Ngu Gia Tường không cho người động vào thân thể Nhạc Thần, vẫn cho rằng Nhạc Thần chỉ ngủ, không bao lâu sẽ tỉnh lại.
Hắn vuốt ve gương mặt trắng bệch lạnh lẽo của Nhạc Thần, vẫn mê sảng.
Thái tử quỳ gối trước giường thỉnh cầu phụ hoàng thanh tỉnh, nhưng Ngu Gia Tường vẫn bất vi sở động.
Tình huống từ buổi sáng giằng co đến chạng vạng, mọi người đều không dùng cơm, Nhạc Thần lẳng lặng nằm trên giường, Ngu Gia Tường chỉ ngơ ngác ngồi ngóng nhìn mặt cậu.
Thừa Trừng không có cách nào, đối phương không chỉ là phụ thân hắn, còn là Hoàng đế, là người thống trị cao nhất đế quốc. Hắn bướng bỉnh, không ai có thể ngăn cản.
Không biết trạng thái này của Ngu Gia Tường sẽ kéo dài bao lâu, lại lo lắng vấn đề xác hỏng, ấm lô trong phòng đã sớm tắt, địa long cũng không đốt, trong phòng trở nên lạnh lẽo dị thường.
Ngu Gia Tường lạnh đến mức phải mặc áo cẩm lông cừu, nhưng cũng không ngăn cách làm của Thừa Trừng, kỳ thật trong lòng hắn vẫn biết, một người đã chết phải đặt ở nơi băng lạnh, chỉ là, hắn không thể nhận, hắn không có cách nào tiếp nhận, chuyện người đã không thể cùng hắn.
Tuyết bên ngoài vẫn còn đang rơi, năm mới bắt đầu, toàn bộ Vinh Ân viên bị bao phủ trong trầm trọng và đau xót, không còn hoan thanh tiếu ngữ, tuy rằng còn chưa công bố ra ngoài, nhưng đã không ít người đều biết tin tức Vinh Ân Hầu hoăng thệ.
Thời điểm Thích Ngân biết tin tức, trầm mặt cả canh giờ, sau liền đến Vinh Ân viên.
Uông Kiền sớm biết Nhạc Thần không qua được tất niên, giải thích tình hình cho Nhạc Diệu, Nhạc Diệu so với khoảng thời gian trước yên tĩnh hơn nhiều.
Công chúa Thừa Xu cũng theo Thích Ngân đến Vinh Ân viên, chỉ là đều bị chặn bên ngoài không được vào.
Hoàng hậu và phi tử hậu cung cũng nhận được tin tức, bất quá, những người có thân phận so với người khác càng thêm nhạy cảm, không dám có động tác lớn.
Vinh Ân Hầu được đế vương chuyên sủng mười ba năm hoăng thệ, đối với mọi người so với chuyện Hoàng hậu hoăng thệ càng thêm oanh động.
Đến ngày thứ hai, Ngu Gia Tường thật sự chống đỡ không được ngủ thiếp bên người Nhạc Thần, khi tỉnh lại phát hiện có người ôm Nhạc Thần đi.
Hắn giận dữ bắt đầu điên cuồng, ba nội thị chạm qua Nhạc Thần đều bị hắn giơ kiếm đâm chết.
Trong phòng vang lên tiếng kêu rên, máu tươi trên thảm, trên bàn, trên tháp, mùi máu tươi hoàn toàn thay thế mùi thuốc ban đầu.
Ngu Gia Tường đỏ mắt nhìn tình cảnh trong phòng, lại nhìn xem Nhạc Thần lẳng lặng nằm trên giường, nhíu mày lạnh lùng ra lệnh, “Quét tước trong phòng sạch sẽ!”
Đế vương giết người, thậm chí không có người nào dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể tiến vào dọn dẹp thi thể, đổi thảm, đổi bàn, đem vết máu đều lau sạch sẽ.
Thừa Trừng không có cách nào, chỉ có thể hạ mạnh thuốc, quỳ gối trước mặt Ngu Gia Tường, “Thần thúc đã đi….”
Ngu Gia Tường nghe được liền hung hăng đá chân hắn, hận không thể giết.
