, nếu vấn đề khó mình không giải quyết được, thì cứ để nó theo gió đi đi.
Dù gì hiện tại cô sống rất hạnh phúc, không phải soa?
Rất nhanh đã đến tháng ba.
Mùa xuân tiết trời se lạnh, nhưng Lâm Mân Côi chẳng thấy lạnh chút nào.
Cô và Thẩm Tường từng nói với nhau, hi vọng có một ngày có thể cùng nhau lấy chồng. Tuy nhiên về sau cô lấy Phương Tử Quân, cô cho rằng không còn cơ hội nữa.
Nhưng, có thể là ý trời. Cuối cùng, bọn họ được như ý nguyện.
Hôm nay, trời chưa sáng Lâm Mân Côi đã bị Kim Phân Phương kéo ra khỏi ổ chăn.
"Bé ngoan! Con lèo nhèo cái gì? Con chuẩn bị trang điểm đi..."
Tối qua, Lâm Mân Côi nói chuyện phiếm với Thẩm Tường đến hơn một giờ sáng, hiện tại mới sau giờ sáng, cô còn chưa tỉnh ngủ đấy.
Lại nhìn Thẩm Tường ở bên cạnh ngủ như heo, nhất thời cô cảm thấy mình không phải con ruột của Kim Phân Phương.
"Mẹ... sao chỉ gọi con, không phải Tường Vi còn đang ngủ à?" Dựa vào cái gì lại gọi dậy cô sớm thế.
Lần này, Kim Phân Phương không chút khách sáo vỗ đầu Lâm Mân Côi, mắng: "Người ta là phụ nữ có thai, cần nghỉ ngơi cho tốt! Con phải sao?"
Nghe vậy, Lâm Mân Côi càng thêm ai oán nhìn Thẩm Tường ngủ say sưa kia.
Bất quá, không cho phép cô ai oán, Kim Phân Phương đã túm cô đi ra ngoài trang điểm, thay đồ.
Rất nhanh, Thẩm Tường bên kia cũng giải quyết.
HAi người trang điểm xong, bèn ở phòng chờ đợi làm cô dâu. Đồng hồ treo tường trong phòng kêu tích tắc, gần như đếm thười gian trôi qua.
Lâm Mân Côi xoa xoa tay, thoáng nhìn Thẩm Tường, mở miệng nói: "Tường Vi... không biết tại sao, mình hơi căng thẳng..."
Rõ ràng không phải lần đầu tiên kết hôn, nhưng Lâm Mân Côi lại hết sức căng thẳng.
Trái lại phụ nữ có thai có vẻ vô cùng bình tĩnh, "Có gì căng thẳng chứ, cậu sợ con vịt đã nấu chín còn bay mất à?"
Không phải Lâm Mân Côi sợ con vịt đã nấu chín còn bay mất, chẳng qua cô có chút muốn bay. Thực ra lần trước Thẩm Tường kết hôn để lại cho cô bóng ma sâu sắc, nhưng bạn Thẩm Tường lại lộ vẻ hết sức bình tĩnh, còn có tâm trạng ăn đồ.
Lâm Mân Côi càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được kéo tay Thẩm Tường.
"Cậu thực sự không chút căng thẳng hả?"
Thẩm Tường nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào mieejnh, đứng dậy, vỗ tay một cái, cô ấy mới lên tiếng: "Nói không căng thẳng là giả... Chẳng qua cũng không biết vì sao lần này trong lòng mình cực kỳ bình tĩnh, không hề có cảm giác thấp thỏm như lần trước. Có lẽ do là người đó, nên không sợ hãi, không thấp thỏm nữa."
Thẩm Tường nói rất triết lý, nhưng Lâm Mân Côi hoàn toàn không cảm giác được.
May mà Phương Nhược Cuồng nhanh chóng tới nơi, Đinh Thục cũng thế.
Gần như từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi lập tức rơi nước mắt. Và khác với cảm giác đột nhiên không biết xoay sở như lần trước, lần này cô tràn đầy cảm động và yêu thương.
Mà Kim Phân Phương cũng khác với lần trước, lần trước vì con gái lập gia đình, mà bà còn rớt mấy giọt nước mắt. Nhưng lần này thì khác, bà cười hì hì vỗ vai con rể, nói: "Bé ngoan của mẹ giờ giao cho con, con phải đối xử tốt với nó đó."
