Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chương 11

Ngu Gia Tường ngày thường thập phần tuấn mỹ, lại mang theo vô hạn phong lưu, trước kia hắn đúng là tận tình đến gần thanh sắc, về sau tạo thành thói quen, tự nhiên nhìn thấy mỹ sắc liền hiển nhiên mang theo thần sắc vui mừng. Bị phái đến Nhạc Thần thành chờ bốn năm, tiểu Hoàng tử như hắn từ nhỏ đã đốc quân đến kinh thành, trong mắt người khác từng bước trở thành Đại tướng quân. Trong bốn này, huynh đệ trong cung tặng cho hắn biết bao mỹ nhân kiều mị, chính là không có một người hợp tâm ý hắn, chỉ cần nhìn đến đó là quân cờ mật thám người khác đặt bên ngươi, hắn sẽ không có hứng thú.

Thật vất vả ở nơi sơn dã nhìn thấy mỹ nhân tinh thuần non núi, coi như ông trời ban cho hắn chút điểm ngon ngọt, để giải tỏa bốn năm lạnh lùng cô tịch, hắn như thế nào lại làm chính nhân quân tử không nhìn.

Ánh mắt Ngu Gia Tường mang theo tia tà tứ, khóe miệng gợi lên hứng thú, bước chân không ngừng, hướng phía bờ đàm nhẹ nhàng đi tới.

Nhạc Thần vuốt tóc, chân vẫn thả dưới đàm, nhìn có chút buồn chán.

Phía sau không có truyền đến tiếng cước bộ, tại bên người lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng dáng, tà dương đã ngã, hình bóng mờ nhạt bị kéo dài trên nền đất, nhìn bóng dáng bên người dần dần di chuyển đi về phía trước, hơn nữa trên đầu bóng kia còn mang phát quan tinh xảo, người này không phải Thích Ngân.

Nhạc Thần lập tức đem cảnh giác nâng lên tầng cao nhất.

Một cái nhỏ giọng nói là kẻ bắt cóc. Ở trong lòng Nhạc Thần xác định vị trí của người này rồi. Liếc mắt nhìn nhìn y phục chính mình phơi nắng trên tảng đá bên kia, nghĩ như thế nào để qua lấy trở về.

Ngu Gia Tường nhìn mỹ nhân đang vuốt mượt mái tóc, từ trên đầu xuống trước ngực nhẹ lướt sau lưng, xương cánh bướm nửa lộ nửa che, phô ra đôi vai mượt mà nhẵn nhụi.

Khóe miệng hắn ý cười càng sâu, cước bộ nhanh hơn, một cái chớp mắt đã muốn đến cạnh bên người người đẹp.

Ngu Gia Tường vươn tay định chạm đến bờ vai mỹ nhân, không nghĩ tới biến cố lại đến.

Mỹ nhân đột nhiên nghiêng đi thân mình, hai chân trong nước câu dẫn đánh úp về phía mặt hắn, Ngu Gia Tường lập tức nghiêng đầu tránh thoát, xem ra mỹ nhân này không có chút võ công, đánh úp về phía hắn tuy nước nhiều nhưng lại vô khí vô lực, không thể tạo thành một chút uy hiếp.

Nhưng thật ra, động tác đá chân trong nước của mỹ nhân lại để hắn thấy được phong cảnh bí ẩn giữa hai chân.

Ngu Gia Tường sửng sờ trong phút chốc, không nghĩ tới phiến lưng mỹ nhân đẹp như vậy lại là nam nhân.

Thời điểm Nhạc Thần tại lúc Ngu Gia Tường tránh nước đã muốn xoay người đứng dậy phóng đến tảng đá bên kia với lấy quần áo chính mình, động tác nhanh lẹ vây quanh bên hông.

“Ngươi là ai? Lén lút.” Nhạc Thần tức giận nhưng sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Trên mặt Ngu Gia Tường mang theo ý cười ân cần, vầng sáng tịch dương nhu hòa chiếu rọi trên mặt hắn, Nhạc Thần nhìn, cảm thấy giống như gặp được thiên tiên hạ phàm.