Thừa Trừng vẫn không im miệng, tiếp tục nói, “Phụ hoàng, muốn để y ở đây bao lâu, chẳng lẽ muốn y trở nên dơ bẩn khó coi hay sao? Để cho người khác cũng thấy bộ dạng dơ bẩn khó coi của y……”
Ngu Gia Tường bị nói đến ngẩn ngơ đứng đó, quay đầu lại nhìn Nhạc Thần, chỉ là sắc mặt Nhạc Thần trắng bệch ngủ đó mà thôi, thân thể hắn có chút run run, đi đến bên giường vuốt ve gương mặt Nhạc Thần, mặt Nhạc Thần lạnh băng làm hắn sợ hãi, ngón tay lạnh ngắt.
Hắn ngồi đó thật lâu, Thừa Trừng vẫn quỳ trên đất.
“Ra ngoài báo tang đi!” Thanh âm Ngu Gia Tường bình tĩnh, bình tĩnh như tro tàn.
Đã sớm cho người chuẩn bị xong, vì Nhạc Thần làm phượng bào mũ phượng, Ngu Gia Tường tự mình mát xa cho cậu, thay y phục cho cậu, chải tóc cho cậu, vốn còn muốn bôi lên chút son, nhưng nghĩ đến Nhạc Thần ghét nhất mùi vị son và phấn nên đành phải miễn.
Toàn bộ quá trình không cho người khác hổ trợ, Ngu Gia Tường lẳng lặng sửa sang vì Nhạc Thần, đang lúc muộn, hắn ôm Nhạc Thần ngồi trên hoàng liễn, hoàng liễn đi hoàng cung vùng núi phía tây, trong băng tuyết, khí trời lạnh giá, hắn thậm chí còn không cho đặt bất cứ ấm lô nào trong hoàng liễn, cho dù là nhỏ, cứ trong thời tiết giá rét, ôm ái nhân băng lạnh.
Lăng mộ đã sớm sửa xong, lăng tẩm mỗi đời đế vương từ khi kế vị đã bắt đầu tu kiến, hắn đã sớm vì Nhạc Thần chuẩn bị tốt băng sàng.
Ngu Gia Tường ôm Nhạc Thần bỏ vào quan tài huyền băng ngàn năm, trong địa cung lạnh giá, hắn ở trong đó lẳng lặng hai giờ mới đi ra, khi xuất hiện bão tuyết đã sớm ngừng, mặt trời phía đông đã muốn dần sáng, sẽ bắt đầu có thái dương.
Nghi Thức hạ táng Vinh Ân Hầu cực kì long trọng, tuy rằng không có quan tài, nhưng vẫn dựa theo quy cách lễ tang Hoàng hậu mà làm.
Về chuyện đó, không chỉ lão thần bảo thủ ngoan cố không lắm lời, hơn nữa ngay cả Hoàng hậu còn sống cũng không dám nửa lời oán giận.
Đối với sự thất tâm điên cuồng của đế vương, không ai dám ở thời điểm này làm trái tâm tư của hắn.
Sau lễ tang của Vinh Ân Hầu, Ngu Gia Tường ngoại trừ rất nhiều thời điểm ngẩn người, hoặc có khi lầm bầm lầu bầu, những thời điểm khác vẫn đều rất tốt, là một đế vương đủ tư cách, các đại thần không có gì để soi mói.
Hắn vẫn như cũ ở trong cung của Vinh Ân Hầu, mỗi ngày vẫn như cũ ngủ trên chiếc giường kia, lặng lẽ trôi qua.
Thái tử chứng kiến bộ dạng của phụ hoàng, đêm dài nhân tĩnh, thường thường đứng trước cửa sổ hướng về địa cung núi tây mà đè nén nước mắt.
Đế vương chỉ mới bốn mươi nhưng lại sống cuộc sống thủ thân cấm dục.
Thấm thoát Đức Hi năm thứ mười lăm bắt đầu.
Đêm giao thừa Ngu Gia Tường đến địa cung, chờ bên trong đến buổi chiều ngày thứ hai mời ra ngoài.
Sau khi đi ra thì ngã bệnh, nằm trên giường mười ngày.
Đức Hi năm thứ mười sáu, đêm giao thừa Ngu Gia Tường lại đến địa cung, Thái tử muốn ngăn cản hắn, không cho hắn đi nhưng không cách nào cản được, không biết làm sao đành phải đi theo.
Nghe được chuyện xưa khi phụ hoàng gặp Vinh Ân Hầu, lại nghe hắn không ngừng cầu xin Vinh Ân Hầu tỉnh lại, hắn chỉ nghe thấy tâm đều vỡ.
Sau khi Ngu Gia Tường ra ngoài lại bệnh, bệnh liền một tháng.