Lâm Mân Côi càng thêm không nỡ rời xa mẹ, xoay người muốn gục trong lòng mẹ cầu vỗ về, cầu nũng nịu.
Song còn chưa gục trong lòng mẹ, đã bị bà xoay lại đẩy vào lòng chú rể.
"Được rồi, được rồi... khóc cái gì, đi mau chút đi, đừng lỡ giờ lành."
Dáng vẻ bức thiết ấy khiên Lâm Mân Côi cảm thấy cô có thể không phải con ruột thật.
Đi xuống lầu, hai đoàn xe đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh.
Mà hôm nay, chú rể đều tự mình lái xe.
Đinh Thục căn bản đón Thẩm Tường xong, một mạch ôm cô ấy lên xe.
Lâm Mân Côi thì không được ôm, chẳng qua tay bị Phương Nhược Cuồng nắm rất chặt, không hiểu sao, lời Thẩm Tường nói xuất hiện trong lòng cô.
Đúng rồi, vì là người đó, nên không còn sợ hãi nữa.
Trái tim dần dần buông lỏng, Lâm Mân Côi cảm thấy nụ cười của mình cũng hạnh phúc hơn nhiều.
Bởi vì là anh, người có thể cho cô hạnh phúc và bình yên.
Đoàn xe chậm rãu chạy về phía trước.
Ở góc đường cách đó không xa. Đường Tiêu từ xa xa nhìn cô gái được người đàn ông cao to kia ôm trong lòng.
Nghe nói, cô đang mang thai, giống như lần trước kết hôn với hắn.
Khi hắn nghe được tin tức này, rất kỳ quái là, hắn không nhớ nổi nét mặt lúc đó của Thẩm Tường. Hắn suy nghĩ cả đêm, cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Song, hôm nay thấy cô cười hạnh phúc vậy, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao không nhớ nổi dáng vẻ ngày đó của cô.
Bởi lúc đó cô không cảm thấy hạnh phúc. Mà hắn khi ấy, trong lòng vừa không cam lòng vừa oán trách cô, căn bản không quan sát cô kỹ càng.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân cuối cùng bọ họ bỏ lỡ nhau.
"Con trai à... nó lấy chồng rồi..." Trải qua chuyệ này bà Đường già đi rất nhiều.
Thẩm Tường kết hôn, bà hết sức tức giận.
Nhưng, từ chuyệ Phương Tử Dao, bà ta cũng nghĩ thông suốt. Con trai bà ta vốn không quên được nguời vợ trước, nên hôm nay bà ta cũng theo một mạch tới đây.
Thấy Đường Tiêu không nói lời nào, bà Đường dừng một chút, nói tiếp: "Con trai, chúng ta trở về đi... Người con cũng nhìn thấy rồi, còn có thể thế nào nữa...."
Có thể thế nào? Đúng vậy, còn có thể thế nào?
Cô đã là cô dâu của người khác.
Hiện tại cô cười hạnh phúc, chẳng nhẽ hắn định làm người xấu, lần nữa đâm một dao vào tim cô?
Nhưng, hắn không nỡ rời đi.
Cuối cùng, Đường Tiêu dập tắt đầu thuốc lá, xoay đầu cười dịu dàng với bà Đường. Chẳng qua, hắn cười cười, nước mắt cũng trào ra.
"Mẹ... để con... để con đưa cô ấy lấy chồng... được không?"
Chỉ cần nhìn cô ấy lấy chồng là được, chỉ cần nhìn cô thôi...
Hắn cũng mãn nguyện rồi.
Trong pháo hoa rộn ràng vui vẻ, cô dâu may mắn nhát thành phố Nghi Châu đã lên xe hoa. Nghe nói, hai cô gái là bạn thân, hơn nữa còn từng ly dị. Nhưng cuối cùng cả hai đều lấy cao phú soái cao cấp nhất.
Rất nhiều người cảm thấy vận may cuat hai người quá tốt, song thứ số phận này sao nói rõ được.
Người anh để ý là em, chính là em.
Chẳng cần biết em là ai, anh muốn em.
Bởi, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh lập tức rất thích em rồi.