Dáng người Ngu Gia Tường cao ngất, mặc cẩm y ám tử*, trên áo gấm thêu hoa văn tối sậm, hoa văn kia dưới ánh mặt trời như ẩn ẩn lưu động rực rỡ, phi thường xinh đẹp. Hé ra gương mặt rất có vị nam nhân, ngũ quan chi tiết thật tinh xảo, đôi mắt thâm sâu mang theo quý khí bá đạo lại giấu giếm sát khí tà tứ, đôi môi đầy đặn, lộ ra vẻ gợi cảm dị thường.

(*) Tím đậm.

Nhạc Thần theo dõi gương mặt hắn, Ngu Gia Tường cũng đánh giá Nhạc Thần, Nhạc Thần chỉ có một kiện quần áo vây quanh bên hông, hai đùi thon dài trắng ngần thẳng tắp lộ ra bên ngoài, trước ngực tuy là bằng phẳng, nhưng hai khỏa hồng anh lại sáng đẹp mê người, hình dáng rất tốt, hơn nữa khuôn mặt cũng không sai, trong thanh tú còn mang vẻ hoặc nhân diễm lệ, cho dù là nam nhân, Ngu Gia Tường cũng biết, chuyến đi này thực ra không tệ.

Bị Ngu Gia Tường nhìn chằm chằm đánh giá, Nhạc Thần đột nhiên có loại cảm giác lông tơ trên lưng như muốn dựng thẳng, đây mới thật là bị người khác dùng ánh mắt dâm loạn.

Nhạc Thần nhìn người này diện mạo không tầm thường, y phục không tầm thường, phỏng đoán thân phận của hắn, đem y xác định vị trí nguyên soái trong quân tứ Hoàng tử Ngu Gia Tường, nhưng là, nghĩ đến Đại tướng quân Thích Ngân kính ngưỡng, nguyện trung thành nghe lệnh là cái dạng này, cậu liền không tin, cuối cùng vẫn đoán không ra người này là ai.

“Uy, nơi này là ta đến trước, ngươi vụng trộm vô thanh vô tức tới gần bên ta là có ý gì?” Nhạc Thần lớn tiếng quát hỏi.

“Nơi này thế nào gọi là ngươi đến trước, ta năm trước đã ở nơi này, ngươi chiếm dụng địa phương của ta, nói thế nào ngươi cũng phải cấp chủ nhân chút lợi ích đi!” Ánh mắt Ngu Gia Tường mang theo ý cười nhìn Nhạc Thần đang sinh khí, chậm rì rì nói ra miệng, cước bộ lại nhanh chóng hướng qua phía Nhạc Thần.

“Nơi này thiên nhiên hình thành, cho dù có chủ cũng không phải là ngươi.” Nhạc Thần nhìn người này cách càng ngày càng gần, hơn nữa rõ ràng còn không có hảo ý, ở quân y quán nhìn quen binh lính khi dễ các y sinh hoặc y đồng, cậu như thế nào không biết người này đánh chủ ý gì.

Nhạc Thần lui về phía sau, đôi mắt giống như nhìn thấy dã thú, cảnh giác đem Ngu Gia Tường nhìn chằm chằm, “Đứng lại, ngươi nếu còn lại đây ta sẽ không khách khí với ngươi.”

“Như thế nào là không khách khí?” Cước bộ Ngu Gia Tường không ngừng, tư thái tùy tiện ưu mỹ, ngôn ngữ thoải mái, trong giọng nói lại mang theo trêu đùa.

