Màn Sương Đêm Xuân - Khước Tư

Chương 1

Bầu trời hôm ấy trong vắt, nắng vàng rực rỡ. Tháng Sáu ở Thượng Hải oi ả như chảo lửa, may mà còn có làn gió từ bến Thượng Hải thổi qua, xua tan chút ngột ngạt.

Triệu Mạn Chi bước vào sảnh khách sạn Hoàn Nghiệp giữa dòng người tấp nập, hương thơm nhẹ nhàng của hoa diên vĩ, dạ hương và cam quýt quyện vào không khí. Đủ thứ mùi hương, đủ loại ngôn ngữ vang lên xung quanh khiến cô choáng váng, thầm nghĩ đúng là chốn phồn hoa đô hội, ngay cả không khí cũng ngập tràn mùi tiền.

Hoàn Nghiệp khởi nghiệp từ Hồng Kông, trải dài từ tài chính, bất động sản đến khách sạn, giải trí và cả sòng bạc. Ở đại lục, mảng khách sạn của họ phát triển mạnh nhất. Văn phòng tại Thượng Hải đặt ngay trong khách sạn Hoàn Nghiệp bến Thượng Hải - một biểu tượng xa hoa lộng lẫy, nơi mà ngay cả việc tuyển thực tập sinh cũng vô cùng khắt khe.

Vì thế khi nộp đơn ứng tuyển chương trình thực tập hè, Triệu Mạn Chi chẳng dám kỳ vọng nhiều. Lúc nhận được email chấp nhận, cô suýt nhảy cẫng lên khỏi giường. Kinh nghiệm thực tập tại Hoàn Nghiệp chắc chắn sẽ là điểm sáng trong hồ sơ, giúp cô tự tin hơn khi apply chương trình thạc sĩ quản trị khách sạn tại EHL.

Dòng người ùa qua cánh cửa xoay rồi nhanh chóng tản ra khắp sảnh rộng. Triệu Mạn Chi ngồi xuống một góc, đặt chiếc túi tote bên cạnh rồi liếc nhìn điện thoại: 8:55.

Còn kịp giờ.

Cúi đầu, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở đôi giày. Đôi giày loafer sáng bóng lúc sáng giờ đã bị ai đó giẫm lên, để lại vết bẩn rõ mồn một.

Triệu Mạn Chi lấy khăn ướt từ túi ra lau, vừa cúi xuống thì chợt thấy trước mặt là một đôi giày cao gót mũi nhọn màu n*d* được phủ lớp ren tinh tế.

Đôi giày ấy sạch sẽ đến mức gần như không một hạt bụi, ngay cả đế cũng tinh tươm. Nhìn lên là đôi chân thon dài, khoác lên mình chiếc váy màu be sang trọng, ôm sát đường cong quyến rũ của chủ nhân.

Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nâng tách trà sứ kiểu Anh, cười nói duyên dáng với giọng Quảng Đông ngọt ngào. Đối diện là một người đàn ông phong độ, thả lỏng trên ghế bành, dáng vẻ ung dung như núi non trùng điệp.

Người ta bảo, tiếng cười của giới nhà giàu cũng khác biệt. Nhưng với Triệu Mạn Chi, ngay cả dáng lưng của họ cũng toát lên sự tự tại, như thể đã quen với cảnh thống lĩnh non sông rồi lại nhẹ nhàng hòa vào nhân gian.

Tấm thảm lông cừu dưới chân in họa tiết sóng nước, lúc này như một con sông ngăn cách hai thế giới. Một bên là đôi giày da cao cấp chưa từng bước đi trên đường gồ ghề, còn bên kia là đôi giày cũ kỹ vừa chịu trận trên tàu điện ngầm. Sự tương phản thật đắng lòng.

Trong giây phút, Triệu Mạn Chi bỗng thấy mình nhỏ bé.

Nhưng rồi cô lập tức lấy lại bình tĩnh, tập trung lau sạch vết bẩn trên giày, dùng khăn giấy chà đi chà lại đến khi sáng bóng trở lại.

