Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 9


Hiện tại đã hơn 7 giờ tối, các quán bar và dịch vụ cao cấp cũng đã dần mở cửa.

A Mẫn đi thẳng vào khu massage cao cấp và đánh ngất một nữ phục vụ sau đó đổi đồ với cô gái đấy.

Đúng như dự đoán, tên bản tỉa kia đi theo cô vào khu massage nhưng hiện tại cô đang giả làm nhân viên của khu này!
Muốn bắt hay giết cô phải xem bản lĩnh của hắn tới đâu đã.

"Này cô kia!"
Một cô gái tiếp tân thấy A Mẫn đang đi ngang thì vẫy tay gọi lại.

A Mẫn bước lại gần quây bàn tiếp tân thì cô gái đó đưa cho A Mẫn một tờ giấy và dặn dò: "Phòng 001 có năm vị khách yêu câu đem rượu qua, cô đi thẳng tới cuối hành lang lấy rượu đem qua đó đi.

Trong giấy đã có liệt kê các loại rượu mà mấy vị khách đó cần rồi đấy"
"Em sẽ đi làm ngay!"
A Mẫn trả lời rồi quay đi, cô bước ngang qua tên bắn tỉa thì cảm thấy hắn đang nhìn mình.

A Mẫn làm đúng như trong giấy ghi vA Mẫng đến phòng 001.

Bước chân của cô vẫn bình thường, không nhanh không chậm gõ cửa vài cái và mở cửa bước vào.

"Đây là rượu của các vị!"
A Mẫn đặt tất cả ly rượu xuống bàn và nói.

Sau khi đặt mấy ly rượu lên bàn thì cô nhìn năm vị khách kia.

Phòng 001 này đúng là có chút đặc biệt, ngay cả nội thất trang trí cũng tốn không ít tiền.

Năm người kia đi massage mà không có người phục vụ, lại còn chỉ quấn mỗi chiếc khăn màu trắng ở thắt lưng.

Thấy A Mẫn Nhin chăm chú như vậy thì Tuấn Kỳ nhanh như chớp kéo tay A Mẫn lại.


Một tay giữ chặt hai tay cô, tay còn lại thì siết cổ cô đè vào tường hãn giọng: "Phép tắc không có! chết cũng đáng!"
Bởi vì đây là phòng 001, hơn nữa lại là phòng vip dành cho những người có máu mặt hoặc có địa vị dùng.

Ngoài cửa cũng có để một thông báo nhỏ, nếu không phận sự cấm vào.

Và điều đặc biệt khi làm phục vụ là không được nhìn khách hàng chăm chăm hay tò mò về họ.

A Mẫn lại vô tình quên mất điều này nên mới bị Tuấn Kỳ siết cổ.

Trong thế giới ngầm có rất nhiều mối nguy hiểm, cho nên không thể chỉ nhìn vào vẻ ngoài mà sơ sót được.

A Mẫn đánh vào tay Tuấn Kỳ: "Khụ! bỏ ra! cái tên này!!"
Cô khó thở nhưng vẫn không đẩy Tuấn Kỳ ra được.

Ngạo Thiên nghe giọng liên nhìn lại thì nhíu mày đứng lên hất tay Tuấn Kỳ ra.

A Mẫn ngôi dựa vào tường thở dốc nhìn Tuấn Kỳ như muốn đấm cho cậu một phát: "Muốn giết người! cũng phải xem kỹ đối phương là ai chứ"
Tuấn Kỳ nhìn kỹ lại thì có chút ngạc nhiên, cậu không nghĩ rằng A Mẫn lại ở đây.

Cậu nhìn A Mẫn có chút áy náy: "Sao cô! lại ở đây? Chưa kịp trả lời thì một tên khác liền mở cửa vào, đó chính là tên bắn tỉa đang truy sát A Mẫn.

Lúc nãy bị Tuấn Kỳ siết cổ khiến đầu cô còn choáng mà không để ý đến tên kia.

"Ngại quá! Đây là người mới! chúng tôi sẽ xử lý"
Hắn ta mặc một bộ đồ quản lý lịch sự trả lời.

Hắn cúi đầu nói xong thì dùng một tay xách người A Mẫn kéo đi, cô chỉ kịp nhìn Ngạo Thiên lắc đầu và nói theo khẩu hình miệng "Hắn là lính bản tỉa!"
Sau khi A Mẫn bị lôi đi thì Tuấn Kỳ quang sang nhìn Ngạo Thiên: "Mày để tên kia kéo Mẫn Nhi đi như vậy à? Không sợ cô ta bị giết hả?"
"Nếu bị giết thì cũng tại mày đó.

Lúc nãy Thiên không ngăn chắc Mẫn Nhi bị mày giết thật"
Bắc Phong nhìn Tuấn Kỳ trêu chọc.

Tuấn Kỳ nhăn mặt nhìn Bắc Phong: "Vậy thì giờ tao đì cứu người là được chứ gì.

"
"Nhà vệ sinh nam!"
Ngạo Thiên nói rồi rời đi, Gia Dĩnh với Phương Minh cũng đi theo sau.

Bắc Phong và Tuấn Kỳ thì đi cuối cùng vì bọn họ còn phải lấy một thứ nữa.

A Mẫn bị tên bắn tỉa lôi đi một cách không thương tiếc, cô bị hắn kéo tóc đến đau cả da đầu.

"Đồ ăn hại! Mày làm khách không vui, xem ra là muốn bị phạt rồi"
Hắn vừa đi vừa chửi như kiểu hẳn thực sự là quản lý vậy.