“Ngươi cho rằng ta là tiểu cô nương, tùy ý để ngươi đùa giỡn, ngươi như vậy mới khiến người ta đùa giỡn.” Lời nói Nhạc Thần ung dung, nhưng ở trong lòng tiếng chuông cảnh giác đã mãnh liệt nổi dậy, nghĩ Thích Ngân như thế nào còn chưa trở về. Khí thế của người này rất có lực chấn nhiếp, trong lòng Nhạc Thần không khỏi sợ hãi, hơn nữa thái dương đã muốn hạ xuống, gió núi lại rất lạnh, cậu cứ như vậy, một kiện quần áo vây quanh bị sắc lang nhìn chằm chằm, thân thể đã lạnh đến mức phát run.

“Ta đây cho ngươi đùa giỡn là được, mỹ nhân như thế nào còn lui về phía sau cơ chứ, còn tiếp tục chính là tảng đá lớn.” Ngu Gia Tường cười cười tới gần.

“Ngươi quản ta làm gì?” Nhạc Thần nhìn phía sau đã không thể lui, mũi chân vóc lấy cát đá trên đất đá vào Ngu Gia Tường, hắn sớm thấy động tác nho nhỏ của cậu, làm sao có thể trúng chiêu, Nhạc Thần muốn thừa dịp hắn tránh hướng rừng cây mà chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị tên kia bắt lấy bả vai kéo lại, Nhạc Thần lùi về phía sau tựa vào trong lòng hắn.

Nhạc Thần nâng chân muốn đá, còn chưa đá được, bên hông đã bị hắn nhấn một cái, hai chân không có khí lực liền ngã quỵ bên trên bãi cỏ.

Nhạc Thần nhìn địch ta lực lượng cách xa, không dùng trí đấu căn bản không có khả năng thoát được. Thời điểm bản thân nằm ngửa trên cỏ lại bị Ngu Gia Tường trở mình đè lên, Nhạc Thần đã không hề phản kháng. Ngược lại ôm lấy, khóe mắt theo dõi hắn, nói, “Ngươi đây là muốn cùng ta dã hợp mà!”

“Sơn dã thiên nhiên, trong sạch không vết, tinh khí vờn quanh, chính là phù hợp loan phượng chi giao phải không?” Ngu Gia Tường cười cười, nhưng tay lại không an phận thoát lấy y phục bên hông Nhạc Thần.

“Con mẹ nó ngươi phóng thí!” Nhạc Thần nắm đất cát trong tay hướng trên mặt Ngu Gia Tường ném tới, Ngu Gia Tường sớm có phòng bị, dùng tay áo đảo qua một cái liền dễ dàng bắt được bả vai Nhạc Thần, bờ vai Nhạc Thần trắng mịn, một trảo đương nhiên không đắc thủ, khoảnh khắc đó Nhạc Thần đã ra sức tránh thoát, từ trong túi nhỏ y phục lấy ra tiểu trường đao mang theo, không lùi mà tiến tới, lấy hạ chế thượng, một đao trát hướng yết hầu Ngu Gia Tường, hắn không dự đoán được bên mình người người này cư nhiên còn có tiểu đao sắc bén tinh xảo như vậy, tránh tránh né né hơi chút chật vật.

Nhạc Thần cũng không lưu luyến cảm giác sảng khoái dùng đao trát người, cậu đứng dậy, nhưng không hướng vào rừng cây chạy qua, lại quay người vài bước vọt tới bờ đàm, nhảy một phát chui vào trong nước.

Động tác nhanh chóng lưu loát tuyệt đẹp.

Ngu Gia Tường phục hồi lại tinh thần, Nhạc Thần đã muốn trong nước hướng bên kia bơi đi.

Sâu trong đáy lòng Ngu Gia Tường không chịu thua kém, người bình thường ở loại thời điểm này sẽ bỏ qua Nhạc Thần, nhưng hắn lại cởi cẩm y trên người, nhún một cái cũng nhảy vào trong nước, đuổi theo phía sau Nhạc Thần.

Nghe thanh âm nước động, Nhạc Thần luống cuống quay đầu, nhìn lưu manh hỗn đản bên kia cư nhiên bơi theo trong nước.