Mình giành được suất thực tập tại Hoàn Nghiệp bằng chính năng lực, dù có xuất hiện thế nào đi nữa cũng xứng đáng.

*

Khi người đàn ông tạm rời đi, cuộc trò chuyện cũng tạm ngưng.

Trang Bội Anh đặt tách trà xuống, tay nhẹ lau đi vết son trên mép tách, môi đỏ mấp máy: "A Khải, em ở đại lục đã lâu, ông nội nhớ em lắm. Báo chí viết toàn chuyện khó nghe, có thời gian em nên về thăm ông một chuyến."

Trang Hựu Khải ngồi thả lỏng, giọng lơ đãng: "Nói là gặp khách hàng bàn công chuyện, chị lại tranh thủ khuyên nhủ. Biết thế để Trác Văn tới còn hơn."

"Đừng có mà trốn tránh, chị mới nhắc một câu thôi." Trang Bội Anh bất lực nhìn em trai mình - anh được ông nội chiều chuộng từ nhỏ nên ngang bướng, đến lời chị gái cũng chẳng nghe. "Chuyện khác thì thôi, nhưng mấy tờ báo viết em ra Bắc săn gái đao to búa lớn lắm, ông nội đọc xong không vui. Dù 'tướng ngoài biên ải không cần nghe lệnh vua', nhưng cũng nên chú ý chút ảnh hưởng."

"Thì ra trong mắt chị, đại lục là chốn phong lưu đầy cám dỗ? Lời đồn đại cứ thế mà sinh ra."

"Chẳng phải sao?" Trang Bội Anh nheo mắt, ánh nhìn vượt qua vai em trai, dừng lại trên khuôn mặt kiều diễm phía sau. Phải là tuyệt tác của tạo hóa mới có thể tạc nên một mỹ nhân như vậy, may mà Trang Hựu Khải quay lưng, chứ không thì ai mà không ngoái nhìn?

Cô gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, giọng trầm xuống: "Chị biết em không có ý đó, nhưng để mất mặt trận dư luận, người ta tha hồ bịa chuyện. A Lương hắn—"

"Hắn ta thủ đoạn thấp kém, em coi thường."

Trang Hựu Khải mỉm cười nhạt, chỉnh lại áo khoác: "Chị, nếu ông nội cứ thúc giục, cứ bảo em tháng Chín sẽ về. Em còn cuộc họp, không ở lâu được, Richard nhờ chị tiễn giúp."

Vừa đứng dậy, mũi giày anh vô ý chạm vào vật gì đó. Anh nhíu mày cúi xuống - một chiếc trâm nơ Swarovski.

"Xin lỗi..."

Triệu Mạn Chi mặt tái mét, vội vàng cúi đầu xin lỗi. Cô không ngờ chỉ vì chờ lâu buồn tay tháo trâm ra nghịch mà lỡ tay đánh rơi, chiếc trâm lăn vài vòng rồi dừng ngay dưới chân anh.

Không khí đóng băng trong giây lát.

Trang Hựu Khải không nhúc nhích, Triệu Mạn Chi cũng dám động đậy. Cô nghĩ, hoặc là người đàn ông này nhường chỗ để cô nhặt lại đồ, hoặc anh ta cúi xuống giúp một cách hào phóng - đằng nào cũng là cách xử sự bình thường.

Nhưng không. Anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô, đôi mắt trong veo đầy khinh miệt.

Triệu Mạn Chi sợ hãi trước ánh mắt ấy, tiến thoái lưỡng nan. May nhờ Trang Bội Anh không đành lòng, nhặt chiếc trâm đưa lại cho cô.

"Cảm ơn chị!" Cô gái như trút được gánh nặng, vội vàng rút lui.

Trang Bội Anh mỉm cười gật đầu, đợi cô đi xa mới quay sang em trai giọng đùa cợt: "Thấy chưa, hoa đẹp ngay trước mắt đấy? Cô bé xinh thật."