Quản lý ở khu massage lúc nào cũng có quyền cao hơn nhân viên phục vụ, nếu bị ghét rồi thì khó mà sống yên ổn.

Vì hẳn ta đang mặc đồ quản lý, lại dùng ánh mắt hình viên đạn cảnh cáo những người xung quanh.

Cho nên nhân viên xung quanh không dám can ngăn vì sợ nếu đắc tội sẽ khó sống.

Hắn kéo cô đến nhà vệ sinh nam thì đẩy cô vào một buồng khóa trái lại cười nham nhở: "Con nhóc ranh như mày định qua mặt tao sao? Hôm nay tao sẽ cho mày một bài học trước khi tiễn mày về trời".

A Mẫn dùng sức đánh hản, nhưng không gian hẹp cùng với sức của hắn thì đúng là một bất lợi cho cô rồi.


Hơn nữa A Mẫn lại đang mặc váy ngắn, mà váy ngắn lại khó hành động vô cùng.

Hắn kéo khóa quần xuống ép A Mẫn vào thành bồn, một tay thì ghì chặt vai A Mẫn tay còn lại không ý tứ đặt lên đùi cô vuốt ve.

A Mẫn tức giận giẫm mạnh chân hắn sau đó đá một cú vào tiểu huynh đệ hắn.

Cô đấy hắn và chạy ra khỏi cửa, vì tiểu huynh đệ đang đau nên hắn bước đi cũng khó khăn hơn.

A Mẫn Nhin hản lạnh lùng: "Nói với chủ của ngươi! đợi ta đến tìm tính số"
A Mẫn không thích giết người ở nơi đông như thế này để tránh phiền phức, nhưng mà cô quên mất một điều hắn là lính bắn tỉa.

Lính bắn tỉa tất nhiên ngoài việc đem súng ngắm bắn thì bên cạnh vẫn phải có thêm một khẩu súng lục chứ.

A Mẫn quay đi mà không hề nhìn lại, không để ý rằng hắn ta đang hướng khẩu súng về phía A Mẫn.

Hắn ta định bắn thì một tiếng "Pằng" vang lên, viên đạn xược ngang qua tóc A Mẫn ghim thẳng vào đầu tên bắn tỉa đó.

Vị trí tên bản tỉa đứng là ngay trước lối ra vào nhà vệ sinh nam.

Còn A Mẫn thì lại đang bước đi, mà người bản lại đang đứng đổi mặt với A Mẫn ở khoảng cách khá xa.

Người giết tên bản tỉa không ai khác là Ngạo Thiên.

Ở khoảng cách xa như vậy mà anh dám dùng súng bản hẳn thông qua cô.

Lỡ viên đạn đi lệch hướng thì phải làm sao đây? "Cảm ơn! Nhưng lỡ đạn lệch thì tôi sẽ chết đấy"
A Mẫn bước lại chỗ Ngạo Thiên nói với giọng có chút khó chịu.

"Đương nhiên! Nhưng nếu là tôi thì vấn đề đó không xảy ra.

"
Ngạo Thiên đưa súng cho Tuấn Kỳ sau đó nói với A Mẫn, ngữ khí cũng không đáng sợ hay lạnh lùng như mọi khi.

Bắc Phong lại cái xác xem xét thì trên vai hắn có một hình xăm, hình xăm đó giống với những kẻ đã truy đuổi A Mẫn hôm bữa.

"Xem ra là chưa diệt tận gốc rồi.

"
Tuấn Kỳ lại chỗ Bắc Phong nhìn cái xác sau đó nói.


"Đây có lẽ là người của lão Châu, người của lão Bản mày giết sạch còn đâu.

Hắn là một trong những tay bắn tỉa ở đảo Phù Hoa đấy.

” Bắc Phong giải thích sự việc vì thấy A Mẫn có vẻ không hiểu.

Cũng coi như cậu giúp A Mẫn có thêm kiến thức đế lúc đó không làm liên lụy ai.

Bọn họ từ trong phòng massage ra đây mất vài phút, vậy mà lại thay đồ nhanh đến chóng mặt.

Còn A Mẫn lúc này lại đúng là kẻ thảm hại mà.

"Sao lúc nào có chuyện cũng gặp các người vậy? Có khi nào các người liên lụy tôi không?"
A Mẫn nhăn mặt nhìn.

"Này, nói cho đàng hoàng nhé! Lần nào có chuyện cô cũng gặp bọn này, còn kéo bọn này vào.

Nếu Ngạo Thiên! "
Tuấn Kỳ định nói tiếp thì bắt gặp ánh mắt chết người của Ngạo Thiên khiến cậu phải dừng lại.

A Mẫn lại càng tò mò hơn vì lời Tuấn Kỳ nói nhưng quan trọng hơn là cô phải rời khỏi đây trước rồi mới tính.

Quanh đi ngoảnh lại cuối cùng A Mẫn Nhin Ngạo Thiên cười trừ: "Ừm thì! cho tôi mượn tạm áo của anh được không?"
Ngạo Thiên không nói gì cởi áo khoác ngoài ném vào người A Mẫn khiến cô có chút bất ngờ, cứ tưởng đâu anh từ chối chứ.

Mọi người bước ra ngoài, việc còn lại giao cho đám thuộc hạ của Tuấn Kỳ xử lý.

Nhưng mà khi vừa ra đến đường lớn thì điện thoại A Mẫn đột nhiên reo lên, màn hình là một dãy số lạ.

.

Bình Luận (0)
Comment