Nhạc Thần cuống quít bơi qua một bên bờ khác.

Vừa rồi gió thổi mạnh, trên người chịu hàn lãnh, thời điểm gặp khẩn trương, chân Nhạc Thần liền bị chuột rút, chân nhỏ chuột rút đau buốt làm cậu không thể bơi động, thân thể còn trầm xuống, Nhạc Thần trừng mắt thật to nhìn Ngu Gia Tường ngày càng đến gần.

“Chuột rút đi!” Ngu Gia Tường bơi đến bên người Nhạc Thần, đem thân mình cậu đang trầm xuống kéo lên, một tay muốn đem binh khí trong tay Nhạc Thần thu lấy.

Nhạc Thần nhìn Ngu Gia Tường đến gần, xem ra không có đem cậu hoàn toàn chế trụ, vậy chỉ có thể cùng người này giằng co đến khi Thích Ngân tiến đến, nhưng mà, Thích Ngân khi nào mới có thể đến, chờ Thích Ngân đến tâm cũng đều nguội lạnh.

Trong khi chuột rút Nhạc Thần duỗi thẳng mủi chân nên đau đớn đã bắt đầu giảm, trong khoảng thời gian này Ngu Gia Tường bơi đến, chân cậu đã tốt lắm, ngoan tuyệt quyết tâm, thời điểm Ngu Gia Tường vươn tay đến chế trụ cậu, phát huy kỹ thuật bơi lội tuyệt vời, hơn nữa, thân thể cậu vốn dĩ dị thường trắng mịn, lập tức bỏ qua Ngu Gia Tường, trở mình một cái trong nước, giống như nê thu*, nhẹ nhàng lướt thân tới cạnh Ngu Gia Tường, nháy mắt đến sau lưng hắn, tại trong nước, một đao cắm vào lưng Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường đột nhiên bị đau phản ứng không được, Nhạc Thần nhanh nhẹn từ trong nước nhảy lên, xoay người hai chân đá vào gáy và hõm vai hắn.

(*) Cá chạch.

Nhạc Thần không dám trì hoãn, lập tức bơi đến bờ, cũng bất chấp y phục cùng giầy, vọt người bỏ chạy vào rừng cây.

“Tiểu Ngân, Tiểu Ngân!” Nhạc Thần chạy tới địa phương Thích Ngân rời đi, vừa chạy vừa kêu, trong rừng cây sâu thẳm làm cậu phát lạnh chỉ muốn run lên, nhưng cậu không thể ở tại chỗ này kêu Thích Ngân, nếu Thích Ngân trở lại trong đàm nhìn không thấy cậu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Biến cố vừa rồi làm cho trong lòng Nhạc Thần sợ hãi, tâm hoảng ý loạn, một đường kêu lên muốn đi tìm Thích Ngân, lại lo lắng trong rừng xuất hiện lão hổ đại hùng hoặc là độc xà độc trùng gì đó, còn lương tâm tra tấn cũng không yên, lo lắng người kia trong nước có phải bị cậu hại chết hay không.

Dọc theo đường đi, thân thể Nhạc Thần bị nhành cây bụi gai quẹt qua vô số vết thương, trên chân cũng bị cắt đến chảy máu, gương mặt tràn đầy lo lắng sợ hãi, trong miệng không ngừng hô tên Thích Ngân.

“Tiểu Ngân, Thích Ngân! Ngươi ở đâu?” Nhạc Thần kêu nửa ngày, chỉ thấy tâm đều lạnh, thái dương chỉ cần chút nữa đã xuống núi, ngọn núi sẽ lập tức tối đen, khí lạnh cũng sẽ vùng dậy.

“Thích Ngân, ngươi ở nơi nào?” Nhạc Thần kêu kêu hốc mắt đều đỏ, đây là lần đầu tiên cậu hy vọng Thích Ngân mau chút xuất hiện trước mắt, hy vọng Thích Ngân không cần gặp chuyện không may.
Bình Luận (0)
Comment