"Lỗi thời quá mức." Trang Hựu Khải đã quá quen với những trò "va chạm" cố ý kiểu này, vừa mới đuổi một cô Vivian vì tương tự, giọng điệu cũng chua ngoa: "Chưa thấy ai mặc đồ G2000 mà đi quyến rũ bao giờ."

"Nghe em nói chị mới biết báo chí đúng là bịa đặt. Cái miệng này mà tán gái được thì mới lạ." Trang Bội Anh thở dài.

Khóe môi anh nhếch lên đầy mỉa mai: "Coi như chị khen em vậy."

Vốn định không tiễn, nhưng vừa đứng dậy nhặt trâm nên Trang Bội Anh cũng đi theo vài bước, chợt nghĩ lại rồi nói thêm một câu: "Dù sao đi nữa, nếu đã quyết treo cao tình cảm thì tốt nhất đừng bao giờ động lòng."

"Em biết rồi."

Nhìn bóng lưng em trai khuất dần, Trang Bội Anh thầm thở dài. Đứa em này vốn thích làm trái ý người khác, không biết có nghe lời không.

*

Cynthia xuất hiện trễ khoảng nửa tiếng.

Người Hồng Kông vốn nổi tiếng sống vội, ngay cả thang cuốn tàu điện cũng chạy nhanh hơn đại lục một nhịp. Đến muộn là điều tối kỵ nơi công sở nên dù đối diện chỉ là thực tập sinh, Cynthia cũng xin lỗi rất chân thành: "Sorry chị quên coi giờ, đáng lẽ chị nên call cho em trước."

Cô ấy đưa thẻ nhân viên cho Triệu Mạn Chi, dẫn cô qua cổng an ninh rồi bấm thang máy lên tầng: "Hôm nay sếp họp liên tục nên chị suýt quên mất em."

"Không sao đâu ạ."

Triệu Mạn Chi cười, hoàn toàn chân thành. Khi nhìn thấy bụng bầu tròn trịa của Cynthia vẫn cố bước nhanh vì mình, cô chợt thấy có lỗi vì thoáng phàn nàn lúc nãy.

Lúc Cynthia đến, cô phát hiện viên đá trên trâm rơi mất một hạt. Nếu không phải chờ lâu đến mức buồn tay tháo ra nghịch thì đã không có màn rơi trâm thảm hại trước mặt người ta. Đáng nói là viên đá còn vỡ mất...

Chuyện đã rồi, than thở cũng vô ích. Cô vội gài chiếc trâm lại rồi theo Cynthia vào thang máy.

"Em có biết rõ về vị trí ứng tuyển không?"

Triệu Mạn Chi gật đầu: "Em nhớ mình apply bộ phận housekeeping, nhưng offer lại là trợ lý hành chính."

Cynthia cười hiểu ý, chỉ vào bụng bầu: "Thành thật thì em là người thay thế chị. Dự sinh khoảng nửa tháng nữa, chị sẽ bàn giao công việc trong thời gian này."

"Đột ngột quá..."

"Thực ra có ẩn tình." Cynthia định giải thích thì thang máy dừng, cô ngừng lời: "Lát chị kể tiếp, giờ chị dẫn em tham quan văn phòng Hoàn Nghiệp Thượng Hải đã."

Đúng chất phụ nữ Hồng Kông - gọn gàng, hiệu quả, làm gì cũng dứt khoát, dù mang bầu vẫn nhanh nhẹn như gió.

Chỉ một lúc, Cynthia đã dẫn Triệu Mạn Chi đi khắp các tầng làm việc, cuối cùng dừng trước cánh cửa gỗ dày: "Giờ là màn hé lộ bí mật."

Cô hắng giọng: "Thực ra từ cuối thai kỳ chị đã sắp xếp người thay thế, một cô gái rất chắc chắn, chăm chỉ tỉ mỉ. However—" Cynthia kéo dài giọng ra hiệu Triệu Mạn Chi đến gần: "Cô ta phạm đại kỵ."