Sau, có đại thần nói lên Hoàng thượng hẳn nên tuyển tú, hoặc tuyển vì Thái tử, còn có tuyển phi cho Nhị hoàng tử.
Ban đầu cho rằng đề nghị này sẽ khiến Hoàng đế tức giận, không nghĩ tới Ngu Gia Tường cư nhiên chuẩn tấu, còn cho Lễ bộ và nội vụ phủ đi chuẩn bị.
Hoàng đế giống như đã đem sủng ái cho Vinh Ân Hầu quên hết, làm Hoàng đế mười mấy năm sau, nạp vài vị phi tần, trong đó còn mấy vị vì hắn sinh thêm nhi tử, chính là, không có người nào muốn vào ở Vinh Ân viên được tu kiến tinh mỹ, mà là ở hoa viên phía tây trong Thanh Cù cung, Hoàng đế đối với ai cũng không lạnh không nóng, nhìn không ra ai có được sủng ái đặc biệt.
Đức Hi năm thứ hai mươi, trong thọ yến của Hoàng đế, quan viên Giang Nam đưa lên một vị thiếu niên, nghiễm nhiên chính là bộ dáng Vinh Ân Hầu năm đó.
Năm đó người gặp Vinh Ân Hầu rất ít, nhưng cũng không phải không có người nhìn thấy. Vinh Ân Hầu cũng vì mình vẽ không ít bức họa, đa phần đều được cất giấu ở trong Khuynh Thần Các ở Vinh Ân viên, nhưng có hai bức lưu lạc ra ngoài, vị quan viên Giang Nam đưa lên thiếu niên mỹ mạo đó chính là có được bức họa của Vinh Ân Hầu lưu lạc dân gian, người trong họa tướng mạo tuấn mỹ, ánh mắt càng làm cho người say mê, tìm được thiếu niên tiến hiến, tựa như đánh cuộc một màn, đánh cuộc thắng thì sẽ là vinh hoa phú quý, đánh cuộc thua kết cục liền không rõ. Có lẽ, đế vương cũng không trách tội, có lẽ đế vương sẽ tức giận.
Ngu Gia Tường ở trong vườn lại như thấy Nhạc Thần, tuy rằng chỉ cần liếc mắt hắn liền xác định người nọ không phải, thế nhưng, hắn thật sự không thể chịu được cuộc sống không có Nhạc Thần.
Thay thế Vinh Ân Hầu vào ở Vinh Ân viên chính là thiếu niên được gọi Lâm Tình, Ngu Gia Tường không gọi hắn Lâm Tình, ban đêm lại thường xuyên gọi sai.
Mọi người đều nghĩ Lâm Tình sẽ được sủng ái thật lâu, thậm chí có đại thần còn bắt đầu tìm kiếm thiếu niên giống Vinh Ân Hầu năm đó.
Không nghĩ tới tháng sau, khi các nội thị vào trong phòng hầu hạ đế vương rời giường rửa mặt chải đầu, phát hiện Lâm Tình chết trong phòng, xem là bị bóp cổ đến chết.
Nội thị bị dọa hỏng, chỉ có Tạ tổng quản lâu năm trấn định, cho người đem thi thể đi xử lý.
Vị quan viên tiến hiến Lâm Tình bị bãi quan, bất quá, hắn coi như may mắn, thời điểm hắn biết Lâm Tình chết, còn tưởng rằng mình sẽ bỏ mạng.
Sau sự kiện Lâm Tình, Ngu Gia Tường lại bắt đầu không đến gần hậu cung, một mình ngủ trong thần cung Vinh Ân viên, lại thường xuyên đến Khuynh Thần các cả buổi chiều.
Giao thừa Đức Hi năm thứ hai mươi lăm, Ngu Gia Tường tiến vào địa cung không còn đi ra.
Thái Tử vào trong tìm người, phát hiện phụ hoàng đã đánh gãy tâm mạch chết đi lâu ngày. Trong lòng hắn là tình cảm chân thành vĩnh viên chưa từng quên ái nhân, có lẽ, như vậy, thật ra lại viên mãn.
Sau đó là tang lễ Hoàng đế băng hà, tiếp đến Thừa Trừng kế vị.
Thời gian thấm thoát, khi Thừa Trừng lập Thái tử, hắn đưa trưởng tử đến Khuynh Thần các, hắn mơ hồ còn nhớ, khi lần thứ hai gặp được Nhạc Thần, khi đó, Vinh Ân viên còn chưa gọi là Vinh Ân viên, mà là Thanh Cù cung.
[ HOÀN CHÍNH VĂN]