"Đại kỵ?"

"Uh huh." Cynthia nháy mắt bí ẩn. Hóa ra cô gái sau khi giành được vị trí này từ vô số ứng viên, không biết xem phim tình cảm nhiều quá hay sao mà lại mơ tưởng chuyện "chim sẻ hóa phượng hoàng", cố tình tạo ra những tình huống mập mờ với sếp.

Đăng hình đeo dây chuyền giống sếp, áo phông đôi, quà sếp tặng... lên Instagram với ẩn ý rõ ràng.

Khi người khác chỉ ra danh tính nhân vật nam chính, cô ta chỉ cười trừ không phủ nhận. Tin đồn lan nhanh đến mức khi bị gọi lên chất vấn, cô ta mới giả vờ thống khổ: "Em không hiểu sao mọi người nghĩ vậy, em chưa từng nói thế..."

Hậu quả thì ai cũng rõ. Cô gái tên Vivian bị sa thải, câu chuyện bị phơi bày như lời cảnh cáo. Dù thông báo không nêu tên nhưng chỉ cần ghép vài chi tiết là đoán ra ngay.

"Nghe nói sau đó cô ta xin việc khắp Hồng Kông đều thất bại, hình như đã chuyển sang Thâm Quyến. Có người bảo Trang thiếu gia ra lệnh phong sát, ai dám nhận người bị Hoàn Nghiệp để mắt?" Cynthia nhún vai: "Nhưng chị nghĩ 90% là đồn đại, sếp không phải người để bụng, phạt xong là thôi. Nói cho cùng, lúc đó sếp chỉ mắng Vivian khá nặng lời."

Triệu Mạn Chi vuốt nhẹ hoa văn nổi trên tách trà: "Sếp mắng thế nào ạ?"

"Bảo cô ta có c** tr*n nằm trước mặt, sếp cũng chẳng thèm nhìn, thà ra Lan Quế Phường may ra còn có khách."

"..." Kinh ngạc đến nghẹn lời.

"Nhưng chị muốn nói với em không chỉ chuyện này." Giọng người phụ nữ Hồng Kông chậm rãi: "Làm trợ lý hành chính, trước tiên phải khép mình - không nghe, không nói, không nhìn, cũng đừng quá có chính kiến. Em chỉ cần phụ trách công việc của sếp, ngoài ra đều không quan trọng."

Vị trí của họ vốn rất nhạy cảm, ai cũng muốn cài người thân để nắm động tĩnh của sếp, hoặc lợi dụng "gần mặt trời" để bơm thông tin. Nên quy tắc đầu tiên là không thiên vị, chỉ cần là một bánh răng im lặng là đủ.

Triệu Mạn Chi gật đầu như hiểu như không.

"OK, giờ sếp vừa tiếp khách xong, chị dẫn em vào chào." Cynthia liếc đồng hồ, cuối cùng cũng tranh thủ được khoảng trống trong lịch trình kín mít của sếp: "Tên em là... Triệu... Mạn... ji?"

Chữ "Chi" trong tên cô là điểm yếu phát âm của người Hồng Kông, Cynthia đọc sai cũng không lạ. Triệu Mạn Chi nở nụ cười lịch sự sửa lại: "Dạ, là 'zhi' ạ."

"Em không có tên tiếng Anh à?" Cynthia thoải mái không ngại ngùng, cười xoáy: "Sao không nghĩ đặt một cái?"

Đây là thông lệ ở Hồng Kông, dùng tên tiếng Anh sẽ thuận tiện hơn trong học tập và công việc. Sinh viên đại lục sang đây bài học đầu tiên là chọn cho mình cái tên phù hợp. Riêng Triệu Mạn Chi đến tận năm ba vẫn dùng tên thật, ban đầu là không biết chọn sao, sau thì không muốn.

Cô thích tên mình.

Chu Đôn Di khen sen "bất mạn bất chi", cô lại muốn sống rực rỡ.

"Em chưa nghĩ ra." Cô tránh né câu hỏi.

"Fine, vậy chị phải học phát âm chữ này vậy." Cynthia nhướng mày: "Hay em thích chị gọi 'Mạn Mạn' không?"

Triệu Mạn Chi cười: "Được ạ."

Dù sao cũng không nên làm khó một người Hồng Kông về phát âm.

Cynthia vào văn phòng báo cáo, Triệu Mạn Chi đứng ngoài hít sâu, chỉnh lại trang phục cho phẳng phiu.

Cúi đầu, cô lại thấy chỗ đá rơi trên trâm như một dấu chấm cô đơn.

Đang phân vân có nên tháo nó ra không thì Cynthia bước ra với vẻ mặt nghiêm túc, thì thầm: "Sếp hỏi gì em trả lời đó, đừng nói thừa. Hôm nay tâm trạng sếp không tốt, cố gắng đừng chọc giận."

Triệu Mạn Chi gật đầu lia lịa rồi bước vào cánh cửa gỗ óc chó.

Cả văn phòng trải thảm lụa, nuốt chửng tiếng giày cao gót. Rèm gỗ hạ nửa trước cửa kính, những vệt nắng xuyên qua in lên lá trầu bà bóng mượt.

Bên cửa sổ, bóng lưng một người đàn ông tay trái trong túi quần, tay phải cầm bình tưới nhỏ đang chăm chú tưới cây.

Triệu Mạn Chi gần như ngay lập tức nhận ra anh, hơi thở chợt đứt quãng. Có người kiêu ngạo đến mức kiên nhẫn với cây cối hơn cả con người.

"Boss."

Cynthia gọi một tiếng, kéo cả hai về thực tại. Cô mở tập hồ sơ trình lên, nụ cười chu toàn: "Trợ lý mới tập đoàn tuyển, đúng kỳ thực tập hè, thời gian vừa khớp đến lúc tôi nghỉ để đi sinh."

Người đàn ông "ừ" một tiếng, mắt đưa lên nhìn cô rồi mới xem hồ sơ.

Xương lông mày anh cao, đôi khi khiến ánh mắt trở nên lạnh lẽo khó đoán. Triệu Mạn Chi bỗng thấy lạnh sống lưng, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi.

Trang Hựu Khải đọc CV cô với tâm thế soi xét.

Hồ sơ không có gì chê - sinh viên Đại học Trung Văn, GPA 3.78/4.0, hai kỳ thực tập trước đều ở khách sạn danh tiếng, còn nhận học bổng, tham gia đủ loại hoạt động ngoại khóa.

Giống hệt cô Vivian kia, vất vả leo lên vị trí này rồi chỉ toan tính chuyện tầm phào.

Nghĩ đến đây, anh bỗng mất hứng đọc tiếp. Mắt khẽ nhấc lên, liếc qua dòng tên trên cùng, chân mày hơi nhíu: "Cô tên Triệu Mạn... Chi?"

Nghe sếp phát âm, Cynthia suýt bật cười trong bụng: Thấy chưa, cái tên này khó đọc thật, không chỉ tôi sai mà ngay cả nhân vật cao cao tại thượng cũng bị tiếng phổ thông Hồng Kông đánh bại.

Bề ngoài cô ấy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh chuyên nghiệp, chỉ dám thầm châm chọc trong lòng. Nhưng tình huống buồn cười đến mức khó nhịn, đến nỗi khi nghe tiếng cười khẽ, Cynthia cứ tưởng mình lỡ bật ra.

Cho đến khi phát hiện Trang Hựu Khải đang nheo mắt, ánh nhìn dừng lại ở người bên cạnh cô ấy.

Thủ phạm - Triệu Mạn Chi.

Đúng như tên gọi, thậm chí còn đáng ghét hơn cái tên ấy một chút.

Bình Luận (0)
Comment